Quằn quại.
Không còn từ ngữ nào đặc sắc hơn để miêu tả tình trạng sinh tồn của đồng chí Vương Đại Nguyên trong thời khắc này.
"Tiền nhà chưa đóng, tiền nước chưa giao, tiền điện chưa nộp,..."
"Học phí không có, an ninh phí thiếu hụt,..."
"Ngay cả tiền mua giấy vệ sinh cũng không còn,..."
Cắn ngòi bút trầy tróc xơ xác, dùng ánh mắt uất hận rưng rưng chứa đầy phẫn nộ không cam lòng nhìn trời xanh: Hỏi thế gian, tiền là chi mà có thể khiến cho con người ta đau đớn thống khổ vật vã không gì sánh nổi?
Gạch toẹt một đường cong xiêu vẹo trên quyển sổ kinh tế tràn ngập chết chóc, Vương Nguyên ngán ngẩm lắc đầu một cái, thần sắc bi thương chán nản nhân tình thế thái, thở dài nấc cụt một tiếng đầy ưu tư rồi cắm đầu vào Ipad giật rung bên cạnh. Đây cũng coi như phần tài sản cuối cùng cậu giữ lại sau khi bậc phụ huynh quy tiên về đất mẹ, cho nên dù giá trị kinh tế không nén nổi đau thương thì trị số tinh thần vẫn đủ an ủi Vương Nguyên trong suốt một quãng thời gian dài, có điều hình như đến lúc này, Ipad tiên sinh đã làm hết chức trách của mình.
Màn hình nứt đủ kiểu "răng rắc" hai tiếng, hiện lên cái mặt thiếu đòn của thỏ Tuzki, phụt một cái tắt ngúm.
Vương Nguyên nhìn màn hình đen thui như con đường tương lai về sau, cố kìm xúc động muốn ném phăng thứ đồ chơi mất nết này vào tường, bung mười cái móng vuốt quay đầu cào tường tróc sơn lả tả lả tả.
Rầm.
"Có điên thì cũng đừng phá hoại của nhà tôi đấy nhé!!" Nữ hán tử đá văng cánh cửa lung lay sắp đổ, hung dữ quát tháo ầm ĩ đe dọa kẻ nào đó, xong xuôi liền quay sang ngọt ngào với người bên cạnh: "Honey, tối nay chúng ta đi nhà hàng Thiên Sứ nha..."
Vương Nguyên: "..."
Chủ nhà cho thuê thì hay lắm sao!
Vương Nguyên trừng lớn mắt, bị bà chị kia quay phắt lại lườm một cái thì bao nhiêu uất hận cuộn trào đều xì hơi xẹp lép.
Sờ cằm nhìn theo bóng đồng chí con gái chủ nhà cho thuê, Vương tiểu bằng hữu kinh nghi bất định, cô ta theo dõi hay sao mà biết cậu phá nhà mình? Còn khẳng định như đúng rồi?
Như để xác nhận cho nghi hoặc của Vương Nguyên, nữ hán tử hùng hồn quay lại, dậm chân trước cửa, tà váy tốc lên chói mù mắt chúng sinh, giữ nguyên hình tượng cao quý lãnh diễm Sailor Moon phiên bản lỗi mà hét lên: "Nhân danh sức mạnh công lý, ánh sáng quyền lực và năng lượng chính nghĩa, chị đây chính thức tuyên bố, từ nay về sau cậu không còn là thành viên trong bang hội những người sống trong hạnh phúc nữa, trục xuất khỏi đội, lưu lạc thiên nhai vĩnh viễn không có ngày trở lại!!"
Vương Nguyên: "...Ý bà chị là tôi bị đuổi chứ gì?"
"Đúng vậy, và giờ thì cút xéo khỏi nhà tôi ngay và luôn!"
Vương Nguyên trợn trắng mắt: "Tôi có thể hỏi lý do không?"
Nữ hán tử kia coi thường liếc liếc mắt: "Hai tháng tiền nhà không đóng, đủ sức thuyết phục chưa?"
"...Không phải giữa con người với nhau nên có niềm tin sao?"
"Tin cậu thì tôi sớm chết đói rồi, đi đi đi, nhanh lên để tôi còn cho khách khác thuê phòng!"
"..... Chị không nghĩ đến tình nghĩa bao nhiêu ngày sống chung (chủ nhà cho thuê) sao?"
"Hừ, cậu còn nói nữa đừng trách bà chị này bất nhân bất nghĩa." Nữ hán tử cười lạnh, túm thứ vật dụng duy nhất thuộc về Vương Nguyên trong phòng - balo du lịch - ném phịch ra ngoài cửa, hai ba cái đem người đá bay theo quỹ đạo balo, đóng sập cửa lại, nêm phong khóa kín cẩn thận, nghênh ngang rời đi.
Vương Nguyên chưng hửng ngơ ngác hồi lâu vẫn chưa chấp nhận được sự thật là mình đã thành kẻ vô gia cư, ôm balo đứng ngốc lặng trước phòng, mãi mới cắn cắn ngón tay, duỗi móng vuốt sờ sờ lên cửa phòng...
Nắm lấy tờ giấy vẽ loạn hầm bà lằng cẩu huyết phía trên giật một cái, mang đi.
Đừng đùa, bùa bình an ông đây thỉnh từ Chiêu Hòa Tự mất năm trăm tệ đấy nhé.
Vương Nguyên là dạng điển hình của cái loại BOSS phó bản vừa dai vừa nhây, sau khi bị đánh đến hấp hối vẫn có thể hồi máu rất nhanh mà bừng bừng phấn chấn. Cậu đứng một lúc, HP tăng đầy, sau đó hít một hơi sâu, xốc balo lên bắt đầu con đường hành tẩu giang hồ trắc khí bá lậu, từ nay về sau quyết chí tu hành đắc đạo, trở thành tu chân giả đứng đầu chuỗi thức ăn!
...Tuy nhiên, tưởng tượng bao giờ cũng tốt đẹp và hiện thực thì rất tàn bạo.
"Chúng tôi không có tuyển trẻ vị thành niên, mời cậu đi cho!"
Lần thứ mười bốn Vương Nguyên bị đẩy ra khỏi một cửa hàng bán thức ăn nhanh, cậu vội vàng móc thẻ chứng minh nhân dân ra khua khoắng loạn xạ hòng lấy được cái công đạo. Thế là trước cửa hàng thức ăn nhanh diễn ra một cảnh khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng:
"Tôi đã mười chín tuổi!! Tôi đang học năm hai Thanh Hoa! Công dân chân chính chưa bao giờ nói dối!!"
Chủ cửa hàng cầm cây gậy đuổi ruồi phất phất vài cái, vẻ mặt "tin được chết luôn" ngó Vương Nguyên đáp: "Vậy mới nói a, cậu còn chưa đủ tuổi trở thành công dân nữa!"
Nhóm người xung quanh phụ họa gật gật đầu, toàn bộ đều đồng tình nhìn cậu bé non choẹt trước mặt, an ủi lên tiếng:
"Cháu bé, không bằng đừng giận cha mẹ nữa, mau về nhà đi!"
"Đúng vậy, cậu xem xã hội bây giờ đều là cạm bẫy, người trưởng thành còn trầy tới trật lui, chưa tốt nghiệp cấp ba như cậu thì tốt nhất là ngoan ngoãn đi học, ngoan ngoãn làm một cậu bé nhu thuận hiểu chuyện a!"
Vương Nguyên trợn mắt: "Nhưng tôi thật sự là..."
"Biết biết, đại học năm hai chứ gì, Hiệu phó tôi đây còn không biết rằng đại học Thanh Hoa thu nhận học viên nhỏ tuổi như vậy cơ đấy!"
"..."
Mẹ nó, bách tính bình dân không nói lý thì thôi đi, ngay cả phần tử trí thức cũng nhất nhất cho rằng ông đây đang ăn gian tuổi tác?
Mặt búp bê cũng có uy nghiêm được không!
Một người đứng gần thấy vẻ mặt Vương Nguyên lúc trắng lúc xanh, đoán chừng là thằng nhỏ này bị chọc xù lông tức anh ách rồi, nhịn không được chọt chọt cậu hai cái: "Không bằng...đến Chiêu Hòa Tự ăn cơm một bữa đi?"
Vương Nguyên nhìn anh ta bằng con mắt cá chết: "Vì sao?"
"Tôi thấy cậu nhất định là từ hôm qua đến nay vẫn chưa ăn gì..."
Rốt cuộc cũng có một người đọc ra được nội tâm phức tạp của cậu, không để ý đến gương mặt trẻ con mà hảo tâm chỉ một con đường cho cậu rồi sao? Vương Nguyên mừng rơn, hai mắt sáng ngời lòe lòe nhìn vị kia, hận không thể nhào tới cho đối phương một cái ôm thắm thiết. Người kia đột nhiên bị cậu nhìn đến chột dạ, thu hết dũng khí thốt ra:
"Tôi nghĩ cậu rất đói, đến Chiêu Hòa Tự cọ cơm một bữa chắc không có vấn đề gì?"
"..."
Vương Nguyên dứt khoát xoay người đi luôn.
Nói nửa ngày hóa ra là bảo cậu đi ăn chực.
Cuối cùng, Vương Nguyên vẫn là tới Chiêu Hòa Tự. Dĩ nhiên không phải cậu muốn cọ cơm miễn phí, mà là thành thành tâm tâm gặp phương trượng đại sư...Được rồi, cọ cơm chỉ là một phần trong lễ tiết lịch sự mà thôi.
Phương trượng đại sư vẫn quắc thước như ngày nào, hai mắt híp lại, mặt đầy nếp nhăn, quả đầu bóng loáng phát sáng về đêm, quả thật đúng chuẩn thế ngoại cao nhân không ăn khói lửa nhân gian, còn tiết kiệm được khối tiền mua năng lượng thắp sáng. Vương Nguyên ngồi xếp chân trên bồ đoàn đối diện với phương trượng, tay cầm quẻ xăm màu đỏ thấp thỏm đưa cho ông, vẻ mặt thâm sâu khó lường hỏi nhỏ: "Đại sư, xin hãy xem giúp con."
Đây không phải lần đầu tiên Vương Nguyên đến Chiêu Hòa Tự. Sau khi gia đình ly tán, cậu đã từng sống hơn năm - sáu năm trong viện cô nhi do Chiêu Hòa Tự hỗ trợ nuôi dưỡng, đối với người đứng đầu ngôi tự này thân thuộc như trưởng bối trong nhà. Phương trượng đại sư hiện nay đã hơn bảy mươi tuổi, đối với ai cũng là vẻ chậm chạp dễ gần, luôn luôn khiến người khác có cảm giác vô hại lại đặc biệt ôn hòa, chỉ có Vương Nguyên biết rõ lão hòa thượng này miệng niệm kinh bụng dạ toàn ý xấu. Có vài lần người từ nơi khác đến muốn mua lại Chiêu Hòa Tự, sau đó giải tỏa xây khu công nghiệp, đều bị phương trượng đại sư dùng lời lẽ uyển chuyển như nước đuổi đi.
Người khác luôn luôn nhìn thấy ông bằng vẻ mặt tươi cười khả cúc, cũng đủ biết cái level "không ăn khói lửa nhân gian" của vị này đã đạt đến max cấp, nhìn đời bằng con mắt trong suốt không nhiễm bụi trần, lục căn thanh tịnh, ngũ uẩn giai không. Nhờ phúc thơm lây của bậc tiền bối cao thâm này mà Vương Nguyên mới có loại tính cách gián đập không chết - lạc quan quên lối về - như ngày nay, cho nên nói "gần mực thì đen, gần đèn thì rạng", cấm có sai nha.
Phương trượng đại sư cười hiền lành, nhận quẻ xăm, chân mày dài rũ xuống hai bên mắt khẽ nhướng lên: "Đào hoa nhất vận, trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão..."
"...Đại sư, con là đang coi tình hình kinh tế không phải vận đào hoa..."
"Nga, kinh tế quốc dân đang tăng trưởng tốc độ cao trong lĩnh vực kinh tế thị trường nhiều thành phần, kết hợp cùng giao lưu ngoại giao giữa các hợp đồng kinh tế đa chức năng..."
".....Đại sư." Vương Nguyên giơ tay làm động tác "ngừng", vô lực thở dài: "Rốt cuộc là không thể nói hay là không biết nên nói thế nào?"
Phương trượng đại sư há miệng muốn nói, cậu lập tức nhìn mặt đoán sắc cướp lời: "Thiên cơ bất khả lộ!"
Đại sư cười đến là từ ái.
"Nhất định không được nói sao?" Cậu nhăn mặt, nhìn đến đối phương vẫn là bộ dạng mắt mũi nhìn tâm, chép miệng quay đầu đi. Cùng một lão hòa thượng đấu độ nhẫn nại là chuyện ấu trĩ nhất trên đời, cậu mới không phí thời gian vào những việc vô bổ. Phương trượng đại sư dù sao cũng là người nhìn thằng nhỏ này lớn lên chừng ấy thời gian, sau khi tỏ ra thần thần bí bí suốt nửa ngày thì cũng mềm lòng mà từ bi tặng cho nó mấy chữ gọi là "cẩm nang" bí tịch, chân thành truyền thụ không có nửa phần dối trá:
"Cứ làm theo những gì trái tim con mách bảo."
Vương Nguyên ngửa đầu co quắp khóe miệng. Lời thoại phim ngôn tình cẩu huyết cũng có ngày tuồn ra từ cái miệng vàng ngọc của ông sao phương trượng đại sư? Cậu bỗng dưng cảm thấy, thế giới này đúng là khó sống quá mà.
"Đại sư." Vương Nguyên phiền muộn vò tóc, cùng đường thốt ra: "Dưới nhà bếp Chiêu Hòa Tự có cần tuyển người giúp việc không?"
Phương trượng đại sư nháy nháy mắt mấy cái, từ tốn đáp: "Chiêu Hòa Tự nhân số hơn ba trăm người, trên dưới ăn mặc chu cấp đầy đủ, thêm một người cũng không vấn đề, nhưng là một nam thanh niên gương mẫu của thế kỷ, ta nghĩ con nên tự lực cánh sinh, dùng sức mạnh của bậc nam nhi chứng minh giá trị của mình với xã hội, ta tin rằng..."
"Từ từ, con không phải ý đó, con chỉ muốn hỏi ông có biết nơi nào có việc làm thiết thực..." Vương Nguyên khép khép hai ngón tay chừa ra một khoảng trống: "...Một chút.."
Dĩ nhiên, "thiết thực" chính là kiếm được nhiều tiền.
"Ồ, vậy con có thể chọn bảo mẫu."
...Mặc dù rất quái dị nhưng bảo mẫu nam cũng không phải là không có. Vương Nguyên hít sâu một hơi, vẻ mặt như lâm đại địch: "Ở đâu ạ?"
"Đường phố , số nhà ." Lão hòa thượng cười đáp.
Hết Chương