Văn Của Nhà Văn, Nhà Của Nhà Văn [Khải Nguyên]

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gạo nấu thành cơm?

Gạo không nấu thành cơm thì thành xôi chắc?

Vương Tuấn Khải lắc đầu dở khóc dở cười, Đinh tiểu bằng hữu này, cũng quá gấp gáp.

Nghĩ lại, Hoàng Vũ Hàng mấy ngày này đều một mực lo lắng cho cậu nhóc kia, lẽ nào thật sự là do một chiêu ‘gạo nấu thành cơm’ quyết định chung thân đại sự? Vương Tuấn Khải sờ cằm, mắt lóe lóe nhìn về phía Vương Nguyên đang xì xụp hút nước còn sót trong bát mì, lặng lẽ quay đầu. Vẫn là thôi đi, mạng sống cũng không phải để trưng ra vui đùa.

Hơn nữa xem Vương Nguyên hình như là không có ý đó với hắn, Vương Tuấn Khải phiền muộn gãi cằm, tiến độ kế hoạch đều không có a, như vậy làm sao sống?

Tối, Vương Nguyên lười biếng nằm trong ổ chăn, quắc mắt nhìn vào góc phòng, hình nộm nhân tạo mô phỏng sát nhân không thấy đâu, đoán chừng là Vương Tuấn Khải nhìn nhiều đâm chán cất đi rồi. Cũng tốt, lần trước ngủ cùng hắn, nửa đêm muốn đi WC cậu đều vã mồ hôi lạnh, cứ cảm thấy có kẻ nào đó nhìn chằm chằm mình, cứ việc không nhìn thấy đối phương, Vương Nguyên lại cảm thấy ánh mắt kia mang ý vị nghiền ngẫm soi mói kia dễ khiến người ta nổi gai ốc. Nếu không phải tên nhà văn nào đấy có tật ngái ngủ, cậu còn tưởng hắn là đại trí giả điên âm thầm quan sát cậu rồi.

Không nhắc thì thôi, vừa nói nói Vương Tuấn Khải liền từ phòng tắm vọt ra, sắc mặt như lâm đại địch, ngay cả quần cũng không kịp mặc mà chỉ quấn một cái khăn mỏng, hướng Vương Nguyên phát tín hiệu S.O.S: “Trong nhà tắm có gián!”

Anh hùng dân tộc từ trên giường trượt xuống, nghiền ngẫm cầm theo chổi lông và túi giấy xông trận, đi được nửa đường mới giật mình nhớ lại, Vương Tuấn khải nào có phải loại đàn ông ôm tâm thiếu nữ mà sợ gián đến mức vội vã như vậy đâu, cách đây mấy chương hắn còn dí mắt quan sát con gián, nhìn đến mức con người ta muốn tự công tự thụ có thai luôn chứ!

Vương Nguyên thức tỉnh cũng đã muộn.

Bởi vì nhà văn đại nhân hoàn toàn không cho cậu cơ hội làm lãng tử quay đầu đã xô cậu ngã ùm vào bồn tắm, khiến quần áo ngủ - của – hắn – trên người cậu ướt nhẹp không còn sót gì. Vương Nguyên giãy dụa ngồi dậy, đơ mặt vuốt nước nhỏ lách tách, xoay người nhìn Vương Tuấn Khải té chỏng gọng trên sàn nhà đầy nước, trong lòng âm phong từng trận.

Ha hả.

Vương Tuấn Khải ngóc đầu dậy, việc đầu tiên là trố mắt nhìn Vương Nguyên ướŧ áŧ diễm lệ phi thường kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngồi trong bồn tắm, sau đó nhìn chính mình, rồi thẹn thùng kéo khăn tắm che khuất hùng hài tử ẩn núp đâu đây.

“Không cẩn thận đạp phải xà phòng.” Hắn giải thích, chỉ chỉ cục xà phòng...to bằng móng tay văng vào vách tường, chậm rãi đứng dậy, một lần nữa ‘đạp phải xà phòng’ lăn ùm vào bồn tắm, ‘trùng hợp’ đè lên người Vương Nguyên.

Vương Nguyên chứng kiến vở diễn cay nhất lịch sử kịch nghệ: “...”

Cậu giương mắt nhìn hắn, ý tứ bên trong không cần nói cũng rõ. Vương Tuấn Khải anh nếu muốn quan hệ chúng ta về mặt xã giao cũng rạn nứt, tình cảm chủ tớ đơn thuần tuyệt giao, thì cứ ra tay đi. Vương Tuấn Khải im lặng đồng dạng không đáp, bất động thanh sắc cùng cậu đấu mắt, khóe môi hơi mở, mi dài rũ xuống, chuẩn bị cho Vương Nguyên một đáp án chân thành tận đáy lòng.

Vương Nguyên cứng đờ.

Tiếng nước róc rách rào rạt chầm chậm chui vào lỗ tai, hai mắt cậu trừng to khiếp sợ, hai bên má hiếm có khi ửng hồng, cả người căng ra như sắp duyệt binh. Cậu có thể cảm nhận rất rõ đôi tay thường xuyên viết ra những tác phẩm khiến chúng sinh ngàn ca vạn thán đang nhẹ nhàng lướt khắp cơ thể cậu, cách một mặt vải mà chạy dọc sống lưng, xúc cảm tê dại dù rất nhỏ vẫn bị phóng đại lên gấp ngàn lần.

Cái tay kia vô dùng nhẹ nhàng, vô cùng ấm áp, kết hợp cùng ánh mắt thành kính mà sâu sắc dịu dàng, hành động của Vương Tuấn Khải nửa như trấn an, nửa lại là xoa dịu, tỏa ra ý vị thân mật gần gũi mà không thô thiển, khiến kẻ lâu ngày chưa từng bị gột rửa bởi mưa mùa xuân như Vương Nguyên không biết phải giải quyết như thế nào.

Cứ đánh trước vậy.

“Ôi!!!”

Vì thế, Vương nhà văn ăn ngay một cước, vuột tay không giữ nổi mình, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè sấp lên người Vương Nguyên, bất di bất dịch. Vương Nguyên vốn muốn nhân cơ hội này thoát khỏi hắn, ai biết được lại tự đào mồ chôn mình, khổ không nói nổi, chỉ có thể ùng ục ùng ục kháng nghị.

Kết quả, Vương Tuấn Khải ngay cả một miếng đậu hủ cũng chưa liếm được đã phải nay lưng chăm sóc người ốm.

Hắn vuốt trán thở dài, quên mất nhóc ngốc này còn đang cảm mạo, vừa nãy lăn thành một đống trong nước như vậy, không phát sốt trở lại mới là lạ.

“Ba mươi tám phẩy năm độ.” Vương Tuấn Khải rút kẹp nhiệt kế ra khỏi miệng Vương Nguyên, sờ sờ trán cậu: “Lần sau không được nghịch nước nữa nghe chưa.”

Vương Nguyên dùng ánh mắt người chết trả cho hắn. Là ai đã kéo cậu xuống nước hả? Hả? Hình nộm kia chắc? Không biết xấu hổ!

Vương Tuấn Khải nhìn nhìn vẻ uể oải của Vương Nguyên, sờ cằm phát ngôn: “Cậu sốt như vậy chắc là lạnh lắm đúng không?”

Cái gì cơ? Vương Nguyên dùng ánh mắt khó hiểu ngó hắn. Chỉ thấy nhà văn đại nhân vô cùng thiếu đức hạnh cởϊ áσ khoác ngoài, cuộn người chui vào chăn, từ phía sau ôm lấy Vương Nguyên, toàn bộ động tác lưu loát linh hoạt không hề vấp đoạn.

Vương Nguyên ngây người, phía sau nóng hừng hực, đột nhiên nhớ lại, trước đây lúc còn làm bảo mẫu trong nhà Vương Tuấn Khải, đêm đến khi ngủ cậu đều có cảm giác bị một lò than nhiệt độ cao áp sát, thậm chí thỉnh thoảng hô hấp không thông thuận, sáng dậy còn phát hiện môi bị rách ra, nói chuyện mạnh một chút liền ran rát xuýt xoa. Vương Nguyên còn tưởng chính mình ngủ không cẩn thận nên cắn nhầm, nằm mộng gì đó hoặc là mớ ngủ gì đó, bây giờ nghĩ lại...

“Nóng sao?” Vương Tuấn Khải phát hiện lưng Vương Nguyên đều là mồ hôi, không khỏi mềm lòng: “Ôm nhiều ra mồ hôi mau hết bệnh.”

“...”

Hắn sờ mũi, một bộ ‘anh đã bệnh thành quen rồi a, không cần lo lắng hiệu quả’, duỗi móng vuốt ôm chặt Vương Nguyên, vùi đầu vào tóc cậu hít thật sâu: “Bảo mẫu, bao lâu rồi em không gội đầu?”

“...Cút...”

“Đùa thôi, anh thừa biết ban nãy hai chúng ta cùng nhau tắm uyên uyên dục, anh đều tẩy cho em rất sạch sẽ từ đầu đến chân, nhưng là bây giờ anh muốn kiểm tra có được không? Hảo hảo kiểm tra một chút xem có con gián nào thừa dịp em sơ ý chui vào quần áo hay không~”

Vương Nguyên tức ói máu, nằm yên như thi thể. Con gián bình thường không có cái gan đó được chứ? Cái người này thật là...Nhưng Vương Nguyên cũng không có động đậy, vừa cắn răng nhẫn nại ém xuống cảm giác muốn nổi khùng lật bàn, vừa thả lỏng cơ thể không làm ra phản ứng gì quá lớn. Không phải cậu tạo cơ hội cho quân giặc bành trướng, thừa thế xông lên mà thành toàn nguyện ước, mà là Vương Nguyên muốn cho Vương Tuấn Khải thấy, cho dù hắn có làm gì thì cậu cũng không lay động, thậm chí là qua việc này, có lẽ hắn cũng đoán được bản thân chỉ là nổi lên hứng thú nhất thời với cậu mà thôi.

Vương Tuấn Khải thì bị dọa sợ.

“Bảo mẫu, Vương Nguyên, em không phải là sốt đến mụ người rồi đi?” Hắn phát hiện đối phương gồng mình trân trối, liền hiểu ra vấn đề, không hề ảo tưởng Vương Nguyên chấp nhận sự tiếp xúc của mình chút nào. Trong bóng tối hắn nhìn thấy hai mí mắt run run của bảo mẫu, nhịn không được phì cười, âm thanh trầm thấp nhẹ hẫng như cơn gió, lướt qua đỉnh đầu Vương Nguyên, như sợi lông hồng quét nhẹ lên má, cào ngứa tâm can người ta.

Vương Nguyên ngốc rồi.

“Cái, cái, cái, cái quỷ, quỷ gì...”

Cậu lắp bắp không nói nên lời, run rẩy cảm nhận cậu em nhà mình dần dần có dấu hiệu thức tỉnh, nghĩ đến Vương Tuấn Khải vừa rồi làm ra hành vi thất thoát tài nguyên, liền thẹn quá hóa giận quay phắt về phía sau. Buồn bực tức giận còn chưa trôi khỏi miệng, phía trên môi bị hắn đụng nhẹ một cái, đại não Vương Nguyên thoắt cái trống hoác, há miệng ngây ra nói không nên lời.

“Không thích?” Vương Tuấn Khải nghiêng đầu: “Vậy hôn thêm một cái nữa.”

Vương Nguyên bị hôn choáng váng, nội tâm năm lần bảy lượt chạy loạn như tiểu dương đà mất trí, gào thét kêu to: ở đâu ra đạo lý không thích lại càng bồi thêm?!? Hơn nữa trọng điểm không phải chỗ đó!

“Vậy là chỗ nào?” Vương Tuấn Khải buột miệng hỏi khiến Vương Nguyên sợ ngây người, trong vô thức cậu đã nói suy nghĩ của mình ra mất rồi! Bảo mẫu nhỏ lảo đảo loạng choạng, cảm thấy ác ý của thế giới ập xuống đầu, vội vàng trùm chăn chôn mình thành con rùa, chẳng dám ló mặt ra ngoài xem ai chết ai sống nữa.

Ngốc.

Vương Tuấn Khải không tiếng động khẽ nói, ôm cả người cả chăn vào lòng, giữa mùa đông lạnh giá, hắn vô cùng nhanh trí bật điều hòa xuống mức cận âm, sau đó chui vào chăn cùng Vương Nguyên tranh giành.

Thật ra, Vương Tuấn Khải cũng không lý trí được chỗ nào đâu.

Vương Nguyên cả ngày bị giày vò theo đúng nghĩa, rất nhanh liền mệt mỏi buồn ngủ, lại phải căng thần kinh đề phòng lang sói sau lưng nhảy lên cắn một phát, hai mắt trừng to khó chịu vô cùng. Sau đó không biết tại sao liền ngủ rồi, ngay cả chăn cũng lười không giành với kẻ nào đó nữa, hai tay ôm mình cũng không nguyện ý đi ôm cái lò sưởi miễn phí kia, một bộ ‘ta đây rất mạnh’ giống hệt tính cách của cậu.

Vương Tuấn Khải nhớ đến lúc hắn lần đầu cầm tư liệu về Vương Nguyên lên, mồ côi song thân, ra đường bươn chải lăn lộn kiếm sống từ khi còn đi học, lại vô cùng ngây thơ trong phương diện tình cảm, rất thích hợp cho hắn nghiên cứu để xây dựng hình tượng nhân vật nam chính. Hắn biết rõ vỏ bọc của một người như vậy là không dễ xé, cho nên trong quá trình thân cận đều tỉ mỉ nhẫn nại từng bước phá vỡ phòng bị của Vương Nguyên. Tính đến thời điểm này dĩ nhiên không thể gọi là thành công, nhưng có thể khiến cho cậu buông bỏ cảnh giác chịu cho hắn đến gần đã là quá tốt đẹp.

Vương Tuấn Khải đem người nhét vào lòng, thỏa mãn thở dài, ngày mai đi tìm phương trượng đại sư rồi mua chút quà cảm tạ vậy.

Hết Chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio