Vương Tuấn Khải.
‘Vương’ của Đế Vương, ‘Tuấn’ là Anh Tuấn, ‘Khải’ trong Khải Hoàn.
Nếu lấy thang đo chuẩn quốc tế, con mắt chuyên nghiệp (dư) và tinh thần nghệ sĩ mênh mông như giới Yaoi BL thì ba chữ ‘Vương Tuấn Khải’ này quả thật dành cho người có thể làm nên sóng gió.
Dĩ nhiên, ‘gió’ ở đây là gió tây nam, gió độc hay gió lốc là tùy theo biểu đồ đức độ của chủ sở hữu, tỷ như nói vị cao nhân phương nào tên Vương Tuấn Khải đã từng đắc đạo phi thăng đến sao Hỏa và trở về trong gang tấc, hay là TFBOYS Vương Tuấn Khải – tiểu nam thần khiến bao trái tim lão thành thổn thức không thôi, hoặc đạo diễn Vương Tuấn Khải – người từng tạo ra những sản phẩm truyền hình có tiếng trong giới giải trí đại lục...vân vân và vân vân...Đều phụ thuộc vào chỉ số ăn ở hay lôi kéo giá trị thù hận mà thôi.
Còn như vị nhà văn này – hắn cũng tên là Vương Tuấn Khải, cũng đẹp trai khốc huyễn (đến mức không nhìn ra là trai lạ hay trai quái), cũng tài ba lỗi lạc uy phong ngời ngời, chỉ độc nhất là hắn có lối tư duy không giống đồng loại.
Chỉ riêng việc hắn thích cosplay thành các nhân vật trong tiểu thuyết của mình (như là xác chết, UFO ngoài hành tinh, động vật đơn bào, bông hoa nhỏ đáng yêu các loại) là đủ ấn tượng rồi.
Trong tiểu thuyết thường miêu tả nhà văn tóc tai bù xù, quần áo lôi thôi, tác phong luộm thuộm từ người đến nhà, ngoại trừ văn phong ra thì toàn bộ những thứ khác đều là vật chất duy vật biện chứng chỉ tồn tại giá trị sử dụng mà không có giá trị. Vương Tuấn Khải nam chính đây cũng là một hình tượng rất tốt để minh chứng cho bức tranh biếm họa trên, nhưng hắn hoàn toàn không lộn xộn bừa bãi, không tạp nham hỗn độn, ngược lại còn mang trong mình dòng máu của vệ sĩ Safeguard, tù nhân của hội chứng bắt buộc cấp độ một, anh hùng chính nghĩa bênh vực cho sức khỏe toàn cầu: Vương Tuấn Khải là một kẻ - khiết – phích.
Sàn nhà không hạt bụi. Quần áo không nếp nhăn. Bàn ghế sách vở đều được tổ chức sắp xếp theo một loại hình thức, ngay cả thức ăn cũng phải phân bố gọn gàng trên đĩa, từng khu từng khu chia cách rõ ràng, công phu hơn cả cơm hộp Bento của học sinh Nhật Bản.
OK, đồng ý là cung Xử Nữ thường sản sinh ra các thành phần quyền năng, quyền lực và quyền quý, nhưng Thượng đế có phải hay không không nên nhét cho bon họ cái bệnh yêu sạch sẽ mù quáng và cầu toàn tuyệt đối như vậy?
Nghệ thuật quả nhiên là ánh trăng lừa dối.
Vương Nguyên lầm bà lầm bầm trong miệng, vừa đập nát khoai tây trong nồi vừa cảm khái nhân sinh bi thán, mặc cái tạp dề Gakupo Kamui mà thộn ngốc nhìn nồi thức ăn. Cậu đã làm việc cho Vương Tuấn Khải được ba ngày, thời gian tuy không dài nhưng nhân sinh quan của Vương Nguyên đã mở ra một kỷ nguyên mới. Đột nhiên cậu nảy sinh ảo giác, sống mười chín năm thực chất chẳng bằng một ngày vi diệu trong nhà Vương Tuấn Khải, vi diệu đến mức có thể tổ chức thành một chương trình thực tế như kiểu hay là , các loại, và ảo giác này từng chút một như rượu lên men chậm rãi tạo thành phản xạ có điều kiện của Vương Nguyên, khiến cậu cảm thấy chức nghiệp ‘bảo mẫu’ này vĩ đại đến mức nào.
Mấy chuyện như là gọi ông chủ rời giường, làm bữa sáng tình yêu, cùng ông chủ thảo luận sách mới, xem TV nâng cấp hảo cảm gì gì đó...thỉnh các bạn tự mình tưởng tượng, bởi vì ông chủ Vương Tuấn Khải căn bản không hề yêu cầu bảo mẫu làm chuyện này.
“Thay bóng đèn giúp tôi nha bảo mẫu.”
“Giặt qυầи ɭóŧ giúp tôi nha bảo mẫu.”
“Mua KY giúp tôi nha bảo mẫu.”
Vương Nguyên: “...Mua KY làm gì...? Anh dắt bạn gái về nhà à?”
Vương Tuấn Khải: “Bạn gái cũng chả phải bảo mẫu, không nói chuyện này nữa, mua KY.”
Vương Nguyên: “.....Anh không có bạn gái thì mua làm gì?”
Vương Tuấn Khải: “Hôm qua đọc một đoạn văn viết KY làm lành sẹo tốt lắm...”
Bảo mẫu =’=: “Anh làm ơn đừng có tin vào những gì nhà văn viết được không?”
Nhà văn: “Nhưng tôi là nhà văn mà...”
Bảo mẫu: “...”
Tóm lại, đó chính là một những đoạn đối thoại mang tính bảo mật mà Vương Nguyên không muốn nhắc tới.
Cấu trúc ‘xxx giúp tôi nha bảo mẫu’ hầu như thành câu cửa miệng của nhà văn, Vương Nguyên ban đầu không quen, về sau không còn cảm giác.
Nếu chỉ như vậy thì cũng không có gì đáng nói.
“Nước như vậy là đủ nóng rồi, oa, thật sảng khoái, a...Bảo mẫu cậu đúng là vạn năng, tôi thực sự không biết diễn tả lòng ngưỡng mộ cùng mình với cậu như thế nào, hay là mời cậu cùng tắm bồn hoa với tôi?”
Vương Nguyên vẻ mặt hắc tuyến nhìn hoa rải khắp bồn tắm, Vương nhà văn ngồi - xổm - trong bồn, nước lên đến cổ, vẻ mặt hưởng thụ kêu cậu ‘cùng tắm bồn hoa’, trên trán đã đen nay còn đen hơn.
Có thấy qua hai thằng đàn ông nào cùng tắm bồn hoa không?!
Còn nữa, một tên đực rựa như anh thì tắm bồn hoa làm cái quái gì, ‘da dẻ mịn màng, trắng trẻo không tỳ vết’...đi quảng cáo sữa tắm chắc?!
Vương Nguyên lẩm bẩm lẩm bẩm khiến Vương Tuấn Khải tò mò ghé qua nghe, vừa vặn nghe đến ‘quảng cáo’ liền chớp chớp mắt: “Đây không chỉ đơn thuần là tắm nước hoa, mà tinh dầu trong cánh hoa có khả năng giúp lỗ chân lông của chúng ta được xoa dịu nghỉ ngơi, tế bào cùng noron thần kinh đều thư giãn tuyệt đối, khiến cho sức khỏe tim mạch và hàng loạt các bệnh lý về da...”
Vương Nguyên coi như lỗ tai của mình tạm thời ngủ rồi.
Trải qua vài ngày ở chung, cậu đã nhận ra một điều, nhà văn chia làm hai loại chính, một là quái nhân kiệm lời mặt lạnh khốc suất cuồng bá duệ, một còn lại chính là đệ nhất dở hơi, nam thần (kinh) luôn luôn mang trong mình huyết thống thuần chủng của một trăm lẻ tám thông tấn xã bát quái, vừa cổ lỗ sỉ vừa rằn ri cóc nhái. Chẳng những vậy mà vị nhà văn này còn hội đủ yếu tố của một nhân vật có tiềm năng lừa đảo cao, cứ nói câu nào là y như rằng khiến kẻ khác tin sái cổ phần phật, múa may quay cuồng phun toàn là lời vàng ý ngọc, chém gió lượn lờ cứ gọi là thánh phán, làm cậu suýt sập bẫy bao nhiêu lần.
Nhân sinh hữu hạn, lừa gạt vô biên.
Cũng may hàng này sống trong khu ngoại ô ít kẻ qua lại, nếu không thì lắm thứ tai họa sẽ rắc vào trung tâm thành phố không chừng.
Nhanh chóng đổ xà phòng lên đầu Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên chà tới chà lui, chà ra bọt bóng trắng xóa, rì rầm rì rầm: “Rốt cuộc là bao nhiêu lâu anh chưa gội đầu rồi...”
“Tầm hai, ba tháng gì đó a...” Nhà văn theo thói quen muốn gãi đầu, nửa đường bị bảo mẫu trừng vội rụt về, chống cằm suy tư: “Lúc đó tôi bế quan, cũng chả nhớ thời gian cụ thể.”
“Nói cách khác, trong hai, ba tháng đó anh không thèm cạo râu nốt?”
“Đúng vậy.”
“...” Thế sao lại bảo là tên này mắc bệnh khiết phích nghiêm trọng?
“Trời ban cho tôi ngọc thể không chút mùi hôi...”
“...” Anh không nói tôi còn tưởng là silicon đấy...
Vương Nguyên mím môi thầm thở dài, đầu năm nay trẻ con học đòi trưởng thành nhiều, mà người lớn mắc bệnh hồi xuân cũng không ít, thế này thì Tổ chức y tế thế giới phải làm như nào, GDP quốc gia xử lí ra làm sao?
“Được rồi, hãy xóa hết ấn tượng kỳ quái của cậu về tôi đi.” Vương Tuấn Khải mỉm cười: “Bởi vì hôm nay vừa viết xong một bản thảo mới nên có chút hưng phấn, muốn cùng cậu chia sẻ thôi mà, cậu phải biết là trong thế giới này rất ít người có thể cùng một mỹ nam như tôi ở chung phòng tắm đó, chẳng hạn như là...”
“Ba mẹ ông bà các loại...?”
“Đúng đúng, chính là vậy, dù sao thì tôi vẫn là xử nam, thuần khiết biết bao nhiêu a~”
Mẹ kiếp, người ‘thuần khiết biết bao nhiêu’ nào đó phía trên vừa mới yêu cầu mua KY!
Nước trong vòi sen phụt xuống xối xả, Vương Tuấn Khải hưởng thụ nhắm mắt lại, toàn thân ngửa ra dựa vào vách bồn thư giãn thả lỏng. Trên mặt hắn hiện lên tiếu ý nhàn nhạt, khóe môi cong cong, lông mi dài ướt nước rủ xuống thành hình trăng non, từ cằm đến bụng trắng trẻo nhẵn nhụi trông có chút yếu nhược. Bất quá vai rộng lưng dày, là một trong những hình mẫu điển hình mà trạch nam hướng tới.
Vương Nguyên vừa dội nước vừa chà lau cho Vương Tuấn Khải, hoàn toàn trở thành thiếp thân nô bộc trung thành tuyệt đối, chà a chà lau nha lau đến mức da ông chủ đỏ hỏn như trẻ sơ sinh, mới hài lòng gật gật đầu chuyển tay xuống phía dưới.
Chắc sẽ không có phản ứng gì đâu...nhỉ?
Dù sao cũng là đàn ông với nhau, hắn có cái gì thì cậu có cái đó, mắc mớ chi phải xoắn?
Về phương diện suy xét có chút nhạy cảm này, tình tiết đại thần đối với Vương Nguyên - trân trọng biểu đạt cảm nghĩ: Ha ha.
Giữa lúc Vương Nguyên đang hăng hái chuẩn bị tấn công phòng tuyến, đôi mắt đẹp như pha lê của nhà văn thình lình mở to, chụp lấy bàn tay cậu lôi vào bồn tắm, khiến cho Vương Nguyên ào ào ướt sũng, thiếu chút uống vài ngụm nước không biết chất lượng thế nào. Cậu bình tĩnh vuốt mặt, trân trối nhìn nhà văn Vương Tuấn Khải đang đè lên người mình, khóe môi co quắp.
Vị kia đã hoàn toàn mất đi vẻ lười nhác vô hại bình thường, hai mắt đen sẫm im lặng đầy uy áp, môi hơi hé ra, đầu lưỡi đỏ tươi liếm qua răng hổ một cái, râu trên nép đặc thù phong vị nam tính, nước trên đầu chạy dọc xuống cằm, rơi vào trong bồn tắm.
“Em là con mồi đáng ngưỡng mộ nhất mà ta từng thấy. Nói cho ta biết, em tên gì?”
“...Vương Nguyên.”
“Nguyên...Một cái tên thật tròn...Em là tinh linh sao? Sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp khiến người ta mê mẩn nhưng lại mang trái tim lạnh lùng cô độc? Không thể dung chứa bất kỳ ai ngoài cây Sinh Mệnh?”
“... ..Không có, tôi là bảo mẫu, là con người, nhấn mạnh, I am a human, sure?”
“...Tốt lắm tiểu tinh linh, em có biết ta là ai chăng? Ở nơi này chính là lãnh địa do một mình ta thống trị, đã đặt chân vào đây rồi thì...”
Hắn cúi đầu dí sát mặt mình vào Vương Nguyên, chóp mũi chạm nhau phả ra hơi thở nóng bỏng, âm thanh trầm thấp tuyên bố một quyết định thần nhân cộng phẫn: “...Em chính là người của ta.”
Hết Chương