- Tiểu Lam, chúng ta kết hôn đi.
Hắn đang nói gì vậy? Hắn đang cầu hôn cô ư? Trong chốc lát, Thanh Lam kinh ngạc đến cả người ngây ngốc, câu chữ cũng trở nên lủng củng rời rạc.
- Cái...kết...hôn....gì....anh.
Dương Phong ở trước mặt không nói không rằng lấy ra chiếc nhẫn lấp lánh được đặt trong hộp khảm ngọc tinh xảo. Thanh Lam biết chiếc nhẫn này, nó là sản phẩm mới ra mắt của thương hiệu trang sức Harry Winston, cả thế giới chỉ có hai chiếc. Một chiếc ông Harry dành tặng cho phu nhân của mình là phu nhân Tiffany, chiếc còn lại...đang ở trước mắt cô?
- Tiểu Lam, em sẽ đồng ý kết hôn cùng tôi chứ.
- Phong, anh...
Thanh Lam nghẹn lời, nước mắt cứ thế tuôn trào, vội vàng ôm chặt lấy người trước mặt, cứ thế nức nở. Dương Phong xoa nhẹ lưng cô, chưa bao giờ hắn chân tình tới thế, chưa bao giờ hắn ôn nhu như vậy. Thanh Lam không biết phía sau cô, sắc mặt Dương Phong trở nên thâm sâu khó lường. Dương Phong hắn có thể kết hôn, thì cũng có thể dễ dàng mà li hôn. Tự cười người con gái trong lòng, cũng thật quá đỗi ngây thơ.
Anh Tử theo lối dẫn xuống phòng thí nghiệm, tiếng gót đanh lạnh theo từng bước chân cô, theo sau là Kevil, phía sau nữa là khoảng hơn chục người đàn ông cao lớn mặc vest đen, đeo tai nghe duy trì liên lạc.
- Nghiên cứu đã hoàn thành, hiện tại đang chờ chị đích thân kiểm chứng.
Cô ngồi lại ghế, Kevil châm lửa cho điếu thuốc trên tay cô. Viện trưởng Kim tiến lại, cúi đầu đưa đến trước mặt Anh Tử một hộp nhỏ đã được mở ra.
- Chị hai, lát nữa mời người xoay nhẫn về bên trái.
Anh Tử liếc mắt trông thấy bên trong hộp là chiếc nhẫn bằng vàng nguyên chất, mặt cú đính phía trên được chạm khắc tinh tế mà lại không làm mất đi vẻ hắc ám vốn có của biểu tượng này. Lúc này, người bên ngoài dẫn vào một người đàn ông cao lớn, thân hình vạm vỡ, cơ bắp rắn rỏi, nhìn qua cũng biết hắn ta có sức mạnh không thể xem thường.
Hắn bị trói lại ở ghế đối diện, viện trưởng Kim cho người tiêm chất dung dịch trong suốt vào trong cơ thể hắn ta. Đoạn ông quay lại kính cẩn:
- Chị hai, người có thể bắt đầu rồi.
Anh Tử nhìn qua, khóe miệng cong lên một đường hứng thú, lấy chiếc nhẫn trong hộp đeo vào ngón trỏ, từ từ xoay.
Aaaaaaaa........
Tiếng thét vang lên đầy thống khổ, người đàn ông run rẩy kịch liệt, cảm giác lúc nóng bỏng, lúc lạnh băng, lúc như có luồng điện cực mạnh chạy qua, lúc lại như bị ngàn vạn mũi tên, từng cái từng cái xuyên thẳng. Cảm giác này so với đau đớn còn thống khổ hơn gấp bội.
Màn hình máy tính bên cạnh liên tục nhận được bản báo cáo phân tích về tình trạng của nạn nhân gửi về từ một vật nhỏ áp vào tim hắn ta. Mà vật nhỏ này chính là một thiết bị cảm biến tinh vi- sản phẩm công nghệ thời thượng, vượt xa trình độ phát triển của nhân loại, trên đời, chắc cũng chỉ có chị hai mới đủ khả năng thiết kế ra nó.
Nụ cười trên khóe môi Anh Tử càng thêm sâu, sâu đến rợn người, cô bất ngờ thu về động tác. Tiếng kêu rên đau đớn kia trong phút chốc dừng lại, người đàn ông sắc mặt nhợt nhạt, mồ hôi túa ra không ngừng. Bộ dạng này ngoài chứng minh được hắn ta đã mất một lượng sức lực lớn thì không có thêm thương tổn gì khác trên cơ thể. Cô nhìn lại chiếc nhẫn, đưa tay khẽ mân mê nó, đúng là một loại hành xác thú vị.
Aaaaaaaa........
Tiếng kêu lần nữa vang lên một cách thảm thương, nhưng lần này, Anh Tử không chỉ dừng lại ở đó, cô cố tình xoay chiếc nhẫn nhiều hơn, sâu hơn. Các dây thần kinh giãn ra, toàn bộ mạch máu trong cơ thể như muốn phun trào, cả người hắn ta giống như sắp nổ tung đến nơi. Những cơ bắp cuồn cuộn nổi lên thành khối, gân guốc trong thật dữ tợn, ánh mắt hắn ta nóng bỏng, tràn đầy căm giận cùng phẫn uất trừng trừng về phía Anh Tử. Cô nhìn lại hắn, khẽ cười. Hắn ta muốn ám ảnh cô chỉ bằng ánh mắt như vậy? Tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ. Mộc Anh Tử cô giết người vô số, bao năm qua đều là giẫm lên người chết, uống máu kẻ sống mà đi lên. Nếu mỗi người cô giết đều là một loại ám ảnh, liệu bây giờ cô còn có thể hiên ngang mà đứng ở đây.
Cuối cùng, cơ thể hắn ta rung lắc như bị điện giật, những dây thần kinh căng cứng đứt như dây đàn, mạch máu vỡ tan, máu trào ra từ miệng, mắt, mũi, tai, cảnh tượng lạnh lẽo thảm thương. Anh Tử lúc này mới xoay mặt cú của chiếc nhẫn về đúng vị trí, cao hứng cất lời khen ngợt
- Very Good.
Viện trưởng Kim nhìn mà còn chưa thoát khỏi bàng hoàng, run run vâng dạ một tiếng nhỏ hơn muỗi kêu. Thấy vậy, Anh Tử quay qua ông, cười hào sảng
- Sợ cái gì? Sợ các người cũng có cái kết giống như họ? Yên tâm, các người đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, hiện tại chính thức được tự do, có thể vui vẻ mà về bên gia đình rồi.
Cô dứt lời, đứng dậy toan rời đi, nhưng là bước chân bỗng chốc dựng lại, đôi mắt nham thạch hướng nhìn đám người đang đồng loạt quỳ ở dưới đất.
- Chị hai, thật không dám giấu, hôm qua sau khi hoàn thành nghiên cứu chúng tôi đã trở về thăm gia đình, họ rất khỏe mạnh, cuộc sống rất sung sướng, tất cả đều nhờ chị hai chiếu cố.
- Phiền chết.
Giọng cô băng lãnh, chớp mắt cái đã thấy họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Viện trưởng Kim, Anh Tử ở trước mặt ông cười u ám
- Biết các người đang thay tôi làm gì không? Biết những thứ các người ngày đêm nghiên cứu được dùng để làm gì không? Nhiệm vụ hoàn thành, giao ước chấm dứt, các người và chị hai này từ bây giờ không còn liên quan. Còn ông, viện trưởng Kim, ông muốn mang người của ông rời đi hay muốn một viên đạn của tôi?
Anh Tử thu súng, lạnh lùng rời đi. Viện trưởng Kim nhìn theo bóng lưng cao ngạo đó, trong lòng tràn đầy xúc động. Ai nói người phụ nữ này độc ác hơn quỷ dữ? Ai nói người phụ nữ này đáng sợ hơn tử thần? Sai. Sai lầm cả.
Riêng ông biết, riêng ông hiểu chiếc mặt nạ kia đâu chỉ đơn thuần để che đi dung nhan thật sự của cô ấy. Mà còn là che đi một phần nào đó, yếu lắm, sâu lắm của cô. Phần mà cô ấy chỉ muốn giữ cho riêng mình, và chấp nhận hủy diệt những ai cố gắng biết về nó.
- Tại sao không để họ ở lại?
Kevil ngồi cạnh cô nhẹ nhàng lên tiếng hỏi, Anh Tử im lặng, ánh mắt cô thoáng chút vô định, được một lúc mới nghe thấy thanh âm hờ hững
- Bọn họ xứng đáng có được một cuộc sống tốt.
- Hiện tại trở về Owl hay....
Kevil bỏ dở câu nói, Anh Tử tựa người vào thành ghế nhắm mắt an thần, nhưng lời nói lại trùng hẳn xuống
- Dự hôn lễ.
Hôn lễ của họ, trang hoàng lộng lẫy.
Thánh đường của họ, tinh khôi thuần khiết.
Cẩm Tú Cầu nở rộ linh linh, thảm trắng trải dài như vô tận.
Cô dâu, đơn thuần mà đẹp đẽ, trang nhã mà sang trọng.
Chú rể, phong độ lịch lãm mà ma mị cuốn hút.
Hàng ghế đầu bên trái là Dương lão gia, Dương nhị lão gia cùng nhị phu nhân. Hàn ghế đầu bên phải, Lưu Cương lẳng lặng ngồi, Châu Minh Ngọc bên cạnh xúc động lấy khăn tay lau nước mắt.
- Dương Phong, con có đồng ý lấy Thanh Lam làm vợ, suốt đời yêu thương chăm sóc cho cô ấy, dù sướng vui hay buồn khổ, dù hạnh phúc hay đau thương, dù khỏe mạnh hay bệnh tật đều cam kết sẽ trọn đời trọn kiếp hay không?
- Tôi đồng ý.
Giọng Dương Phong từ tốn đáp lại, không hẳn là lãnh đạm nhưng cũng không nhìn thấy dấu vết hạnh phúc- thứ cảm xúc mà một chú rể nên có trong hôn lễ của mình.
- Lưu Thanh Lam, con có đồng ý lấy Dương Phong làm chồng, suốt đời yêu thương chăm sóc cho cậu ấy, dù sướng vui hay buồn khổ, dù hạnh phúc hay đau thương, dù khỏe mạnh hay bệnh tật đều cam kết sẽ trọn đời trọn kiếp hay không?
- Tôi từ chối.
(