- Ư...ư...Phong....
Tiếng rên rỉ kiều mị vang lên xen lẫn cùng hơi thở đứt quãng. Người con gái có làn da trắng như tuyết, hai tay năm chặt ga giường, cặp chân dài nóng bỏng đang quấn lấy hắn, không ngừng uốn éo.
- Phong....đừng dừng...ưm...
Dương Phong cười mà như không, cúi đầu ngậm vào nụ hoa đỏ hồng, hơi dùng sức.
- Aaaaa
Cô ta khẽ nhăn mặt rồi bất ngờ hét lên đầy đau đớn. Dương Phong trong mắt đều là ác ý, không hề kiêng dè mà thúc vào từng cái mạnh mẽ.
- Không phải cô kêu tôi đừng dừng lại sao?
- Phong, xịn anh...xin anh...
Cô gái vì đau đớn mà nức nở đứt quãng, trên bầu ngực mặn mà trắng nõn, dòng máu đỏ tươi hiện diện thật nhức nhối.
- Cút!
Hắn gằn mạnh một tiếng, cô ta sợ hãi bò khỏi giường, cuống cuồng quấn chặt chiếc khăn trắng bên cạnh, cũng không lo nghĩ sẽ xấu hổ hay mất mặt mà cứ thê lao thẳng ra ngoài.
Dương Phong còn lại một mình, nghĩ thế nào, hắn thay âu phục, nhanh chóng rời khỏi khách sạn. Lykan Hypersport bạc lao đi điên cuồng. Đồng hồ thành phố điểm h đêm, trời mưa như trút nước. Cuối cùng, xe hắn dừng lại trước Lâm Chi Bảo Khanh, cũng chưa vội vào, ngồi trong xe, hắn lặng lẽ châm thuốc.
Cơn mưa ngoài kia ngày càng nặng hạt.
Mưa dữ dội.
Mưa xối xả.
Từng giọt từng giọt đua nhau tạt vào kính xe, gió lạnh thấu xương. Thuốc cháy, khói thuốc mờ ảo, mùi thuốc lá nồng đậm. Mọi thứ ập về với hắn, mờ ảo như khói thuốc, cũng nồng đậm như hương thuốc.
- Phong, anh lại đây nhìn xem, cẩm tú cầu nở hoa đẹp quá!
Thanh Lam vừa nói vừa kéo hắn lại gần những chậu hoa đặt ở ban công.
......
- Phong, anh mặc cái này trông rất đẹp.
Cô cười rạng rỡ, đồng thời đưa tay chỉnh lại cổ áo cho hắn.
......
- Phong, người ta cũng muốn con gấu đó.
Cô kéo tay áo người bên cạnh trong khi hai mắt vẫn dán chặt vào màn hình ti vi trước mặt. Vậy là hôm sau, phòng của bọn họ toàn là gấu bông.
......
- Phong, anh ăn thử cái này xem.
.....
- Phong, chúng ta đi mua sắm thôi.
......
- Phong, anh đừng hút thuốc nữa, có hại cho sức khỏe lắm.
...
- Phong, em nhớ anh.
...
- Phong, em yêu anh, rất rất yêu anh.
...
Tất cả cứ như một giấc mơ. Hai tháng đó, hắn không hạnh phúc sao? Hai tháng đó, hắn không chút động tâm?
Bốn năm trước, một người con gái bất ngờ bước vào cuộc đời hắn.
Bốn năm trước, một người con gái bị hắn tuyệt tình bỏ rơi.
Bốn năm sau, cô trở về.
Bốn năm sau, cô đem theo hàng tá những điều khó hiểu, những mối liên hệ, những bí mật, những dấu hỏi chấm to đùng mà Dương Phong hắn không có cách nào lí giải.
Hai tháng trước, cô lần nữa bước vào cuộc đời hắn.
Cô là người ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn mỗi đêm.
Cô là người chuẩn bị bữa sáng tươm tất trước khi hắn mở mắt và nhất quyết chờ hắn trở về dùng chung bữa tối.
Muộn đến đâu cô cũng chờ.
Trễ đến đâu cô cũng đợi.
Cô là người ngày ngày cười nói ngọt ngào với hắn, bắt hắn phải cùng cô bận tâm đến cả những đóa cẩm tú cầu-những thứ mà lẽ ra hắn không bao giờ thèm để mắt tới.
Cô là người hễ cứ thấy hắn hút thuốc thì lại khéo léo cướp lấy. Cô dập tắt thuốc của hắn, cúi đầu hôn hắn như một sự đền bù thông minh. Và bao giờ cũng vậy, hắn chẳng thể nào mà giận được cô.
Chỉ mới sáng nay thôi, hắn còn cùng cô bước từng bước chậm rãi trên thảm trắng.
Còn giờ...
Dương Phong từ bao giờ mà lưu luyến như thế?
Dương Phong từ bao giờ mà trở nên yếu lòng?
"Tôi-thách-thức-anh", giọng nói lạnh lẽo châm chọc vang lên bên tai, Dương Phong siết chặt vô lăng, hai mắt đỏ ngầu.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi.
- Mark và đồng bọn của hắn đang bị FBI truy lùng rất sát sao, vừa chiều qua hắn cho người gửi tin cầu cứu tới chúng ta. Hiện tại nên giúp hay...
Lời A Phụng vừa dứt, một tia chớp sáng lóa xẹt ngang trời rồi vụt tắt. Giây phút ngắn ngủi nhưng cũng giúp cô định hình được vị trí hiện tại của chị hai. Cô ấy đứng hướng mặt ra bên ngoài, bóng lưng thẳng tắp,trên người chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, tóc buông xõa.
- Chị hai, người có thể bị lạnh.
A Phụng tiến lại ghế sô pha cách mình một khoảng để lấy áo choàng. Khả năng đi trong bóng tối của cô có thể coi là dưới một người mà trên vạn người, mà ban nãy khi có chớp cô cũng đã để ý thấy chiếc áo choàng được vắt ở thành ghế. Vậy nên việc lấy nó và đem tới khoác lên người Anh Tử là không có gì khó khăn. Anh Tử để mặc cho A Phụng khoác áo giùm mình, giọng cô trầm lại
- Kim Phụng, cô là một bầy tôi trung thành. Nếu có một ngày phải chết trong tay cô, chị hai tôi cũng không có gì hối tiếc.
- Chị hai, người đừng nói vậy.
Kim Phụng là tên thật của A Phụng, Anh Tử rất ít khi gọi cô như vậy. Hai chữ Kim Phụng nghe sao chân tình. Mạng sống này là của chị hai cho cô, sống hay chết với cô vốn đã không còn quan trọng nữa. Miễn là có thể dốc sức bên cạnh Anh Tử cho đến cuối cùng. Đời này của cô, cũng coi như không hề uổng phí.
- Còn về chuyện của Mark, tôi tự có dự liệu của mình, ra ngoài trước đi.
- Vâng.
A Phụng cúi đầu, rời khỏi phòng mà không gây ra bất cứ tiếng động nào. Anh Tử hơi nhếch môi, đúng là sát thủ chuyên nghiệp do đích thân cô đào tạo, năng lực rất khá.
Ngọn lửa nhỏ sáng lên, điếu thuốc trên tay cô bén lửa, hương thuốc lá tản ra xung quanh. Một lượng Krelin nhỏ bé trong đây có lẽ chưa đủ đối với cô ở hiện tại. Anh Tử cần nhiều hơn thế này.
Cô đi trong bóng tối, chuẩn xác lấy ra một chiếc lọ trong ngăn kéo của tủ đầu giường.
Ai nói dùng nhiều Krelin sẽ gây nghiện?
Ai nói dùng nhiều Krelin sẽ gây sốc?
Ai nói dùng nhiều sẽ phản tác dụng?
Cô muốn thử cảm giác đó một lần mà sao cũng thật khó khăn.
Krelin cũng phải sợ ba chữ "Mộc Anh Tử" rồi à?
Nhẹ cười tự giễu, Anh Tử đem trút toàn bộ số Krelin trong lọ vào miệng, nghiền ngẫm từng chút.
Vết thương ban sáng ở vai trái cơ hồ có chút nhói lên, sự ẩm ướt bên trong lớp băng trắng cảm nhận thấy rõ.
Đêm. Tối.
Mưa. Lạnh.
Máu. Tanh.
Và cô.
Cốc! Cốc! Cốc!
- Nói.
Giọng Anh Tử khàn khàn vang lên. Kevil cũng đoán được cô vừa dùng Krelin, trong lòng tuy lo lắng bội phần nhưng cũng không dám bước vào phòng, chỉ đáp lại từ bên ngoài:
- Dương Phong hẹn gặp chị ở Lâm Chi Bảo Khanh.
- Hiện tại?
- Vâng.
- Chuẩn bị đi.
Càng về đêm, không khí trong Lâm Chi Bảo Khanh càng trở nên suồng sã. Trong phòng vip, một mình Dương Phong đã uống hết hai chai Whisky. Dù vậy, thần sắc hắn vẫn vô cùng tỉnh táo. Cánh cửa phòng Vip bất chợt mở ra.
- Nhị thiếu gia, ngài thật biết chọn giờ.
Anh Tử nở nụ cười lạnh, bình thản ngồi vào ghế đối diện. Người của cô đều được lệnh canh giữ ở bên ngoài, thế nên hiện tại trong phòng này chỉ có cô và hắn.
- Tôi không nghĩ cô sẽ tới.
- Nhị thiếu gia ngài đích thân hẹn gặp, tôi có lí nào lại thất lễ như vậy.
- Không dám thất lễ, vậy đêm nay...
Dương Phong bỏ dở câu nói, nhanh chóng áp sát người cô, hắn đưa tay nâng khuôn mặt Anh Tử, mà cô tuyệt nhiên cũng không có biểu hiện gì là phản kháng lại hắn, chỉ có nụ cười là càng thêm lạnh lẽo. Dương Phong nhìn cô, giọng hắn khàn lại, hơi thở đậm mùi rượu
- Cô có dám cược cùng tôi?
- Ngài muốn cược gì?
Môi cô hơi hé lướt qua, cảm giác mềm mại làm hắn đứng hình đôi chút. Dương Phong cũng không vì thế mà để đánh mất thế chủ động, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai Anh Tử, giọng nói nhiễm đục
- Chính cô.
( Tình hình là phải đủ chữ mới đăng được mà nghĩ mãi không đủ. Tình hình là mình rất bối rối. Tình hình mà viết mấy dòng này chỉ để đủ chữ để đăng. Tình hình là rất tình hình. Tình hình là như mình đã nói ở trên rồi đấy)