Hai tháng sau, đúng tiết xuân về hoa nở.
Thiết Ngưu ngồi trên mặt đất, lưng dựa giàn hoa, tay đang may một tấm lông cáo lửa tốt nhất.
Lúc có lúc không, hắn sẽ ngừng tay nhìn lên không trung, sững sờ nghĩ linh tinh gì đó.
“Ngốc tử, ngươi trốn tới đây.” Phía sau truyền đến âm thanh vui vẻ hân hoan của một nam tử.
“Sao ngươi vui thế?” Thiết Ngưu quay đầu nhìn về phía người đến, có chút ngơ ngác chẳng hiểu gì.
“Hắc hắc!” Trên gương mặt người đến tràn đầy vẻ mỉm cười đắc ý, ngồi xuống bên cạnh Thiết Ngưu, cũng chẳng quan tâm bùn đất có thể làm bẩn y bào đẹp đẽ quý giá của y.
“Có hai lý do, thứ nhất, ta từ chỗ phụ hoàng lấy được một thánh chỉ, còn nội dung thì đến lúc nào đó đột nhiên Trí tiểu tử đầu óc hư hỏng muốn đối phó ta ngươi sẽ biết. Thứ hai, ngươi nhớ được chuyện ngươi gặp được mẫu thân và cả ký ức của cuồng ngưu.”
Nghe A Du nhắc tới nương hắn, Thiết Ngưu hơi sững người.
“A Du, ngươi nghĩ hiện tại nương yêm sống có tốt không…”
“Một nữ nhân mà trượng phu đã chết, tâm cũng đã chết, sẽ không thoải mái cũng không khổ sở. Nhất là những ngày sau này bà ta đã là ni cô.”
Giọng nói của Du mang chút lãnh đạm, ngày đó y vốn không muốn thả nữ nhân kia, nhưng thân thể y tạm thời không thế cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cuồng nhân để bà ta rời đi.
“Này! Đừng có ngây ngốc như cái tượng gỗ mãi thế! Xuẩn ngưu, có nghe thấy không? Bản vương có việc muốn nói cho ngươi!” Du duỗi ngón tay chọc chọc đại hán đang ngẩn người.
“Ngươi muốn nói gì?” Thiết Ngưu phục hồi tinh thần hỏi.
“Nói xem chúng ta phải làm sao ngươi mới có thể không biến thành cuồng ngưu nữa? Ngươi xem, một chưởng lần trước hắn đánh ta đến bây giờ vẫn chưa tiêu hết vết thâm!” Du biến sắc, lập tức biến ra vẻ mặt mỹ nhân u oán.
Y tủi thân vô cùng, lại dường như có chút e e thẹn thẹn vén quần áo lên, lộ ra chưởng ấn đã nhạt đến mức không thể nhìn thấy cho Thiết Ngưu xem.
Ghê tởm! Biến thái!
“Yêm, yêm không nhìn thấy!”
Thiết Ngưu đỏ mặt, nhìn chằm chằm lồng ngực trắng nõn như ngọc lại còn rắn chắc dẻo dai của A Du, hắn biết cảm giác sờ lên đó như thế nào, nuốt một ngụm nước miếng, hắn rất muốn cứ thế vươn tay sờ lên.
Thật không biết tại sao, trước kia hắn thấy A Du lõa thân tim đâu có đập rộn ràng như vậy, nhưng hiện tại cho dù chỉ nghĩ đến thôi đã có chỗ nào đó trên người hắn căng đến phát đau.
Tựa như muốn che dấu, Thiết Ngưu hỏi lung tung: “Đang yên đang lành hắn đánh ngươi làm gì?”
“Cái này…” Mắt thấy dường như Thiết Ngưu đã động tâm. Du âm thầm đắc ý, con mắt xoay tròn, đổi cách nói: “Bởi vì ta muốn cùng hắn làm chuyện lần trước chúng ta làm, hắn sợ đau nên không chịu, liền ra tay đánh người.”
Rắm thối! Tên tiểu tử mặt trắng biến thái này! Chỉ nói bậy nói bạ! Trong đầu toàn mấy chuyện xấu xa! Không đánh hắn bầm dập là may cho hắn rồi!
“Ha ha…” Thiết Ngưu cười ngây ngô, không biết nên tin ai.
“A Ngưu, ta biết ngươi không sợ đau, đúng không?” Nam nhân mặt dày dán vành tai Thiết Ngưu cười dâm đãng.
A Ngưu, đánh hắn! Tên tiểu tử vô lại này lại muốn chiếm tiện nghi của ngươi! Con bà nó, dám thừa dịp lão tử vắng mặt, ức hiếp người thành thật!
“Này! Áo chẽn da cáo của ngươi.” Quăng áo chẽn da cáo vào trong ngực nam nhân, Thiết Ngưu đứng lên co cẳng bỏ chạy.
“Lại nữa…” Bất mãn lầm bầm một tiếng, nam nhân cầm áo chẽn đuổi theo.
“A Ngưu, ngươi đừng chạy mà! Có chuyện gì chúng ta thong thả thảo luận!” Xuẩn ngưu! Chạy cái gì mà chạy! Vừa trở về chưa được bao lâu đã muốn chạy! Nếu như không phải sợ Bá Vương ngạnh thượng cung (rpe =]]) không cẩn thận sẽ bức ra cuồng ngưu, thì làm sao bản vương có thể bỏ nhiều công phu như thế để dỗ dành ngươi chứ!
Có gì hay mà nói! Hỏi hắn có phải nam nhân hay không, có sợ đau hay không! Nếu nói sợ, ngươi đánh hắn. Nếu nói không, ngươi thao cho hắn gọi nương luôn!
Yêm… yêm không nỡ.
Ngươi! Cuồng nhân tức phát ngất.
Thiết Ngưu quay đầu lại, nghĩ nghĩ, phun được một câu: “Mấy đại yêu tinh, tiểu yêu tinh trong phủ ngươi kia tính sao đây?”
“Việc này, A Ngưu, ngươi cũng biết, ta là hoàng tử, cần nỗi dõi tông đường mà.”
Tên vương bát đản vô lại vừa biến thái lại háo sắc này! Ăn trong bát còn muốn nhìn trong nồi! Ngươi để hắn lấy nữ nhân đi! Cho hắn lấy trăm ả nghìn ả! Bảo hắn trả đệ muội đây, bọn yêm về Úc sơn thôn sống cho thanh nhàn!
Cuồng nhân chưa từ bỏ ý định, vẫn còn muốn thuyết phục sỏa ngưu ngốc nghếch.
Ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy hơi ồn ào, nhưng Thiết Ngưu thấy mấy câu của tiếng nói trong đầu kia dường như cũng có lý.
“Không phải ngươi nói Hoàng đế mới cần sinh con trai sao? Không phải ngươi nói ngươi không làm Hoàng đế sao?”
“Nói là nói như thế, những lỡ như Trí tiểu tử vô dụng, sinh không được con trai thì sao? Hơn nữa khi ta già không con trai, há chẳng phải không ngươi đưa tiễn sao, như vậy thì quá thê thảm!” Nam nhân bày ra bộ mặt khổ sở, ánh mắt lại cười hì hì.
Thiết Ngưu dừng bước, lâm vào trầm tư.
A Ngưu, ngươi nghe đi! Tiểu tử mặt trắng này ích kỷ đến đâu! Con bà nó! Chỉ biết nghĩ cho bản thân! Lão tử cũng muốn có con trai này.
Bọn yêm quay về Úc sơn thôn, lấy một nữ tử chất phác trong núi, vui vẻ khoái hoạt mà sống có tốt không! Ngươi không muốn làm đa đa sao? Làm đa đa uy phong lắm nha, có thể dạy dỗ con trai, lại mắng con rể này!
Nghe ra có vẻ không tệ… Thế nhưng A Du thì sao? Yêm không nỡ bỏ hắn, hơn nữa yêm cũng chỉ thích hắn. Cho dù hắn không sinh được em bé.
Tiểu tử này có gì hay? Ngươi xem, hắn không chiếm tiện nghi ngươi thì lại mắng ngươi dốt nát, hở ra là mắng ngươi ngốc! Cũng không biết tiểu tử hắn bịp bợm cái quỷ gì, rước một đại nam nhân vào nhà! Muốn ngươi cũng muốn nữ nhân khác! Còn giấu đệ muội đi không cho yêm tìm được!
Du bước chậm lại, thong thả đi đến bên Thiết Ngưu, lộ vẻ biếng nhác, cực kỳ tự nhiên vươn tay ôm lấy cánh tay rắn chắc của nam nhân, đầu cũng tiện thể dựa lên luôn. Ở đây ngoài hai người bọn họ, nếu không gọi sẽ không có ai khác xuất hiện.
“Ngươi nói không sai, thế nhưng…” Thiết Ngưu không biết phải làm sao mới thuyết phục được tiếng nói trong đầu, nói cho hắn biết, kỳ thật A Du tốt với hắn lắm, cũng rất quan tâm đến hắn.
Hơn nữa hắn cũng cảm giác được trong lòng A Du hắn hoàn toàn không giống với những người khác, tỷ như hiện tại, lúc không có mặt người khác A Du luôn giống tiểu hài tử bám dính lấy hắn không buông, mặc dù về mặt tuổi tác A Du lớn hơn hắn hai tuổi.
Tưởng rằng Thiết Ngưu đang nói với mình, nam nhân đang dán cả người lên cánh tay Thiết Ngưu thuận thế tiếp lời: “Thế nên mà, bên cạnh ta có mấy nữ nhân cũng là…”
“Có rồi!” Dường như Thiết Ngưu vừa nghĩ ra được cái gì, vui vẻ vỗ đùi.
“Yêm nghĩ ra rồi! Bọn yêm có thể để Tiểu Du Đầu sinh thật nhiều con trai, bảo nó cho bọn yêm một đứa làm con thừa tự! Con trai trưởng của trưởng thôn bọn yêm cũng là do thúc thúc nhà hắn cho làm con thừa tự.”
Vì bản thân nghĩ được một chủ ý vẹn cả đôi đường, Thiết Ngưu vui đến mức mặt mày hớn hở. Thầm nghĩ chính mình quả nhiên không giống khi trước, hắn trước kia tuyệt đối không nghĩ được một phương pháp giải quyết hay như thế.
Du hoàn toàn đơ mặt.
Cuồng nhân ngồi trong xó ôm đầu than thở.
“Quên đi! Hiển nhiên ta quên mất mình đang nói chuyện với ai. A Ngưu, ngươi biết không? Cái từ ‘đàn ngảy tai trâu’ này chính là dành riêng cho ngươi.”
A Ngưu! Có nghe thấy không? Hắn lại mắng ngươi! Người nào đó rống lên trong đầu Thiết Ngưu.
Mắng yêm? Không có a, yêm có nghe thấy hắn mắng yêm đâu. Thiết Ngưu ù ù cạc cạc.
“A Du, ngươi còn biết đánh đàn sao?” Trong mắt Thiết Ngưu toát ra vẻ hâm mộ và sùng bái.
A a a! Không chịu nổi nữa! Để lão tử đi ra! Để lão tử ra giáo huấn tên khốn khiếp kia!
“Muốn nghe sao?” Nam nhân lộ ra nụ cười mê người.
Thiết Ngưu gật đầu thật mạnh. Thầm nghĩ thật là phúc khí không biết mình đã tu luyện được ở đời nào, lấy được người vợ chẳng những có tiền có thế xinh đẹp, lại còn đa tài đa nghệ!
“Nhưng mà, lúc bản vương đánh đàn có một chút quy củ…” Nam nhân híp mắt.
“Quy củ gì?” Sỏa ngưu quả nhiên mắc câu.
“Thứ nhất, nhất định phải thẳng thắn đối diện. Thứ hai, có nhạc thì nên có múa, còn như múa thế nào, để về đến phòng, từ từ ta sẽ dạy ngươi…” Nam nhân lặng lẽ không gây tiếng động luồn tay vào trong ngực Thiết Ngưu, khiêu khích.
Hô hấp của Thiết Ngưu dần trở nên dồn dập…
“A! Đau! A Ngưu, là ngươi đập trán ta hả?” Du che trán ngẩng đầu, quả thực không thể tin được Thiết Ngưu có thể nhanh tay nhanh chân như thế.
“Không có mà. Đang yên lành yêm đập trán ngươi làm gì?” Thiết Ngưu hồ đồ, hãy còn chìm đắm trong khoái cảm do được A Du vuốt ve.
Ngay sau đó, bắp chân lại truyền đến một cơn đau nhói, trên trán Du nổi gân xanh.
“Thiết Ngưu!” Giọng uy hiếp trầm thấp, “Ngươi dám dùng lực mạnh như thế đá ta?” Nam nhân nhếch miệng nhe răng, mỹ nhân đột nhiên biến thành ác lang.
“Không có mà, yêm thật sự không đá ngươi!”
Thiết Ngưu quả thực sắp bị Du làm cho hồ đồ. Yêm xác thực không có đá A Du mà!
Ha ha ha! Đạp! Đạp chết ngươi!
“Thiết Hướng Ngọ——”
Nam nhân rống to một tiếng, đẩy đại hán bên cạnh ngã trên mặt đất…