Edit: Thủy lưu ly
Một loạt nha đầu dáng người lả lướt đứng bên ngoài nhã hiên lầu hai đột nhiên đồng loạt phất tay, những chiếc lồng đèn đỏ thẩm xung quanh cũng mất đi ánh sáng, cả Phiêu Hồng lâu dần dần chìm vào bóng tối. Tất cả khách nhân trong lâu đều đình chỉ ồn ào, lẳng lặng chờ người chủ trì đại hội hoa khôi hôm nay lên tiếng.
Không gian im lặng không có một chút tạp âm nào...
Một nam âm lạnh nhạt mà dễ nghe từ Thảo Lan hiên vọng ra: “Bắt đầu đi!”
Hồng mẹ hiểu ý, vung tay lên, đèn lồng góc phía tây ở lầu hai sáng lên, trở thành tiêu điểm của cả lâu. Bên trong màn trướng bằng lụa trắng dần dần hiện rõ bóng dáng yểu điệu của một vị mỹ nhân…
“Tê Phượng lâu, Bảo Nhi cô nương, biểu diễn khúc [Trăng rằm].” Một tiểu nha đầu giòn giã giới thiệu, tiếng nói vừa dứt, một cầm khúc liền chậm rãi vọng ra từ trong nhã gian…
Rốt cuộc Vân Cuồng cũng không hứng thú nổi với đại hội hoa khôi này nữa, nàng tùy tiện lấy cớ nói mình quá mệt mỏi và người nhà vào buổi tối mà không tìm thấy mình sẽ lo lắng rồi cáo từ Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu. Hai người Hoa Mộng Ảnh hình như cũng có chuyện cần làm nên không lên tiếng giữ nàng lại, nhưng bọn hắn cũng đưa cho nàng rất nhiều điểm tâm nàng thích, dặn dò nàng đi đường cẩn thận, còn nói ngày sau bọn họ sẽ tranh thủ đến thăm nàng.
Từ Thảo Lan hiên đi ra, Vân Cuồng tỉ mỉ phân tích chuyện này một phen, trong lòng cũng sáng như gương.
Chuyện lớn như vậy, nói không liên quan đến hoàng thất Đại Sở là tuyệt đối không thể nào!
Hoàng đế Sở Dịch tuy rằng chưa từng lộ mặt, nhưng từ việc hắn phái hoàng tử, thậm chí là công chúa đến lấy lòng Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu thì có thể nhìn ra được, địa vị của hai người này, ngay cả hoàng đế Đại Sở cũng phải kiêng kị ba phần.
Mà hai người kia, đối với loại nịnh bợ này của bọn hắn căn bản là lười liếc mắt một cái. Thậm chí Lôi Tiêu người ta còn mặt không đổi sắc đánh bay Nhị hoàng tử, mà người hoàng thất còn liên tục giải thích, tạ tội với hai người Lôi Tiêu, lo sợ hắn phẫn nộ. Từ điểm đó có thể nhìn ra, lực ảnh hưởng của cửu đại tông môn trên thế gian thật sự đáng sợ, hoặc là nói, Lôi gia, đứng đầu cửu đại tông môn, thế lực sâu không lường được!
Hoa Mộng Ảnh giơ tay nhất chân đều mang theo một cỗ khí cao nhã đậm chất thư hương thế gia. Đây tuyệt đối là loại khí chất được hoàn cảnh hun đúc trong nhiều năm, căn bản bình thường không có khả năng bồi dưỡng được người như vậy. Nói cho cùng, Hoa gia thế gia nhiều năm giao hảo với Lôi môn thế gia, trừ bỏ có tuyệt thế võ học, chắc hẳn cũng là thế gia dòng dõi thư hương, cho nên mới có hoa khôi đại hội này.
Hai người bọn họ, bất kể là ai, thân phận cũng giống như một vị “Thái tử” vậy, cho nên chỉ cần leo lên được, thì cho dù chỉ làm một nha hoàn hầu hạ vẫn có thể tiến nhập vào thế giới những người thượng giả (người có địa vị cao) kia.
Những vị quan lại quyền cao chức trọng này có lẽ cũng có chút hiểu biết về cửu đại tông môn, nếu không khẳng định sẽ không đem nữ nhi bảo bối nhà mình chạy tới thanh lâu, cùng các hoa khôi tranh nhau khoe khoang tài nghệ.
Vân Cuồng cảm thán một tiếng, thủy mâu trong suốt lại liếc nhìn một cái. Kỳ thật, nàng hoàn toàn có thể lợi dụng cảm tình của Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu đối với mình mà thu thập một số tin tức tình báo... Vốn dĩ nàng cũng có tính toán như vậy, chỉ là hiện giờ, nàng, lại không muốn làm như thế.
Bởi vì Liễu Vân Cuồng nàng, có một nguyên tắc mà dù trời có sụp cũng kiên quyết không làm trái là bất kể chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ đùa giỡn chân tình của người khác đối với mình! Quyết không lợi dụng cảm tình mà làm ra chuyện tổn thương đến bọn họ!
Ở thời điểm Lôi Tiêu vì nàng mà nén giận, rồi ra tay suýt nữa đánh chết Sở Long… Ở thời điểm Hoa Mộng Ảnh luôn đạm đạm lại vì nàng mà nổi lên sát khí với người khác, nàng, đã quyết định, sẽ không tiếp tục xuống tay với hai người bọn hắn, bởi vì bọn hắn đã dùng tâm đối đãi với nàng…
Nguyên tắc như vậy trong hoàn cảnh âm mưu, quỷ kế ùn ùn bủa vây này mà nói thậm chí sẽ khiến người khác chê cười, nói đầu óc nàng có vấn đề, nhưng cố tình Vân Cuồng vẫn cố chấp muốn kiên trì.
=== ====== =====
Tâm tình Vân Cuồng vốn đang buồn bực vô cùng nhưng có người còn muốn đâm đầu vào nàng tìm rủi ro.
“Tên nhóc Liễu gia! Ngươi đứng lại cho bổn công chúa!” Cửa phòng của một nhã gian đột nhiên mở ra, bên trong xuất hiện một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, trên người mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, nhìn linh động như một tiểu tinh linh nhưng vẻ mặt vặn vẹo vì giận dữ của nàng ta lại có phần phá hỏng mỹ mạo như thế.
Vân Cuồng trừng hai mắt, khó khăn lắm mới từ khuôn mặt vặn vẹo biến dạng kia xác định được đây là Trưởng công chúa sinh cùng năm với Thiếu Thu ca ca. Là tỷ tỷ ruột của Nhị hoàng tử Sở Long, được xưng là đệ nhất tài nữ ở Sở kinh, tinh thông âm luật, mỹ nhân công chúa Tịnh Nhi.
Có điều Vân Cuồng thật hoài nghi ánh mắt của quần chúng. Tại sao nàng dù cố gắng thế nào cũng không nhìn ra gương mặt vặn vẹo như người đàn bà chanh chua này đẹp ở chỗ nào mà lại được xưng tụng là mỹ nhân!
“Tiểu tử thối, mệt ngươi còn là một Tiểu vương gia, ngươi có biết liêm sỉ hay không? Dám đi quyến rũ nhóm thiếu chủ! Rốt cuộc ngươi dùng thủ đoạn gì mà có thể châm ngòi khiến nhóm thiếu chủ không chịu gặp ta, còn đem đệ đệ của ta đánh thành bộ dáng kia! Tuổi ngươi còn nhỏ nhưng lòng dạ sao lại giống rắn rết như thế! Người khác không dám chọc giận ngươi, nhưng bổn công chúa không sợ! Ngươi có tin bổn công chúa có thể khiến ngươi không rời chỗ này được hay không!” Tịnh Nhi công chúa giương nanh múa vuốt, vênh mặt hất hàm sai khiến khiến bản sắc điêu ngoa thành tính hiển lộ không sót một chút nào.
Vân Cuồng cảm thấy khiếp sợ không thôi. Vị công chúa “mỹ nhân” này thật sự khiến người ta rất ngoài ý muốn. Không nghĩ tới "tài nữ đệ nhất Sở kinh” lại có đức hạnh bực này! Đến việc tu nhân dưỡng tính cơ bản cũng không làm được! Người dễ dàng bộc lộ cảm xúc như vậy thì cho dù có tài hoa thì cũng chỉ hữu hạn mà thôi.
Nàng thật sự không nghĩ tới nàng ta lại đem nguyên nhân việc Hoa Mộng Ảnh không muốn thấy nàng đổ lên đầu mình. Vân Cuồng cảm thấy vô cùng oan uổng, giống như nàng vô duyên vô cớ (không có lý do) bị chó điên cắn phải vậy. Hơn nữa từ đầu đến cuối nàng không hề có chút ý nghĩ biến thái nào đối với hai người kia, nàng chỉ nghĩ muốn thu thập một chút tin tức về cửu đại tông môn mà thôi. Nhưng cuối cũng tình báo thì không có nhưng nàng đã cảm thấy đủ không hay ho, lại bị con mẫu cẩu (chó mẹ) không biết phát điên cái gì này chạy đến cắn một ngụm.
“Dám cắn ta! Vậy thì phải có giác ngộ gánh vát trách nhiệm sau đó!” Trong lòng Vân Cuồng thầm nghĩ. Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, nàng dứt khoát xem thường Tịnh Nhi công chúa đang rít gào, nhanh chóng xoay người rời đi.
“Tiểu tử thối, ngươi…” Tịnh Nhi công chúa tức giận trừng mắt hạnh, số trân châu, trâm cài trên đầu hỗn loạn va chạm với nhau. Đang muốn tiếp tục mắng vài câu thì nha đầu trong nhã gian đột nhiên nhắc nhở nàng: “Công chúa, đã đến lượt người.”
Tịnh Nhi công chúa dậm chân một cái, xoay người trở lại nhã gian của mình.
Biểu diễn bên kia vừa chấm dứt, đèn lồng đỏ thẩm bên này lập tức sáng lên.
Tiếng sáo bay vào tai, Vân Cuồng thầm oán. Thanh âm không có thần thái, căn bản cũng chỉ là biểu diễn kỹ thuật mà không phải biểu diễm âm tâm (thanh âm từ trong tim). Kỹ thuật kia dù có cao thế nào đi chăng nữa thì chỉ bằng trình độ này mà muốn cảm động Hoa Mộng Ảnh? Nằm mơ!
Vốn dĩ muốn rời khỏi, đột nhiên Vân Cuồng dừng bước, con ngươi chuyển chuyển, một nét tươi cười giảo hoạt thoáng hiện.
Thân hình nhỏ bé linh động chợt lóe, đột nhiên biến mất trong hư không…
Khúc Tịnh Nhi công chúa thổi tên là “Trang thai thu vũ”, khiến toàn trường nổi lên từng trận nghị luận nho nhỏ cùng với những tiếng tán thưởng khúc này là “diệu âm” (âm thanh kỳ diệu, ý nói rất hay) vang lên không dứt. Khuôn mặt xinh đẹp của Tịnh Nhi công chúa lộ vẻ đắc ý. Lần hoa khôi đại hội này, luận tài mạo, luận âm luật không một ai có thể so sánh với nàng được, tất nhiên, vị trí đứng đầu sẽ nằm trong lòng bàn tay nàng. Mặc khác, nàng còn biết một tin tức, thiếu chủ Hoa Mộng Ảnh rất yêu thích âm luật, chỉ cần biểu hiện của mình có thể lọt vào mắt chàng thì nhất định có thể khiến chàng nhìn mình với ánh mắt khác xưa…
Nàng ta mơ thật đẹp lại không biết trong Thảo Lan hiên, vẻ mặt Hoa Mộng Ảnh lộ ra sự khinh thường.
Lại là một kẻ tục nữ (nữ nhân dung tục), trong Sở kinh này quả nhiên không có người nào có thể vào mắt.”
“Mộng Ảnh, yêu cầu của ngươi quá cao rồi, cảm động được ngươi cũng thật khó khăn mà.” Lôi Tiêu nhún vai cười nói: “Đừng quên, Hoa gia tinh thông cầm kỳ thư họa, trong đó cầm xếp thứ nhất. Ngươi thiên tư thông minh, âm luật được luyện từ năm ba tuổi tới nay, tục nhân này đó làm sao có thể so sánh với ngươi được!”
“Ai… Đại hội này thật đúng là nhàm chán, chờ nữ tử này kết thúc biểu diễn, chúng ta cũng nên rời đi thôi.” Hoa Mộng Ảnh phất phất tay, có chút phiền chán đề nghị.
Tiếng sáo phát ra càng lộ vẻ vui mừng, mắt thấy sắp đến đoạn cao trào, đột nhiên “ông!” một tiếng, một tiếng đàn như từ thế ngoại đào viên bay tới, mang theo lực lượng không gì sánh kịp, cũng đánh gãy diễn tấu của sáo trước đó.
Một tiếng này trầm thấp, thanh thúy nhưng chứa đựng sức quyến rũ đặc thù. Trong đầu mọi người như bị vỗ một cái, đột nhiên thanh tỉnh, trong mắt đồng loạt lộ ra kinh ngạc.
Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu trong Thảo Lan hiên đồng thời đứng dậy, hai người thoáng liếc nhìn nhau, trên mặt đều là sự hoảng sợ và không dám tin.
Bọn hắn cảm nhận được người này phát ra kình lực của cao thủ, càng khiến bọn họ kinh hãi chính là không thể xác định vị trí của người nọ thông qua tiếng đàn. Thật giống như thanh âm này hoàn toàn tiêu tán trong không khí, không thể nắm lấy. Xem ra, cảnh giới của người này cao hơn một bậc so với bọn hắn!
Sở kinh có cao thủ như thế? Trong lúc suy tư, một tiếng cười khẽ như chuông bạc vang lên trong lâu.
“Đại hội hoa khôi? Thật thú vị a! Khó gặp việc hay như vậy, bổn cô nương cũng muốn tham gia náo nhiệt. Hoa gia thiếu chủ, nghe ta đàn một khúc, xem có thể lọt vào mắt ngươi không, thế nào?”
Thần sắc Hoa Mộng Ảnh chấn động, lần thứ hai cùng Lôi Tiêu tỏ ra kinh ngạc. Người nói chuyện lại là một nữ tử, hơn nữa vẫn là một tiểu cô nương không lớn! Trên đời này còn có người được xem là thiên tài hơn so với bọn hắn sao?
Trên mặt bọn hắn không khỏi hiện lên vài phần chờ mong. Hoa Mộng Ảnh trầm giọng nói: “Hoa mỗ chăm chú lắng nghe!”
Tịnh Nhi công chúa hung hăng cắn khăn tay, gần như muốn xé nát nó.
Từ khi bắt đầu nàng vẫn luôn cảm thấy một cỗ uy áp khổng lồ khóa trên người mình, ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích. Nàng muốn mở miệng để Hoa Mộng Ảnh giải cứu mình nhưng cố tình lúc này nàng lại không thể nói được, đúng là khiến nàng tức giận gần chết.
Tiếng đàn bỗng dưng vang lên, trong lâu như có một cơn lốc mạnh mẽ hùng hồn thổi quét qua. Tiếng đàn trầm thấp mang theo cảm giác nặng nề, mỗi người đều cảm thấy đầu mình như được một chậu nước trong xối tỉnh, trong mắt mang theo kinh diễm và rung động, rốt cuộc đều chìm đắm trong tiếng đàn mà không hề phát ra một chút tạp âm nào nữa.
Thanh âm mờ ảo, thanh thúy dễ nghe từ từ hòa làm một với tiếng đàn trước đó.
“Thúc ngựa ra trận mạc
Đàm tiếu nghễ vương hầu
Thiên địa tẩm huyết sắc…”
Thần sắc Hoa Mộng Ảnh ngẩn ra, sự lạnh lùng vốn có đều bị tiêu biến sạch sẽ. Năm ngón hắn tay bỗng dưng nắm chặt, khi ngẩng đầu lên, trong mắt đã có sự kích động khó nén…