“Có chuyện hay để xem rồi! Có chuyện hay để xem rồi!”
“Hắc hắc, công tử Tư Đồ gia và Liễu tiểu vương gia, hai người đều là loại công tử quần là áo lụa nổi danh ở kinh thành, các ngươi nói ai sẽ giành được lợi thế đây?”
“Điều này đúng là không thể nói chính xác được, những năm gần đây tuy Liễu hiền vương nắm quyền trong tay nhưng Tư Đồ gia cũng không yếu thế. Có điều hai phe còn chưa trực tiếp đụng độ với nhau lần nào, nên cũng không chắc lắm. Chẳng qua cứ mặc kệ, nhìn trước rồi tính sau…”
Chúng khách trên thuyền hoa sôi nổi cá cược xem hai nhà ai là bên có lợi thế hơn.
Thuyền của ba người Hoa Mộng Ảnh cách chỗ Vân Cuồng không xa, hắn vốn dĩ không cảm thấy hứng thú với việc du hồ này lắm. Đang cảm thấy buồn ngủ, lại nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người xung quanh, tâm hắn động một cái, cũng phân phó người chèo thuyền qua đó: “Đến gần đó nhìn xem.” Có điều ba người chỉ có thể ở vòng ngoài xem xét, không thể đến gần được.
Cắn lấy quả nho Tranh ngồi bên cạnh đưa qua, thuận tiện trước mặt mọi người liếm lấy ngón tay ngọc của mỹ nhân, khiến mỹ nhân khanh khách cười không ngừng, cũng khiến Tư Đồ Bạch Lôi vốn dĩ luôn nhìn chằm chằm họ, cảm thấy trong lòng ngứa ngáy một trận. Đôi mắt như thủy tinh đen bóng, sáng trong thoáng nhìn, “kinh ngạc” “A” một tiếng, hữu khí vô lực phất tay: “Ta cứ nghĩ là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, dám chống đối với thuyền của Tiểu vương gia ta đâu, ai ngờ lại là Bại Hoại công tử. Thì ra là ngươi a, nhiều năm không thấy, cha ngươi còn khỏe không? Có phải lại muốn so thân phận với cha ta?”
(Bại hoại có âm đọc giống như Bạch lôi, đã giải thích ở những trước trước ^^)
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người xung quanh cảm khái một trận: Vị Liễu tiểu vương gia này bằng vào bản tính phong lưu, mà được lưu truyền là kẻ ăn chơi trác táng đứng đầu Sở kinh, nên mấy loại chuyện ỷ thế hiếp người của các đệ tử quyền quý cũng không thể thiếu được! Nhìn một chút đi, đây, còn không phải mới nói ba câu, đã bắt đầu lấy danh nhà mình ra tác oai tác quái. Thật đáng tiếc cho một khuôn mặt tuấn tú, bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thối nát kia!
Khuôn mặt của Tư Đồ Bạch Lôi trướng lên xanh tím, răng nanh cắn chặt, ánh mắt rung động như muốn phun lửa, mang theo cảm xúc thâm cừu đại hận trừng mắt nhìn Vân Cuồng: ‘Hắn’ còn có mặt mũi mà nhắc đến chuyện năm xưa!
Quả đắng năm đó hắn vẫn có nhớ rất rõ! Nếu không phải do tên tiểu tử khốn kiếp này, thì sao hắn có thể bị phụ thân hung hăng giáo huấn một trận? Đến nằm mơ hắn cũng muốn tha tên tiểu tử này đi rút gân lột da, có điều bây giờ lại bị ‘hắn’ làm nghẹn một bụng tức, trong lòng không biết có bao nhiêu buồn bực.
Hiện giờ Tư Đồ Hạo Lan làm sao có thể so sánh với Liễu hiền vương? Nhiều nhất Tư Đồ Hạo Lan chỉ được xem như trụ cột quốc gia thôi, còn Liễu hiền vương mới thật sự là người cầm quyền! Tuy rằng Tư Đồ gia biết Liễu gia càng ngày càng xuống dốc trong cửu tông, nhưng ở trong mắt những người trong thiên hạ, Liễu hiền vương chính là người đại diện cho Hoàng đế. Nếu thái tử vẫn không tỉnh lại, hắn thậm chí có thể danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị hoàng đế. Tư Đồ Hạo Lan làm sao có thể đánh đồng được? Tên tiểu tử này nói lời này, căn bản chính là muốn tức chết hắn mà thôi!
“Đúng là nhiều năm không thấy, Tiểu vương gia vẫn phong lưu như trước a.” Tư Đồ Bạch Lôi nhìn Vân Cuồng liếc mắt một cái, cố gắng nhẫn nại, chỉ kém chút là khiến bản thân hắn phải chết ngạc vì tức tối. Hắn lầm bầm châm chọc nói: “Hơn mười năm trước nghe nói Tiểu vương gia có đoạn tay áo chi phích, bổn công tử còn có chút không tin, hôm nay vừa thấy, mới biết, chậc… Thật sự thói đời ngày sau, lòng người không theo kịp mà! Liễu hiền vương mặc dù là anh hùng cái thế, nhưng lại có người con như này thật… Hắc hắc…”
Lời này nói giống như ‘sự thật hiển nhiên’, người bình thường chỉ sợ khi nghe được lời châm chọc này chắc chắn sẽ nổi giận. Có điều đối với Vân Cuồng, người được xem là da mặt dày hơn tường thành này, khi nghe vào lỗ tai, liền tự động chuyển hóa thành lời ca ngợi.
“Quá khen quá khen! Bại Hoại công tử cũng hiểu được Tiểu vương là người phong lưu đệ nhất Sở Kinh a, ngươi hâm mộ Tiểu vương như vậy, Tiểu vương thật cao hứng nha! Chỉ tiếc, qua nhiều năm như vậy, ngươi chắc có vài nơi đã muốn không được, cho nên dù là nam sủng của Tiểu vương này, chỉ sợ cũng sẽ chướng mắt ngươi thôi.”
Hưởng thụ quả long nhãn do mỹ thiếu niên đưa qua, Vân Cuồng lộ vẻ thỏa mãn, lười biếng như một con mèo. Một tay nàng đắc ý ôm lấy thắt lưng của thiếu niên, một tay nâng chiếc cằm thon của mỹ thiếu niên, nháy mắt mê hoặc cười nói: “Tiểu Phong, cảm thấy đúng không hả?”
“Hì hì, công tử, đó là đương nhiên.” Mỹ thiếu niên cười hì hì đáp, thực nhu thuận hôn một cái vang dội trên mặt Vân Cuồng. Tiếp theo đối với ánh mắt kinh hãi của mọi người xung quanh, trừng đôi mắt sắc bén, quét ngang một vòng, tâm cao khí ngạo quát: “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa bao giờ nhìn thấy mỹ thiếu niên bao giờ à, chưa bao giờ nhìn thấy nam sủng à?” (ed: bật ngón cái =]]])
Những người vây xem bị những lời nói của thiếu nhiên xuýt chút hù chết, ồ ạt đổ mồ hôi, thầm nói: Nam sủng tuấn mỹ từng thấy qua không ít, nhưng người kiêu ngạo, ngang ngược, trân tráo, lại không biết xấu hổ như ngươi là lần đầu tiên mới nhìn thấy.
Thân là một nam nhân, Tư Đồ Bạch Lôi vừa nghe Vân Cuồng dám hoài nghi hắn không được, đã tức giận muốn phun lửa. Chưa tính tên tiểu tử Liễu Vân Cuồng kia vậy mà bây giờ ngay cả một tên nam sủng nho nhỏ cũng không để hắn vào mắt! Tư Đồ Bạch Lôi lập tức hung hăng trừng Liễu Phong, gầm lên: “Ngươi là cái thá gì! Thân phận thấp hèn còn không biết xấu hổ ở đây la to gọi nhỏ, chỗ này có chỗ cho ngươi ở miệng sao?”
“Thiết, ngươi xem lại mình là ai đi! Ngươi muốn ta không nói ta liền không nói sao? Ngươi mới thấp hèn! Ngươi toàn thân cao thấp đều giống con heo, nơi nào được gọi là nam nhân? Ta khinh bỉ ngươi! Còn mơ mộng bổn thiếu gia nhìn trúng ngươi? Nằm mơ à! Ngươi không cho ta nói, ta càng muốn nói, thế nào, khó chịu thì đến cắn ta a!” Dưới sự ‘hun đúc’ nhiều năm của Vân Cuồng, gần như Liễu Phong đã không còn quan niệm gì về đạo đức nữa, cũng là một kẻ cuồng vọng, tự đại, tự kỷ, kiêu ngạo siêu cấp, đụng chuyện này, càng giống một tên buôn, hung hăng chống nạnh, đôi mắt đẹp hung hãn nhìn chằm chằm Tư Đồ Bạch Lôi, ý đồ đùa giỡn rành rành không thèm che giấu.
Bốn phía cười ngất, nam sủng này cũng quá dũng mãnh, không hổ là người của Liễu tiểu vương gia, đệ nhất phong lưu ở Sở kinh a, ngay cả nam sủng mà cũng ngang nhiên ngang ngược như vậy.
Mà Tư Đồ Bạch Lôi bị một tên nam sủng nho nhỏ khinh bỉ, cả khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo, gần như không nhịn được muốn bắt tên tiểu tử nam sủng kia đến bầm thây vạn đoạn. Đột nhiên có một cánh tay đưa ra ngăn cản trước mặt hắn, một nam nhân khoảng hai mươi tuổi không biết khi nào đã đứng bên cạnh Tư Đồ Bạch Lôi, đôi mắt sắc bén như chim ưng thoáng nhìn, trong chốc lác, Tư Đồ Bạch Lôi lập tức ủ rũ xuống.
“Nhị ca… Ta…”
“Đừng nói nữa, chỉ biết gây họa cho gia tộc!” Lạnh lùng trách mắng một câu, nam nhân mặt mày lạnh lẽo nhìn Vân Cuồng đang trái ôm phải ấp, thưởng thức rượu ngon, thản nhiên hỏi: “Liễu tiểu vương gia, chuyện hôm nay, không biết ngài tính toán như thế nào?”
Người này là tôn tử xuất sắc nhất của Tư Đồ gia tộc hiện nay, đã được định sẵn là người kế thừa gia tộc, Tư Đồ Uyên Minh. Hắn cũng là người có võ công và tâm cơ cao nhất ở Tư Đồ gia, không phải người này không được, bởi vì trong tam đại (ba đời) của Tư Đồ gia, cũng chỉ có người này là có chút bản lãnh, chẳng qua trong mắt Vân Cuồng, người này vẫn còn quá non.
Hắn nói điều này chỉ muốn đem quả bóng đá về phía Vân Cuồng mà thôi. Hắn muốn nhìn xem nàng kết thúc việc này, dù sao nàng cũng là người không có đạo lý trước, là nàng phá hủy thuyền của bọn hắn, tóm lại ý tứ của hắn là muốn Vân Cuồng không xuống đài được, muốn đường đường là một Tiểu vương gia như nàng mất hết mặt mũi trước mặt người khác!
Đáng tiếc hắn không hiểu được con người Vân Cuồng, cho tới này, Vân Cuồng luôn là người rất giỏi trong việc lẫn lộn trắng đen, việc trợn mắt nói dối là chuyện thường như cơm bữa. Chỉ thấy Vân Cuồng giống như đang suy nghĩ việc gì rất sâu xa, sau một lúc lâu, mới thật hào khí vung lên cánh tay trắng nõn.
“Nói thế nào chúng ta cũng quen biết đã lâu, là lão bằng hữu, không thể không để lại mặt mũi cho các người. Một khi đã như vậy, Tiểu vương sẽ không trách các ngươi chặn đường Tiểu vương nữa. Các ngươi yên tâm, Tiểu vương đại nhân không chấp tiểu nhân, tất nhiên sẽ giúp các ngươi lên bờ, A Tường, khai thuyền!” Vân Cuồng mỉm cười đầy mặt, như gió xuân ấm áp, tỏ vẻ ta rất rộng lượng, không cần cảm tạ ta với đám ngườ Tư Đồ gia.
Tư Đồ Uyên Minh mở to hai mắt mà nhìn, trong lòng cũng kinh sợ không thôi, đây là… Người này cũng thật quá…. Vô cùng vô lại! Hắn vạn lần cũng không ngờ được, vị Tiểu vương gia này lại có thể không biết xấu hổ như vậy!
Là do ngươi đụng phải thuyền chúng ta mới đúng, sao có thể cứng rắn nói chúng ta cản đường ngươi được! Không bồi thường tổn thất cũng thôi đi, lại có thể đĩnh đạt nói ‘buông tha’ chúng ta, đổ mọi sai lầm về phía chúng ta! Điều này, thật sự là khinh người quá đáng mà, làm sao có thể như vậy được chứ!
“Liễu Vân Cuồng, ngươi! Ngươi…” Tư Đồ Bạch Lôi nổi trận lôi đình, lại phát hiện không thể tìm thấy từ ngữ nào chuẩn xác để hình dung tên tiểu tử hung hăng càn quấy đến cực điểm trước mặt.
“Nga, là đệ nhất quần là áo lụa ở Sở kinh đúng không? Làm sao làm sao, tất cả mọi người ai cũng biết điều này, không cần ngươi nói ra đâu!” Vân Cuồng chân thành gật gật đầu đồng ý, thần thái tự đắc vô cùng.
Tư Đồ Uyên Minh cảm thấy bản thân hắn không còn biết nói gì nữa, chỉ cảm thấy đầu mình giống như heo mới có thể tranh cãi với ‘hắn’
Đúng vậy, ‘hắn’ là ai, là kẻ ăn chơi trác táng đứng đầu Sở kinh! Cái gì gọi là ăn chơi trác táng, cái gì gọi là quần là áo lụa? Đương nhiên là làm xằng làm bậy, tác oai tác quái, hung hăng càn quấy, ngang ngược, không để người nào ở trong mắt, là một tên vô lại cao cấp! Sao hắn có thể giảng đạo lý với một tên vô lại được? Trông cậy vào việc một tên vô lại có thể mất mặt? Việc này có khác gì việc bắt một con sói hung ác ăn chay đâu?
Tú tài gặp binh, có lý cũng không thể nói rõ!
Tứ Đồ Uyên Minh cuối cùng cũng hiểu được vị Liễu tiểu vương gia này không phải là quả hồng mềm, nếu muốn nuốt vào chắc hẳn cũng phải vỡ mất mấy cái răng nanh. Hôm nay, xem như hắn thua! Một phát nắm lấy Tư Đồ Bạch Lôi bên cạnh, có chút có lễ hừ một tiếng: “Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không dám quấy rầy nhã hứng của Tiểu vương gia nữa. Tại hạ không thể tiếp tục bồi Tiểu vương gia, ngày sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ ‘cố gắng bồi thường’ Tiểu vương gia.”
Thuyền đã cập bờ, Tư Đồ Uyên Minh lạnh giọng phân phó gia đinh, rồi xoay người muốn rời đi, nhưng lại đột nhiên nghe thấy thanh âm lười biếng của Vân Cuồng kéo giật lại: “Tư Đồ công tử, chậm đã, chậm đã!”
Trong mắt Tư Đồ Uyên Minh xẹt qua vài tia uất giận: Hắn đều đã nhượng bộ, nếu tiểu tử này còn không biết tốt xấu thì đừng trách hắn vô tình!
“Tiểu vương gia còn muốn như thế nào nữa?”
“Tiểu vương nghe nói mấy ngày nữa là đại thọ của bá phụ Tư Đồ Hạo Lan phải không?”
“Đúng vậy, là đại thọ năm mươi của gia thúc, Tiểu vương gia cũng có hứng thú quang lâm.”
(cũng như tham gia nhưng chỉ người có thân phận cao đến chỗ người có thân phận thấp, chỉ sự tôn trọng, nhưng ở trong trường hợp này là châm chọc.)
“Quang lâm thì không hẳn, Tiểu vương cũng biết tình thế trong triều đình hiện giờ, sẽ có nhiều điều không tiện. Có điều bá phụ và Tiểu vương cảm tình sâu đậm, năm đó còn tặng Tiểu vương một tòa Trường Nhạc đỗ phường và mấy trăm vạn lượng bạc. Tiểu vương vẫn ghi nhớ trong lòng. Hiện giờ hắn tổ chức đại thọ, sao Tiểu vương có thể quên được? Mấy ngày gần đây Tiểu vương mới thu được một món lễ vật trân quý vô cùng, vốn định tự mình đưa đến Tư Đồ phủ, nhưng nếu hôm nay đã có duyên gặp được Tư Đồ công tử thì nhân tiện nhờ Tư Đồ công tử chuyển giao đi.” Vẻ mặt Vân Cuồng vô cùng thành khẩn, chậm rãi nói như thật, sau đó phất tay với người phía sau nói: “A Tường, đem lễ vật của Tiểu vương mang đến!”
Liễu Tường đáp ứng một tiếng, rồi khiêng một chiếc thùng bằng gỗ nặng trịch đến trước mặt mọi người. Mấy gia đinh của Tư Đồ phủ nghi hoặc thoáng nhìn, sắc mặt lập tức biến đổi.
Ánh mắt Tư Đồ Uyên Minh co rụt lại, nhất thời nổi lên nghi ngờ. Nhìn sức nặng, khẳng định là hoàng kim! Hơn nữa còn là không ít. Liễu Vân Cuồng này sao có thể hào phóng mà tặng hoàng kim cho bọn họ chứ? Trong chốc lát, tất cả mọi người đều cảm thấy quái dị, không thể nói nên lời.
Rốt cuộc Liễu Vân Cuồng này có ý đồ gì đây