Tám năm đã qua, thời gian thấm thoát, thiếu nhiên ngày ấy đã trở thành một nam tử tuấn mỹ.
Hoa Mộng Ảnh vẫn một thân thanh y như trước, cả người so với năm đó cũng không thay đổi quá lớn, có điều nhìn qua lại có vẻ thành thục, ổn trọng hơn rất nhiều. Khuôn mặt tinh mỹ (đẹp đến tinh xảo) như điêu khắc, một thân băng cơ ngọc cốt, ngạo nghễ mà đứng, phong hoa tuyệt đại. Vân Cuồng chỉ cảm thấy hắn quá mức tuấn mỹ đến mức khiến người khác phải cảm thấy hoảng hốt, cùng với nụ cười khuynh thành kia, không biết đã làm rung động bao nhiêu trái tim.
(Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình, dáng dấp, cốt cách đẹp của một người)
( vô cùng xinh đẹp, phong lưu)
Đám người Liễu Tường và Liễu Phong nhìn thấy Vân Cuồng vẫn chưa có thái độ đề phòng, đều trao đổi cho nhau một ánh mắt, im ắng lui ra ngoài khoang thuyền. Tấm màn che được người buông xuống, trong khoang thuyền chỉ còn lại hai người Vân Cuồng và Hoa Mộng Ảnh.
Ống tay áo nhẹ nhàng đung đưa, bước chân sinh gió, Hoa Mộng Ảnh giống như một vị thần tiên bước ra từ trong tranh. Hắn đi đến trước mặt Vân Cuồng, bàn tay ngọc nhấc lên, xoa xoa hai gò má mềm mại của nàng, giễu cợt nói: “Thế nào, cái người nghịch ngợm vừa rồi còn gây chuyện muốn tức chết Tư Đồ công tử đi đâu rồi? Nhìn thấy ta, đệ cảm thấy ngoài ý muốn sao?”
Hơn cả ngoài ý muốn! Quả thật là rất rất ngoài ý muốn!
Ánh mắt Vân Cuồng vui sướng nhìn hắn, nhưng trong lòng lại rất phức tạp. Ấn tượng của nàng đối với Hoa Mộng Ảnh rất tốt, tám năm trước, sự quan tâm của hắn và Lôi Tiêu, còn hiện ra rõ một một trước mắt nàng. Nhưng theo nàng biết, năm đó khi Lôi Tiêu và Hoa Mộng Ảnh tìm không được “Vân Cừu”, sau Hoàng Trúc võ sĩ của Lôi gia lại bị tổn thất lớn như vậy, bọn hắn đã lập tức cấp tốc chạy về tông môn, từ đó về sau không hề ra ngoài nữa, ngay cả cơ hội nói lời từ biệt với “Tiểu vương gia Vân Cuồng” cũng không có.
Nhưng cố tình là sau đó, khi nàng đang chuẩn bị hoàng loạt các hành động muốn nhắm vào Tư Đồ gia thì Hoa Mộng Ảnh lại đột ngột xuất hiện ở Sở kinh. Hoa gia có dụng ý như thế nào? Thật khiến người khác cảm thấy khó hiểu! Chẳng lẽ trong cửu tông có người chú ý đến hướng đi của nàng?
Vân Cuồng không khỏi âm thầm cắn răng, tên ngốc A Tường! Thế lực tình báo đệ nhất thiên hạ của người rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? Thiếu chủ Hoa gia ra ngoài lịch lãm, vậy mà một chút tin tức đều không có! Lát sau ta nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ!
Liễu Tường đang chèo thuyền bên ngoài đột nhiên cảm thấy rung mình, rợn tóc gáy, không rét mà run.
“Mộng Ảnh ca ca!” Vân Cuồng giòn giã gọi một câu, có điều giọng điệu lúc này nghe ai oán vô cùng, môi nhỏ bĩu ra, trên khuôn mặt tuấn tú còn lộ ra vài phần tức giận: “Huynh còn có mặt mũi đến gặp ta sao? Tám năm! Huynh và Lôi ca ca cũng không thèm đến thăm ta, còn dám chơi trò mất tích, một chút tin tức cũng không có. Ta nói, ít nhất các huynh cũng phải gửi cho ta một lá thứ chứ, có vẻ như các huynh càng sống càng dễ chịu nhỉ!”
Bộ dạng tức giận của Vân Cuồng lúc này khiến Hoa Mộng Ảnh bất an khôn kể, người luôn luôn lạnh nhạt ít lời như hắn, mà lúc này, cũng sinh ra xúc động muốn cố gắng an ủi, dỗ dành nàng thật tốt.
“Thật xin lỗi.” Nhấc tay ôn hòa sờ sờ tóc nàng, ánh mắt tràn ngập áy náy dừng ở đôi mắt đen láy như hắc ngọc của nàng: “Năm đó, trong nhà có việc xảy ra, kẻ thù tới nhà, khiến hai chúng ta không thể không trở về. Sau cha ta và bá phụ sợ chúng ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền cấm cửa chúng ta, muốn chúng ta an tâm học tập. Có điều ta và Tiêu đều rất nhớ đệ. Những năm gần đây chúng ta đều bị vây trong trạng thái liều mạng, cố gắng đạt được yêu cầu của trưởng bối, cho đến gần đây ta đạt được chút thành tựu mới được ra khỏi cửa. Sau đó, nơi mà ta muốn đến đầu tiên cũng chính là nơi này, nếu không phải hôm nay tình cờ gặp được đệ, thì nhất định ngày mai ta cũng sẽ tự mình đến Liễu hiền vương phủ tìm đệ. Vân Cuồng, đệ không nên tức giận.”
Giọng nói dịu dàng, mát lạnh, vô cùng dễ nghe, giống như có thể khiến tâm người ta yên tĩnh lại, giống như được nghe nam tử này nói chuyện là một lại đặc biệt hưởng thụ. Bàn tay trên đỉnh đầu mang theo hơi lạnh nhưng lại tràn ngập yêu thương, ôn nhu vuốt ve, khến con ngươi Vân Cuồng co rụt lại, ánh mắt bỗng nhiên sáng hơn vài phần.
“Mộng Ảnh ca ca, mấy năm nay, huynh cố gắng như vậy vì muốn tới gặp ta?” Nàng kinh ngạc hỏi.
Hoa Mộng Ảnh thản nhiên cười cười, giống như trăm hoa đua nở trong ngày xuân: “Đệ đệ ngốc, đó là đương nhiên, nếu không thì đệ cho rằng ta đến đây vì cái gì? Đúng rồi, năm đó không phải đệ rất thích Cửu Hà Nguyệt Túy Tô sao, lần này ta đem đến rất nhiều, còn có mấy loại quả quý hiếm ở chỗ ta nữa, tuyệt đối không kém so với mấy loại Tiêu đã đưa cho đệ, Lát nữa, ca ca sẽ gọi người đem đến cho đệ.”
( tên món ăn, và ta không biết là món gì vì không có raw không seach được TT^TT)
Vân Cuồng giật mình, đột nhiên trong lòng hơi lên men, rồi lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Tính cách của Hoa Mộng Ảnh thanh cao như vậy, nhất định khinh thường việc nói dối người khác. Nếu hắn đã nói như vậy thì tất nhiên là sự thật. Nàng cứ tưởng hắn đến vì Vân Cừu, lại không đoán được hắn đến vì người ‘có tiếng xấu’ như nàng!
Vì thế hắn đã phải trả giá những gì? Bao năm qua đã cố gắng thế nào mới có thể có mặt tại đây hôm nay?
Hoa Mộng Ảnh phần lớn đều nói thật chỉ có một chút bí mật là không thế nói, Vân Cuồng cũng biết, giống như cái gọi là ‘học tập’ ở cửu tông chính là tu tập võ học.
Đạp không mà đi, thân nhẹ như chim yến, chỉ mượn dùng sức nổi nho nhỏ của mặt nước mà có thể lăng không (kiểu bay trên không) mà đi. Mới vừa rồi Hoa Mộng Ảnh sử dụng công phu này rất thuần thục, càng miễn bàn đến phong thái của hắn lại tao nhã vô cùng. Nếu theo như màu sắc của cầu vồng mà phân cấp thì sau tám năm, chắc hẳn hắn đã tiến vào cảnh giới Lục Trúc, chỉ sau một thời gian không dài, vậy mà hắn đã có thể tiến bộ như vậy, đúng là khiến người khác phải sợ hãi than!
Đối với việc Hoa Mộng Ảnh bộc lộ thực lực của mình, Vân Cuồng cảm thấy vô cùng giật mình.
Phải biết rằng cảnh giới càng cao, càng không dễ tăng tiến, qua nhiều năm như vậy, một kẻ yêu nghiệt như Vân Cuồng cũng chỉ mới đạt đến Lam Trúc đỉnh, cảnh giới Chàm, Tím vẫn còn hư vô mờ mịt vô cùng. Hơn nữa Kinh Thiên bí quyết của nàng dừng ở đỉnh tầng thứ chín rồi lại chậm chạm không tiến, chẳng qua liên quan đến quan điểm ‘dục tốc bất đạt’ từ trước giờ của mình, Vân Cuồng cũng không cảm thấy miễn cưỡng, cứ thuận theo tự nhiên thì ắc sẽ có thời điểm đột phá.
(nóng vội sẽ không thành công)
Nàng hấp thu linh khí trong trời đất mới có thành tựu như vật, ngay cả Hoa Mộng Ảnh có thiên phú bậc nhất cũng không thể so với yêu nghiệt đứng đầu thượng tam tông như Liễu Nhận được. Có điều, Vân Cuồng có thế khẳng định, nếu Liễu Nhận và hắn giao thủ, cũng không có quả tốt để ăn.
Trong võ học, mặc kệ là thiên tài hay người bình thường, chỉ có chân chính luyện tập gian khổ, đổ mồ hôi thì mới có hồi báo, cho nên để đạt đến cảnh giới hiện tại, những khổ sở hắn nếm phải chắc chắn không thiếu, nhưng khi đối diện với Vân Cuồng, Hoa Mộng Ảnh lại chỉ mỉm cười, đơn giản trần thuật lại, còn đối với sự trách mắng của nàng, hắn lại ôn nhu từng tiếng, từng tiếng giải thích, giống như nhiều năm cố gắng ấy không đáng giá được hắn nhắc tới.
“Đồ ngốc! Bộ dạng vừa rồi của ta huynh cũng thấy, huynh không cảm thấy những gì huynh cố gắng giờ lại trở nên không đáng giá sao?” Vân Cuồng trừng hai mắt, dậm chân, tức giận nói: Nam nhân các ngươi, bình thường đều rất thông minh và lợi hại, nhưng sao lại không nhìn thấu được bản chất của ta chứ? Vì sao cái gì cũng muốn đối tốt với ta? Hơn nữa, hẳn ngươi cũng biết lập trường chúng ta hoàn toàn đối lập! Đến thời điểm ta quyết định đối phó Lôi gia thì chúng ta…
“Có gì không đáng giá? Tư Đồ gia và Liễu gia các đệ vốn là kẻ thù truyền kiếp, đệ đối phó với bọn hắn thì có gì không đúng? Huống chi…” Hoa Mộng Ảnh bậc cười nhìn nàng: Tiểu quỷ này, đúng là vẫn không thay đổi. Lúc trước thì chọc thì Tư Đồ Kiếm Nam đến nội thương, nay lại ‘tặng’ quan tài ‘quý giá’ cho Tư Đồ Hạo Lan… Hắn thật sự muốn đối phó với Tư Đồ gia tộc mà.
Dừng một chút, ánh mắt hắn ấm áp như mùa xuân, vừa trong suốt vừa sáng ngời, dịu dàng nhìn nàng, chậm rãi nói: “Huống chi, năm đó không phải ta đã nói sao, bất kể sau này đệ trở thành thế nào, ta vẫn sẽ dung túng đệ, sủng ái đệ, yêu thương đệ. Vân Cuồng, ta mặc kệ người khác thấy thế nào, nghĩ thế nào, ta chỉ muốn nghe theo cảm giác của chính mình. Khi ở bên cạnh đệ, ta luôn cảm thấy đặc biệt thoải mái, đây là cảm giác mà ở trong gia tộc ta không thể cảm nhận được. Có lẽ đệ không biết, chúng ta trong tộc luôn bị áp lực, vô cùng áp lực. Cái không khí trầm trọng ấy khiến người ta muốn chạy trốn. Chẳng qua, khi ở bên cạnh đệ, ta luôn cảm thấy như mọi trọng trách đều được gỡ xuống. Với lại nhìn thấy đệ tùy ý, tiêu sái, vui vẻ, ta cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Đệ giống như cõi Niết Bàn trong lòng ta, là ánh sáng để ta hướng tới. Cho nên vì muốn gặp lại đệ, ta mới cảm thấy dù có phải trả giá như thế nào, ta cũng thấy xứng đáng, đệ hiểu không?”
Trong khoang thuyền nho nhỏ, dần dần nỗi lên một luồng khí ấm áp.
Vân Cuồng đột nhiên nhào mạnh vào lòng Hoa Mộng Ảnh, cảm động ngửa đầu cười, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ kích động khó gặp: “Mộng Ảnh ca ca, huynh thật tốt, ta hiểu được.”
Trong lòng nàng âm thầm quyết định, nếu mặc kệ ta trở thành thế nào, lòng huynh vẫn không đổi, vậy thì ta cũng sẽ thuận theo tâm ý của mình, ta cũng thật sự rất thích huynh, cho nên, sau này, mặc kệ huynh trở thành thế nào, ta cũng sẽ không buông tha cho huynh.
Trong khoảnh khắc, nụ cười của nàng như bừng sáng, giống như trong trời đất này, không chỉ có một mình nàng nữa!
Hoa Mộng Ảnh vươn tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, khóe môi cong lên một độ cong mị hoặc. Lông mi hắn thật dài hạ xuống, trong mắt lóe ra tia sáng ôn nhu, sủng nịch. Cảm tình như vậy, phần lớn vẫn giống như tình cảm yêu thương ấm áp của huynh trưởng đối với đệ đệ, không tồn tại tạp chất nào, khiến người khác cảm thấy vô cùng an tâm. Cái ôm như vậy, nói không rõ là ai đang an ủi ai, có lẽ là nàng an ủi trái tim cô độc của hắn cũng không chừng…
Ngửi ngửi hơi thở nhẹ nhàng, thanh nhã trên người hắn, Vân Cuồng nheo mắt lại dựa vào lồng ngực hơi gầy nhưng lại mãnh mẽ ấy, cảm giác này giống như cảm giác thoải mái khi được ngâm mình trong suối nước nóng.
Có điều, loại cảm giác này chưa duy trì được lâu, đã bị sự ồn ào, hỗn loạn bên ngoài phá vỡ.
Thanh âm bén nhọn, giận dữ, ngang ngươc, càn quấy khác thường, hơn hẳn Vân Cuồng, của một nữ tử vang lên: “Bọn nô tài các ngươi còn không mau tránh ra! Mau trả Ảnh ca ca lại cho ta! Nếu không ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt!”
Nô tài? Ánh mắt Vân Cuồng phát lạnh, ai lại dám gọi người của nàng như vậy! Chán sống có phải không?
Cuồng phong mãnh liệt lập tức thổi bay màn che, khiến bóng dáng hai người đang ôm nhau lộ ra trước mặt mọi người. Đạm Đài Thanh nhìn thấy cảnh tưởng như vậy, sợ tớ mức trợn mắt há hốc mồm, toàn thân như bị hóa đá, không thể động đậy. Sau màn kịch náo loạn lúc trước, giờ đây, cảnh tượng này càng khiến người khác cảm thấy kinh hãi, quỷ dị hơn…