“Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?” Ánh mắt Vân Cuồng sắc bén như đao, khí thế quanh người chậm rãi tản ra, mặt đất dưới chân cũng lặng lẽ hội tụ thành một đụm đất nho nhỏ, bạch y nam tử hiểu được đây là biểu hiện khi lưu chuyển chân khí của nàng, thân hình hắn không khỏi cứng đờ một chút.
Lời vừa dứt, Vân Cuồng híp hai mắt lại nói tiếp: “Hoặc là nói, rốt cuộc, các ngươi là ai?”
Sâu trong ngõ nhỏ không người, lạnh như băng, hai bóng dáng bạch y đứng đối diện nhau, giống nhau đều là những kẻ có phong thái dị thế độc lập (độc nhất vô nhị), phiêu phiêu như tiên, giống nhau đều kinh tài tuyệt diễm, thiên hạ không ai sánh bằng. Vân Cuồng nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, âm thầm tán thưởng, vừa rồi hắn chỉ xuất hiện một thoáng ở Phi Vân Lâu, thấy cũng không rõ ràng, giờ nhìn kỹ một chút, mới biết khí chất của hắn thanh nhã, không tầm thường, khiến kẻ khác không nhịn được phải lên tiếng tán thưởng.
Đương nhiên thưởng thức là dưới điều kiện đối phương không có ác ý, sẽ không phá hỏng kế hoạch của nàng, bây giờ, trong giai đoạn nhạy cảm này mà hắn lại đột nhiên xuất hiện, lai lịch và ý đồ không rõ, thật sự không thể không khiến nàng phải cẩn thận cân nhắc mục đích của xuất hiện của hắn. Vân Cuồng cảm thấy vô cùng chán ghét cảm giác bọn hắn mang lại cho nàng lúc này, những gì không thể nắm rõ trong tay khiến nàng cảm thấy rất khó chịu. Chỉ có điều, nàng không ngờ người đứng sau lưng Âu Dương Minh lại là hắn, không nói đến cái khác, chỉ nói đến những biểu hiện gần nhất của bọn hắn thì đúng là đã lộ rõ thái độ muốn giúp đỡ nàng, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để nàng có thể bỏ qua những bí ẩn trên người bọn hắn được.
“Thật xin lỗi, vấn đề này, bây giờ ta vẫn chưa thể trả lời ngươi được.” Tiếng nói của hắn chậm rãi, mang theo một áy náy vang lên, ánh mắt của hắn dưới khăn che mặt càng thêm ôn hòa, nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng mà từ từ tụ khí, tập trung tinh thần, đợi Vân Cuồng ra tay.
“Ngươi có trả lời hay không…” Vân Cuồng nhướng mày cười khẽ, đôi mắt đen láy như bảo thạch của nàng bỗng dưng bộc phát ra tia sáng tự tin khiến người ta phải sợ hãi, bàn tay ngọc vừa lật, cả người lấy một tư thế cực kỳ xinh đẹp phóng vào trong không trung, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt nam tử, đột ngột hướng tới mũ sa trên đầu hắn chộp tới.
(loại mũ có cả khăn che như mắc rèm trên đầu ấy =)))
“Chuyện này không thể theo ý của ngươi được.” Một trận gió nổi lên, tay áo của hắn vung lên, đón lấy chưởng phong của Vân Cuồng. Ngay lúc sắp tiếp được, con ngươi của hắn co rụt lại. Nhìn chiêu thức của nàng như không hề có sức lực gì, nhưng khi đến gần, mới cảm giác đôi tay ngỏ bé như bạch ngọc kia mang theo bao nhiêu áp lực, có bao nhiêu lợi hại. Hắn cười khổ, mũi chân mượn lực, trong nháy mắt, thân hình vọt lên cao khoảng một trượng, cũng tránh thoát công kích của Vân Cuồng.
Lúc hắn còn chưa kịp thở, người phía dưới lại đột nhiên nhợt nhạt mỉm cười, thắt lưng của nàng vươn thẳng, trong không trung cũng xuất hiện một trận gió lốc, rõ ràng là trạng thái chưa phát hết tiềm lực, bóng dáng của nàng lại cố tình không rơi xuống đất, một chân nhẹ dẫm vào khoảng không, cả người vọt lên như đại bàng giương cánh, lần thứ hai bổ nhào về phía hắn, thân pháp cổ quái tinh diệu, so với một kích lúc trước còn nhanh nhẹn và sắc bén hơn.
Nheo mắt, bạch y nam tử hơi kinh hãi, nói đến công lực, có lẽ hắn còn hơn nàng một chút, nhưng nếu bàn về chiêu thức võ công thì mặc dù hắn có được xem như thiên tài cũng xa xa không bằng nàng! Thật không nghĩ tới, thân pháp của nàng lại tuyệt diệu bậc này! Nếu hai người có công lực giống nhau, thì chắc hẳn hắn sẽ không thể đấu với nàng vượt quá năm mươi chiêu!
Trong lòng bạch y nam tử âm thầm kêu khổ, sớm biết vậy thì hắn đã thăm dò rõ ràng hơn về phương diện võ công của nàng rồi. Khả năng kiềm chế của hắn cũng không đến nơi đến chốn, còn quá tự phụ, cứ nghĩ bản thân đã đạt đến Chàm Trúc chi cảnh thì không có ai có thể địch lại. Nếu hôm nay hắn thua trong tay nàng, mà chuyện này lại truyền vào trong tai bổn môn thì chắc chắn những ngày sau hắn không được trôi qua một cách thoải mái như trước đâu!
Vân Cuồng tất nhiên hiểu rõ công lực của bạch y nam tử không dưới nàng, đương nhiên bản thân nàng cũng còn có con bài chưa lật, nên nàng tin tưởng khiến hắn chật vật một phen là chuyện không hề khó. Không phải nàng ngông cuồng, ngạo mạn, nhưng chiêu thức của nàng là tinh hoa hàng trăm ngàn năm của trăm nhà tập hợp lại, những chiêu thức võ học ở thời đại này sao có thể so sánh được, chỉ dựa những chiêu thức này, nàng có thể tự tin đối kháng với bất cứ cao thủ công lực thâm hậu nào, bao gồm cả người trước mắt.
Bạch y nam tử không nghĩ nàng có thân pháp tuyệt diệu như vậy, lại không có cách nào mượn lực giữa không trung để tránh thoát, chỉ phải duỗi tay ra, miễn cưỡng tiếp lấy một chưởng của nàng. Hai đạo bóng dáng trên không trung chợt lóe, đều nhẹ nhàng như chim yến toàn thân tách ra, song song rơi xuống hai hướng, chân đạp trên một nhánh cây nhỏ, tư thái thái nhàn nhã tự đắc.
Hai tuyệt thế cao thủ đương thời, chỉ trong vài chiêu đã có thể phán đoán sơ bộ thực lực của đối phương.
Bộ pháp này của Vân Cuồng có tên là “Phù Vân bộ”, chính là chiêu thức cơ bản thích hợp hàng đầu cho nữ nhân học luyện tên là “Nghê Thường Vũ Y vũ”, mượn lực quán tính mà tầng tầng bộc phát tiềm lực, mỗi một lần xoay người, tiềm lực của cơ thể cũng được phân chia dần theo cấp bậc, biến hóa khó lường, khó lòng phòng bị, tầng cao nhất là có thể phân ra làm chín tầng gọi là “Vân Long Cửu Hiện”, uy lực mạnh mẽ hiếm thấy.
Cũng may bạch y nam tử đánh bậy đánh bạ, không trốn mà tiếp bừa, nếu không thứ chờ hắn sau đó chín là các chiêu còn lại trong “Vân Long Cửu Hiện”, lúc đó thì dù công lực của hắn có cao bao nhiêu thì chỉ sợ cũng phải bị thương một hồi, chẳng qua chiêu thức này thời gian thi công rất dài, khó có thể phát huy hoàn toàn, hơn nữa Vân Cuồng không phải mặc Thất Thải Nghê Thường nếu không thì uy lực cũng sẽ không đơn giản như vậy.
(loại y phục như mây bảy màu, ta nghĩ là loại ‘trang bị’ đặc dụng cho ‘kỹ năng’ này =))))
“Được rồi, được rồi, nha đầu này, ta sợ nàng rồi không được sao, thật sự là ta không thể nói rõ thân phận ra với nàng được, có điều xin nàng hãy tin tưởng ta, ta tuyệt đối sẽ không làm hại nàng, tất cả những gì ta làm đều chỉ vì muốn giúp nàng, tin rằng với sự thông minh của nàng, nàng sẽ không khó để phát hiện được.” Mắt thấy lá rụng xung quanh nàng lấy một loại tốc độ không thể nhìn rõ xoay tròn, chứng tỏ chiêu thức cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để phát ra, bạch y nam tử vội vàng cao giọng kêu lên, đối mặt với Vân Cuồng, hắn không muốn động thủ, lại không thể nói thẳng, thật sự là vô cùng đau đầu.
“Muốn ta tin tưởng ngươi thì các hạ phải đưa ra thành ý của mình chứ! Hơn nữa, vấn đề là ta không rõ mục đích của các hạ lắm, với lại, đột nhiên có một cao thủ Chàm Trúc chi cảnh xuất hiện, thật sự không thể làm ta cảm thấy yên tâm được, hoặc là, hôm nay các hạ sẽ chết ở đây, hoặc là các hạ cho ta một lý do khiến ta tin phục.” Vân Cuồng híp mắt, tay cũng nâng lên sẵn sàng động thủ, vẻ mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói, trong lòng lại âm thầm giật mình: Người này vậy mà biết nàng là nữ tử!
Có điều, nàng dễ dàng bị lừa gạt như vậy sao? Tuy nói đúng là nàng cảm thấy nam tử này có thiện ý, nhưng trước nay khi nàng làm việc đều vô cùng cẩn thận, chu toàn, nếu không nàng cũng đã sớm chết vô số lần, cho nên sao nàng có thể tùy theo cảm giác mà bỏ qua cho một kẻ không rõ lai lịch như hắn được chứ?
“Ai, vậy nàng muốn ta phải làm thế nào đây? Đầu tiên, dung mạo thật của ta nàng không thể nhìn, thân phận của ta nàng cũng không thể hỏi, tuy vậy, đối với những vấn đề khác nếu nàng hỏi ta sẽ trả lời, nàng muốn tìm cái gì ta cũng có thể giúp nàng đạt được, thành ý của ta còn chưa rõ ràng sao?” Bạch y nam tử biết nàng thông minh lanh lợi, hơn nữa hắn muốn xác nhận quan hệ bằng hữu với nàng, đành phải giang tay, chứng tỏ mình tuyệt đối không có ác ý.
“Thành ý? Cái gì cũng được?” Nụ cười của Vân Cuồng đột nhiên nhiễm lên vài phần tà tứ, nàng “Ồ” một tiếng, giống như hiểu ra gật gật đầu, nhướng mày, như nghiêm túc nói: “Vậy đi, nếu các hạ đã khó xử như vậy, thì ta sẽ không hỏi thân phận của ngươi nữa, chỉ cần ngươi lấy thân báo đáp là được, ngươi xem được không?”
Cái gì là lấy thân báo đáp?
Bạch y nam tử xuýt chút nữa là ngã từ trên cây xuống, trong lòng kêu rên: Bi kịch mà! Bổn tôn lại có ngày bị người khác ‘trêu ghẹo’, nếu chuyện này bị truyền ra, bổn tôn còn có mặt mũi nào mà nhìn hương thân phụ lão nữa đây?
Vân Cuồng không hề để ý đến những gì bạch y nam tử đang suy nghĩ, dù sao nàng cũng mang danh là kẻ quần là áo lụa đệ nhất Sở kinh, một ngày trêu chọc không biết bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ, thêm hắn cũng không nhiều, không thiếu, với lại đối với những người như hắn thì nàng cảm thấy cứ trêu chọc trước rồi nói sau.
Bạch y nhân nâng mắt chăm chú nhìn nàng, lồng ngực phập phồng, trong lòng thầm oán: Vật nhỏ không lương tâm, ta đặt nhiều tâm tư lên nàng như vậy, vội trong vội ngoài sắp xếp thỏa đáng mọi việc cho nàng, còn nơi nơi lấy lòng, nhưng nàng thì hay rồi, phong lưu thiên hạ, trêu hoa ghẹo nguyệt, trêu chọc nhiều nam nhân như vậy không nói, lại con trêu ghẹo đến trên người ta nữa.
“Sao thế, ngươi không muốn sao?” Vân Cuồng lộ ra vẻ mặt tò mò, không sợ chết nói ra một câu lửa cháy đổ thêm dầu: “Ta đây chỉ là muốn tốt cho ngươi mà thôi, ngươi nói cái gì mà gì cũng có thể thỏa mãn ta, ngươi nghĩ lại xem, nếu ngươi là người của ta thì tất nhiên ta sẽ không sợ ngươi đấu tranh nội bộ, đúng rồi, ta hỏi một vấn đề hơi nhạy cảm một chút, huynh đệ, ngươi vẫn là xử nam sao?”
Bạch y nam tử đổ mồ hôi lạnh, không biết nói gì mà ngửa đầu nhìn trời cao, tại sao bản thân hắn lại không sợ chết mà rơi vào ma chướng của vật nhỏ như vậy chứ! Nhìn nàng ấy xem, nhiều năm nữ cải nam trang như vậy, càng giả càng hăng hái, càng giả càng thích ý, căn bản là hầu như không còn một chút vị nữ nhân nào, không giống nữ nhân còn chưa tính, lại dám hỏi ra loại vấn đề này mà mặt không đỏ tim không gấp, thật sự là quá, quá…!!
Dưới khăn che mặt, khuôn mặt tuấn tú của hắn đã đỏ ửng, chưa nói, hắn thật sự còn chưa bao giờ đụng vào nữ nhân đâu.
Suy nghĩ một chút, một trận gió mãnh liệt đã ập tới trước mặt, lộ ra một đôi mắt lóe ra tia sáng nguy hiểm càng ngày càng tới gần, mũ sa trên đầu bạch y nam tử cũng bị vén lên một chút. Lúc này hắn mới kinh hãi phát hiện: Vật nhỏ thật giảo hoạt, thì ra là nàng ấy muốn đánh lén ta. Ánh mắt của hắn lộ vẻ cưng chìu ấm áp, không né không tránh, ngạo nghễ đứng tại chỗ, dang rộng hai tay, tư thế giống như đang chuẩn bị nghênh đón báu vật trân quý nhất của hắn. Dễ dàng thu hẹp hai cánh tay mạnh mẽ, lập tức ôm trọn cả người Vân Cuồng đang hung hăng phóng tới vào trong lồng ngực rắn chắc của mình, mà cành cây mảnh khảnh dưới chân hắn dù phải chịu sức nặng của hai ngươi vẫn vững vàng như trước, không có một chút cố sức nào.
“Nha đầu, nàng vừa lòng chưa?” Hắn dịu dàng, thản nhiên tươi cười hỏi.
Hai cánh tay mềm mại trơn bóng như ngọc chống đỡ trước ngực hắn, năm ngón tay thành trảo, một đôi tay nhỏ bé trắng nõn nhìn như vô hại nhưng thật ra lại sắc bén có thể trảm đinh chặt sắt, chỉ cần nàng hơi dùng lực một chút đâm vàm chỗ yếu hại, thì dù người này có là cao thủ bậc nhất cũng sẽ chết ngay tại chỗ.
Vốn Vân Cuồng chỉ có ý định muốn thử xem hắn là địch hay ta, nhưng lúc này nàng lại hoàn toàn giật mình, mới vừa rồi, khi khăn che mặt bị vén lên một chút, trong nháy mắt nàng đã nhìn thấy một ánh mắt ôn nhu, cưng chìu cực điểm chăm chú nhìn nàng, dù nửa mặt dưới của hắn vẫn bị khăn che mặt che lại, không thể nhìn được dung mạo thật sự của hắn, nhưng ánh mắt này đã vô tình đi vào lòng nàng, nhìn một chút, nàng có thể đoán được tuổi của nam tử này không lớn, hơn nữa trên người hắn còn tản ra một cỗ mùi thơm thanh nhã say lòng người, lại hình như có chút quen thuộc.
Nam tử bạch y cách khăn che mặt, dời ánh mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng mà chân thành tha thiết nói: “Thật xin lỗi, hiện tại thật sự ta vẫn chưa thể nói cho nàng biết ta là ai, nhưng nàng đừng vội tức giận, đối với nàng, ta hoàn toàn không có một chút ác ý nào cả, ta chỉ muốn giúp nàng hoàn thành nguyện vọng của mình, không muốn nàng chỉ có một người không ngừng cố gắng, hơn nữa, nếu nàng muốn mạng của ta, bất kể lúc nào ta cũng có thể giao lại cho nàng.”
Vân Cuồng thản nhiên nheo mắt lại, tay chậm rãi nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, bạch sa (ý chỉ cái khăn che mặt màu trắng) gần trong gang tất, nhưng giờ khắc này nàng lại không không còn chút sức lực nào để kéo xuống.
Trong lòng thầm than cho sự thông minh lanh lợi của nàng, bạch y nam tử đột nhiên khẽ cười nói: “Vật nhỏ, nhắm mắt lại.”
“Để làm gì?” Vân Cuồng lầu bầu một câu, lại giống như bị mê hoặc, thật sự nghe lời nhắm hai mắt lại, ở… trong lồng ngực khiến người ta có cảm giác quyến luyến này, nàng không muốn nghĩ nhiều đến những việc lục đục hay ân ân oán oán nữa.
Trên mặt đột nhiên truyền đếm xúc cảm vô cùng mềm nhẹ, bạc thần (môi) của nam tử nhẹ nhàng hôn trên hai gò má của nàng, rồi bỗng dưng thả người nhảy xuống, cẩn thận đặt Vân Cuồng vững vàng đứng trên mặt đất, cất giọng cười to: “Ý kiến của nàng, ta rất thích ý nhận lấy, từ nay về sau ta chính là người của nàng, nhưng không cho phép nàng ghét bỏ ta…”
Tiếng nói từ xa xa truyền lại, bạch y bay múa, bạch y nam tử phóng khoáng mà đi.
Vân Cuồng sờ sờ chỗ bị hắn hôn nhẹ, ánh mắt phức tạp, nhưng lại ngoài ý muốn không đuổi theo