Gió nhẹ thổi qua khiến lòng người thoải mái. Sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ. Hôm nay là một ngày náo nhiệt!
Trước mặt là một mảnh cây cối xanh tốt trải dài, những bụi lau sậy, liễu rũ, bao vây hồ thành hình dạng của mặt trăng. Trên hồ, hai hàng thuyền hoa kéo dài thẳng tắp, chậm rãi di chuyển, mỗi một chiếc thuyền đều cực kỳ xa hoa, khí khái, không khỏi khiến người khác phải cảm thán Yên Vũ lâu thật sự là một nơi giàu có xa xỉ.
Đi xuyên qua lối đi duy nhất đi thông qua mặt hồ, hai cô nương thanh tú xoa xoa thắt lưng canh giữ ở lối vào, cố định lấy tiền, một chiếc thuyền hoa, một trăm lượng bạc ròng, giá này gần như có thể so sánh với giá tiền để chế tạo hẳn một chiếc thuyền như vậy, có điều ngay cả khi nó đắt đỏ như thế nhưng vì muốn đến gần mỹ nhân, mọi người đều tình nguyện dâng lên vàng bạc tài bảo, không hề keo kiệt, không những thế mà còn chen chúc, chờ đợi được ‘tặng” bạc, chỉ vì sợ sẽ không lên được thuyền.
Quan lại quyền quý và cửu tông thì không cần phải xếp hàng, bởi vì bọn họ đều được Yên Vũ lâu ưu tiên giữ lại vị trí tốt nhất. Lúc này, trên một chiếc thuyền hoa sa hoa có vị trí gần vũ đài, đám người Hoa Mộng Ảnh, Lôi Tiêu, Bắc Tinh Ngạn, Âu Dương Minh đều đã có mặt, theo sau đó, một nhóm công tử nhỏ nhắn từ trên một chiếc thuyền hoa xa xỉ khác đi xuống, nhanh chóng tiến lại gần chỗ của bọn hắn. Nhóm người này là nhóm Tịnh Nhi công chúa.
Ngay khi vừa xuống thuyền, ánh mắt của các nàng đã bị thu hút bởi hai vị mỹ nam tử tuyệt sắc, thoát tục là Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu, nhưng lúc này, sắc mặt bọn hắn nhìn qua có vẻ tiều tụy, uể oải, không có tinh thần, giống như người mấy ngày không được ngủ một giấc vậy. Vài vị công tử cửu tông đều tụ họp lại một chỗ, mấy vị đệ tử quyền quý ở Sở kinh cũng nhân cơ hội này mà tranh thủ đến chào hỏi, làm quen. Tư Đồ Uyên Minh đã sớm đến đây, ánh mắt hắn vẫn luôn tìm kiếm trong đám người, khi nhìn thấy hai tên đệ đệ của mình (bọn Tư Đồ Kiến Nhân), đã vội vàng túm bọn chúng lại, muốn đến chỗ Hoa Mộng Ảnh, Lôi Tiêu trình diện một chút, nhưng có điều, hai tên nhóc trong tay hắn vẫn không nhúc nhích, ánh mắt cứ dán chặt lên khuôn mặt được lụa mỏng che kín của Tranh cô nương, vẻ mặt thèm nhỏ dãi ba thước.
Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu cũng cảm thấy hơi tò mò đối với nữ tử mới xuất hiện này, nhiều lần âm thầm đánh giá nhưng cũng chỉ thấy khí chất của nàng thoát tục hơn người khác một chút một mà thôi, tất nhiên, nhận xét này một phần cũng vì trong lòng bọn họ đều nhất trí cho rằng nàng ta tuyệt đối không thể so sánh được với Ám Dạ Tinh Thần mà hai người nhìn thấy đêm đó.
“Nhị vị thiếu chủ, Lý Tranh có lễ.” Lý Tranh khẽ gật đầu với hai người, nhẹ nhàng mà đơn giản nói.
Hai người hơi ngẩn ra, đối với nữ tử lạnh nhạt này không khỏi sinh ra hơn vài phần cảm tình, mới đồng thời cười nói: “Cô nương có lễ.”
Hai người bên cạnh Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu nhìn qua rất bình thường, đột nhiên hán tử trung niên trên mặt có ba vết sẹo do đao chém ngồi bên trái Lôi Tiêu, thoáng liếc mắt nhìn Lý Tranh một cái, đáy mắt xẹt qua tia sáng kinh ngạc.
“Sao Vân Cuồng ca ca còn chưa tới?” Bắc Tinh Ngạn cảm thấy rất chán ghét đối với ánh mắt của nữ tử bên cạnh, hắn không nhịn được bĩu bĩu môi, nhìn quanh quất tìm kiếm, lại không phát hiện được người muốn tìm, liền càu nhàu chọt chọt Chu Đình vài cái: “Đều tại ngươi! Hôm qua ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì? Khó khăn lắm Vân Cuồng ca ca mới thân thiết với ta như vậy, ta còn ước hôm này có thể ngồi cùng thuyền với huynh ấy đấy!”
Chu Đình nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua liền chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng vẫn còn sợ hãi, lão đau đầu thầm nghĩ: Tiểu tổ tông của lão, tại sao ngài không có một chút ý thức nguy hiểm nào vậy! Bởi vì ‘hắn’ thân thiết với ngài nên lão mới sợ hãi như vậy! Lão không kéo ngài đi, nếu cứ để như vậy, không phải ngài sẽ bị tên lưu manh đó ăn sạch sẽ sao.
(lời edit: tiểu ngạn vẫn moe như vậy, lão Chu à, lão thật sự không phải hủ sao =)))
Liễu Vân Cuồng? Hai tên công tử bột Tư Đồ gia vừa nghe đến lời này lập tức có ý xấu trơ mặt ra, Tư Đồ Kiến Nhân cười nhạo nói: “Vị tiểu đệ đệ này, ngươi đừng để ý đến tên vô lại ấy, chớ để ‘hắn’ lừa! Cái tên Liễu Tiểu vương gia ngu ngốc, vô năng kia thân thiết với ngươi? Thân thiết đến mức nào? Chỉ sợ hắn chỉ muốn làm mấy chuyện không phải người với ngươi mà thôi, ha ha ha….”
Tư Đồ Tần Thọ lại giả vờ lo lắng nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi còn muốn ngồi chung thuyền với ‘hắn’? Hắc hắc, ngươi vẫn nên sớm nhìn thấu bản chất của ‘hắn’ đi, nếu không ‘trinh tiết’ sẽ rất khó giữ được nha!”
Hai người sảng khoái châm chọc, mắng chửi một trận, hoàn toàn không hề nể mặt mũi của Liễu vương phủ, khiến chúng công tử quyền quý ở Sở kinh đều ngạc nhiên không dứt: Hai vị thiếu gia Tư Đồ gia này chẳng lẽ bị uống nhầm thuốc hay sao mà lại dám trắng trợn mắng chửi Liễu Tiểu vương gia như vậy? Bọn hắn chẳng lẽ không biết Hiền Vương vẫn còn nắm đại quyền trong tay sao?
Tư Đồ Uyên Minh đứng một bên cũng không khuyên can, buổi sáng gia gia đã nói, có Lôi phó tông chủ ở đây, với lại bây giờ lục tông đã đàm phán thỏa đáng, Bạch Cửu bị Lôi Phá Hải cứu một mạng đương nhiên là theo lệnh mà làm. Trước mắt chỉ còn Tần gia, việc rao giá, thỏa thận vẫn giá trên trời, trả dưới đất, có điều, đây đã là chuyện của hai ngày trước, tin rằng không quá hai ngày sau, Liễu gia sẽ phải chào đón quang cảnh cuối cùng trong cuộc đời của bọn hắn. Tư Đồ gia đã nhịn lâu như vậy, còn cần phải nhịn nữa sao?
(ý nói Tần gia ra giá trên trời mới đồng ý trợ giúp nhưng Tư Đồ gia lại trả giá thấp nên vẫn không đàm phán được)
Đừng nói chỉ mắng hai câu, đợi tới ngày luận võ, ta muốn dùng một chân đạp nát gương mặt ti tiện của ngươi! Tư Đồ Uyên Minh nghĩ đến ngày bị Liễu Vân Cuồng tặng quan tài, đã lập tức cảm thấy không nén được lửa giận, phẫn hận nghiến chặt răng, như hận không thể nghiền nát xương cốt của những người trong Liễu gia vậy.
Các hậu nhân danh môn nhìn thấy thái độ của Tư Đồ gia, trong lòng “Lộp bộp” một chút, cũng nhìn ra được một ít dấu vết. Có vẻ như Tư Đồ gia muốn động thủ với Liễu gia, còn là mười phần tự tin, hơn nữa thái độ lần này của các tông môn lánh đời cũng tỏ vẻ không xem trọng Liễu gia cho lắm, cho nên lập tức có rất nhiều người trở nên nhiệt tình, chân chó đứng về phía Tư Đồ gia.
“Ngươi nói bậy, Vân Cuồng ca ca không phải là kẻ vô lại, ngu ngốc! Ta không cho các ngươi sỉ nhục huynh ấy như vậy!” Khuôn mặt tuấn tú của Bắc Tinh Ngạn trướng lên đỏ bừng, tức giận nói, Vân Cuồng bị người như vậy mắng chửi, càng khiến hắn khó chịu hơn gấp trăm lần việc chính mình bị mắng.
“Không được? Ngươi nghĩ không được thì không được sao? Toàn Sở kinh, không, toàn Sở quốc đều biết, Liễu tiểu vương gia là một tên phá gia, hèn nhát, không cầu tiến! Ngươi cho rằng cái danh hiệu rách nát quần là áo lụa, phong lưu đứng đầu Sở kinh kia là do đâu mà ra! Ngươi cứ tùy tiện hỏi mấy vị bằng hữu ở đây xem, ai ai không biết gia đang nói sự thật?” Tư Đồ Kiến Nhân vung tay áo nói, những người xung quanh cũng lên tiếng hùa theo vài câu. Tuy nói hành vi của Tư Đồ gia hơi khó hiểu, nhưng những năm gần đây danh hiệu của Liễu Vân Cuồng đúng là xuất hiện như vậy.
“Ta biết… Liễu tiểu vương gia này từng lấy gậy gỗ đánh cho ta đầu rơi máu chảy. Bản thân ‘hắn’ vô cùng hung hăng càn quấy, ngang ngược, không ai sánh được.” Một thiếu niên lấm la lấm lét, run rẩy đứng ra nói.
“Còn có ta, ‘hắn’ nhìn trúng mỹ nhân trong lòng ta, nên đánh ta gãy mũi, ‘hắn’ tuyệt đối là một ác đồ!”
“Còn có…”
“Đủ, tất cả câm miệng cho ta.” Một tiếng gầm lên, khiến toàn thân mọi người không nhịn được run rẩy, giống như bị sét đánh trúng, bọn họ kinh ngạc nhìn lại, mới phát hiện, lời nói này vậy mà lại xuất phát từ chính miệng Lôi Tiêu, một thân hồng y như lửa nói ra.
Lôi Tiêu nhìn chằm chằm Tư Đồ Kiến Nhân, một đôi ưng mâu xinh đẹp, sắc bén giống như lưỡi dao muốn nhào tới mổ bụng, phanh thây hắn ta tại chỗ. Tư Đồ Kiến nuốt một ngụm nước bọt, chột dạ.
Hoa Mộng Ảnh cũng dùng một đôi mắt lợi hại, âm u nhìn hắn ta, lạnh lùng tiếp cận hắn, vẻ mặt giống hệt Lôi Tiêu, nhàn nhạt nói: “Nếu muốn chết thì ngươi cứ việc mắng chửi Vân Cuồng nữa thử xem!”
Hai ngày này bọn họ không đi gặp Vân Cuồng, mà cùng nhau ở trong phòng phân tích những chuyện đã xảy ra, trong lòng vừa kinh hãi, lại hiểu ra một khả năng có thể xảy ra là Vân Cuồng đang giấu tài, mà mục đích Vân Cuồng ẩn nhẫn nhiều năm như vậy là vì cái gì? Ước chừng cũng chỉ có một đáp án, đối phó với Tư Đồ gia, đối phó với kình địch của Liễu gia, Lôi gia, thượng tam tông.
Thấy được điểm ấy, trong nháy mắt, trong lòng hai người đau khổ đến cực điểm, lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi với vận mệnh, buồn cười làm sao khi bọn họ là kẻ thù của nhau! Người làm cho bọn họ vướng bận, nhớ thương không dứt lại là kẻ thù!
Bọn hắn có thể vì Vân Cuồng bỏ qua lợi ích tông môn, nhưng chỉ giới hạn ở cá nhân, dù sao tông môn cũng có ơn sinh thành, nuôi dưỡng bọn hắn, hơn nữa, người thân của bọn hắn cũng ở trong tông môn, cho nên, đối với bọn hắn mà nói, tông môn cũng rất quan trọng. Trước kia hắn nghĩ Vân Cuồng không quyền không thế, nên đương nhiên có thể tùy ý sủng ái, tìm mọi cách bảo hộ nàng, bởi vì nàng sẽ không uy hiếp đến tông môn bọn hắn, nhưng bây giờ, nàng đã có năng lực này, hơn nữa còn rất có thể thật sự làm vậy, bọn hắn phải làm cách nào để đối mặt với nàng đây? Có phải nên báo cáo chuyện của nàng với tông môn không?
Hai người vừa không muốn làm hại Vân Cuồng, lại vừa không muốn thương tổn người thân, chuyện này không thể nghi ngờ là một sự lựa chọn vô cùng khó khăn đối với bọn hắn, cũng vì bị chuyện này dày vò mà hai người mới có thể biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như hôm nay.
Thẳng đến lúc nãy, khi hai người nghe thấy Tư Đồ Kiến Nhân và Tư Đồ Tần Thọ chửi rủa, sỉ nhục Vân Cuồng, trong lòng bọn hắn mới không kìm được lửa giận, rốt cuộc nhịn không được phải bộc phát ra ngoài, lúc này mới phát hiện, thật ra trong lòng bọn hắn đã sớm có đáp án.
Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu cười khổ nhìn nhau, cũng nhìn rõ kiên nghị trong mắt đối phương: Quả nhiên, dù có làm cách nào bọn hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn người khác thương tổn nàng, cho dù người kia là chính mình, cũng không được!
“Tiêu Nhi! Mộng Ảnh” Lôi Phá Hải nhíu mày quát một tiếng chói tai, trong lòng cũng xuất hiện vài phần quái dị: Tại sao hai đứa cháu xuất sắc của hắn lại có thể không mưu mà hợp, cùng bảo vệ một tên lưu manh vô lại chứ? Hơn nữa tên lưu manh, vô lại này lại là người của Liễu gia?
Nhìn thấy có Lôi Phá Hải làm chỗ dựa, Tư Đồ Kiến Nhân cũng thở ra một hơi, tức giận kêu lên: “Ngươi có thể bịt miệng hai chúng ta, nhưng chuyện Liễu tiểu vương gia không tài không đức, không cầu tiến này là chuyện mà ai ai cũng biết, ngươi có thể bịt miệng hết tất cả mọi người sao?”
“Bọn hắn không làm được, nhưng Tiểu vương lại có thể!
Mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía giọng nói kia, một chiếc thuyền hoa vô cùng hoa lệ lẳng lặng dừng ở bờ hồ, nếu người thường xuyên đến Yên Vũ lâu liếc mắt một cái đã có thể phát hiện, đó là chiếc thuyền do Liễu tiểu vương gia bao hằng năm, hơn nữa, nghe được những lời này, bốn phía không khỏi vui vẻ một chút: Vừa nhắc Tào Thào, Tào Tháo đến.
Mành che bị vén lên, một bóng dáng màu trắng thuần, thanh nhã tuyệt luân xuất hiện trong mắt mọi người, cẩm y ngọc đái, bạch y công tử bước xuống thuyền, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời giống như ánh sao giữa trời đêm, tùy ý đảo qua, ngân phiến “Ba!” một tiếng mở ra, chậm rãi ưỡn ngực, thong thả bước tới, khóe miệng hơi hơi mỉm cười như gió xuân phất vào mặt, so với hoa đào nở rộ còn đẹp hơn.
(đái= dây thắt lưng = dây nịt =)))
Thiếu niên chậm rì rì phẩy phẩy ngân phiến, khóe môi hồng nhuận nâng lên thành một độ cong sáng lạn: “Tư Đồ công tử, ngươi, nói thật sao?”
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được tiếng vang.
Mọi người không nhịn được mở to hai mắt nhìn, hai tay run rẩy giống như động kinh, khóe mắt mạnh mẽ co rút, quả thật không thể tin được những gì mà hai mắt mình đang nhìn thấy.
Đây là Liễu tiểu vương gia? Đây là cái tên phong lưu, vô lại, bại hoại, son phấn đầy mặt, quần là áo lụa, phá gia chi tử Liễu Vân Cuồng, Liễu tiểu vương gia?
Ôi trời, nói đùa gì vậy!
Theo từng bước chân của Vân Cuồng, tiếng nghi luận liền dừng lại, vẻ mặt xem diễn cũng không còn, đồng thời tầng tần lớp lớp tầm mắt, vốn mang theo đủ loại cảm xúc này chỉ còn duy nhất sự kinh hãi tột độ, đồng loạt rơi xuống người Vân Cuồng.
Vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ như cũ, hoàn toàn không gầy đi hoặc béo lên, chỉ là son phấn trên mặt đã được tẩy sạch, cả người Vân Cuồng lập tức trở nên… Hoàn toàn khác biệt so với trước kia. Hôm nay ‘hắn’ vẫn mặc một một bộ y phục màu trắng thuần, tóc dài chưa buộc, chỉ dùng một sợi dây đỏ tùy tiện buộc một ít, còn lại phần lớn đều tùy ý tán ra sau đầu, lay nhẹ theo gió, không bị hạn chế. Đã không còn một lớp son phấn che phủ, lúc này ‘hắn’ thanh tú bức người, thanh nhã thoát tục, tư thế oai hùng, hiên ngang, phong thái không tầm thường, giơ tay nhất chân đều tản ra sức quyến rũ lạ thường, dường như chỉ tùy ý đi hai bước cũng sẽ khiến người ta không thể dời mắt được.
Trong nhất thời, chẳng phân biệt được già trẻ, gái trai, trong mắt trừ bỏ bóng dáng kia, lại không thể chứa đựng bất kỳ thứ gì khác, giống như nếu tùy tiện đặt vật gì đó cùng một chỗ với ‘hắn’ sẽ là một loại khinh nhờn, hoàn toàn không xứng đáng được so sánh với ‘hắn’.
Nam tử ở đây đúng là không ít, cũng có đủ loại nam tử tuấn mỹ nổi danh, lại không một ai dám sóng vai với ‘hắn’, giống như ở bên cạnh hắn sẽ đều tự cảm thấy xấu hổ. Ngay cả Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu cũng chỉ có thể miễn cưỡng so sánh với nàng.
Lôi Phá Hải nhìn chằm chằm thiếu niên này, mày cau chặt, giống như cảm thấy rất quen thuộc, rồi lại không cách nào nghĩ ra mình đã nhìn thấy một người xuất sắc như vậy ở đâu. Lúc này, linh khí quanh người đã bị Vân Cuồng thu lại, sau khi đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất, công lực của những cao thủ Chàm Trúc khác đã không thể so được với nàng, cho nên, chỉ cần nàng không muốn thì dù là Lôi Phá Hải cũng không có cách nào phát hiện nàng là cao thủ Chàm Trúc.
Vốn dĩ Lý Tranh đang tìm kiếm xung quanh, lại không tìm thấy tung tích của Vân Cuồng, đang cảm thấy thất vọng, nhưng đột nhiên lại nghe được một giọng nói quen thuộc, nàng hoảng sợ, quay đầu nhìn thẳng. Mắt thấy Vân Cuồng xuất hiện, đi đến gần chỗ nàng, đôi mắt xinh đẹp của nàng trừng lớn như muốn rơi ra khỏi hốc mắt, âm thầm hô lên một câu: Trời ạ! Là ‘hắn’! Thật sự là ‘hắn!
Đám người Tịnh Nhi, Duyên Nhi công chúa, Tư Đồ Kiến Nhân, Tư Đồ Tần Thọ đều choáng váng, cằm như muốn rơi xuống đất không thể nhặt lại được: Loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này mà lại có thể xảy ra được!
Vân Cuồng nhìn thấy bọn họ ngây ngốc, cũng không quan tâm lắn, nàng tiến lên hai bước cười hì hì với Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu: “Tiêu ca ca, Mộng Ảnh ca ca, các huynh không thích ta bôi son, xem này, hôm nay ta rửa sạch sẽ rồi mới tới nơi này này, các huynh thấy thế nào?”
Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu đã sớm bị nàng làm cho ngây ngốc, trong mắt lóe ra tia sáng dịu dàng, cưng chìu khó nén, trong đáy lòng lại cảm thấy vui vẻ, phấn khởi vì Vân Cuồng còn nhớ kỹ lời bọn họ nói.
“Khá khen cho một vị công tử văn nhã, phong hoa tuyệt đại!” Hoa Mộng Ảnh ôn nhu cười một tiếng, tán thưởng nói ra tiếng lòng của quần chúng.
Giờ khắc này, trong lòng vô số nam nhi đều sợ hãi than, ánh mắt của vô số thiếu nữ trở nên theo nóng rực, mang theo tâm hồn thiếu nữ âm thầm hứa hẹn.