Sau kỳ thi cuối kỳ nặng nề và chán chường, chưa cần biết kết quả tốt xấu như thế nào, kỳ nghỉ đông cũng đến theo dự tính. Vân Nhạc theo thói quen dậy rất sớm, sửa soạn rửa ráy đơn giản xong xuống bếp làm cơm. Các cách nấu bữa sáng cậu cũng đã biết được rất nhiều, bất luận là kiểu Trung Hoa hay Tây Phương cậu đều có thể làm được. Âm thanh “Xì xèo” vang lên trong không gian, thịt hun khói cuộn măng tây cháy xém cạnh bên trứng đánh đường rán trắng phau (). Cậu lại còn dùng máy nướng để chuẩn bị một vài miếng bánh mì. Học được từ trong sách, cậu lại cẩn thận sắp xếp chén dĩa một cách chỉnh tề. Khăn Quàng Cổ nghe thấy động tĩnh liền từ trong ổ mèo lẻn đến gian bếp, lần nữa giương bốn chân nhảy chồm lên phía trên dép lê của Vân Nhạc, vừa cào vừa cắn, cũng tỏ vẻ thân thiết vô cùng. Vân Nhạc tuy rằng ít khi ôm ấp nó, nhưng từ trước tới giờ cũng không xua đuổi. Cậu theo thói quen kéo nó qua hướng tủ lạnh, lấy ra cá khô nhỏ để ở phía trên, xem như giải quyết được vấn đề bữa sáng cho boss mèo.
Đây không phải lần đầu tiên Văn Dã bắt gặp hình ảnh như thế này, nhưng có lẽ vì quan hệ giữa hai người đã thay đổi, thành ra cảm thấy một sự khác biệt vi diệu. Xem chừng nơi này càng ngày càng giống như một gia đình, với hai người, cùng một chú mèo nhỏ.
“Hôm nay cậu có làm gì không?” Văn Dã bước vào phòng ăn liền hỏi.
Vân Nhạc tháo tạp dề xuống, đem ly sữa bò đặt lên bàn, xong ngồi xuống đối diện hắn nói: “Buổi tối sẽ đi làm thêm, còn ban ngày cũng không có bận gì.” Mấy ngày này cậu muốn đan cho xong áo len, rồi muốn bàn với Văn Dã về việc tìm việc làm thêm.
Văn Dã hỏi: “Lát nữa ra ngoài với tôi một chút được không?”
Vân Nhạc trả lời “Được” rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm, không phát hiện ra người đối diện đang cong cong ánh mắt nhìn cậu, con ngươi đen huyền của người kia đột nhiên lóe lên một tia ánh sáng nhỏ. Văn Dã lẳng lặng không nói lời nào, đột nhiên nhấc ngón tay thon dài lên, chọt thủng một lỗ trên phần lòng đỏ trứng hồng đào ở trước mặt. Màu vàng vàng cam cam của lòng trứng nhìn cứ như nước hoa quả dính vào ngón tay trỏ, hắn cười đến càng ngày càng xán lạn, rồi nhanh như cắt vươn tay ra, chấm vào ngay bên trên khóe môi của Vân Nhạc. Vân Nhạc ngơ ngác không hiểu gì, giương mắt hỏi: “Làm gì vậy chứ?”
Văn Dã cũng không trực tiếp trả lời, cứ vậy mà đứng lên, một tay chống ở trên bàn. Vượt qua tất cả những món ăn ngon phong phú của bữa sáng, hắn nâng cầm cậu lên, hôn lên đôi môi dính lòng đỏ trứng của cậu, nhẹ nhàng liếm láp, cười híp cả mắt nói: “Không có gì, khóe miệng bị bẩn này.”
Khóe miệng bị ép làm bẩn, giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài. Vân Nhạc thuộc bài nhắm mắt lại, hai tay tựa ở trên bàn ăn, một tay còn cầm chiếc miễng ăn soup. Cậu ngoan ngoãn để Văn Dã hôn, còn ngây ngô vụng về đáp lại. Văn Dã rất thích hôn cậu, nhưng cũng không có kỹ năng điêu luyện. Bọn họ như hai chú chim non mớm mồi cho nhau, cứ thế mà cắn môi chạm lưỡi nhau, cũng không biết là tốt hay không, cũng không có kỹ xảo kỹ thuật gì. Khi thì mũi đụng mũi, khi lại răng chạm răng. Văn Dã còn chưa che được hết sự ngượng ngùng, thế nhưng Vân Nhạc lại ngồi đó, ngây ngốc hỏi: “Cậu ăn mật ong sao?”
Văn Dã nhẹ nhàng rời đi đôi môi cậu, trả lời: “Chỉ uống sữa bò thôi.”
Vân Nhạc “Ồ” lên một tiếng, nhìn hộp sữa bò không béo mà nói: “Lần này sữa bò thực sự rất ngọt, vị ngọt đều chạy đến trong miệng tôi rồi.”
Cậu chính là đang nói sự thật, chưa bao giờ cậu lừa dối ai.
Cứ tưởng rằng Văn Dã muốn đi ra ngoài mua sắm, không ngờ tới lúc bước xuống xe bus, hai người bọn họ lại đứng trước một khu hẻm hồ đồng (). Khu phố cổ của thành phố Thụy Hải vẫn còn giữ lại được vẻ cổ kính của hai mươi, ba mươi năm về trước, thậm chí còn lâu đời hơn. Căn lầu màu đỏ, mái ngói màu xám, dưới chái cửa còn treo hai cái đèn lồng màu đỏ thẫm, hình khắc sư tử trên vòng nắm cửa gỗ đã phai màu theo gió sương. Văn Dã nhẹ nhàng đưa tay kéo, tiếng “Thình thình” vang vọng không gian. Hắn đẩy một bên cửa ra, kéo tay Vân Nhạc đi vào. Đập vào mắt là hình ảnh Phúc Lộc Thọ được khắc trên một bức bình phong rộng ba mét chắn ở sau cửa chính. Rẽ một chút ở phía bên trái mới thật sự bước vào sân chính, tiểu viện () bốn hướng vuông vức, trái phải là hai hướng Đông Tây, lưng quay về phía Bắc, mặt nhìn về phương Nam. Trong sân có hai chiếc ghế nằm được đan thủ công bằng tre, đặt ở ngay dưới cây táo tàu đã rơi gần như hết lá cạnh bên. Cây táo tàu phía trên treo lủng lẳng những quả táo nhỏ màu đỏ đỏ hồng hồng. Đã qua mùa rồi vẫn còn ủ rũ trông ngóng ai đó đến hái. Khi cơn gió thổi qua, cuốn theo những cành cây lay động, vài trái táo nhỏ rơi xuống ngay trên ghế nằm, sẽ bị người ta lau khô rồi bỏ vào miệng mà thưởng thức, sau đó còn không ngại mà nhả hột khô cằn ra ngoài.
Những trái táo còn trụ lại được trên cây đến tận tháng này, cũng thực sự là những sinh mệnh rất kiên cường.
Cửa ở căn phòng phía Tây mở ra, một người đàn bà mặc áo len màu xanh lam tay bưng một tấm mền đi ra, trong miệng còn lẩm bẩm: “Tôi chỉ mới đi ra ngoài có hai tháng, mà đến cả mền trong nhà cũng mọc lông dài rồi. Tôi nói cho ông biết, nước máy ở khu nhà phía Tây bị hư mà ông không sửa cho khéo, tôi sẽ cho ông ra ao tắm giặt mỗi ngày!” Người phụ nữ này uốn mái tóc xoăn lọn, nếp nhăn trên mặt cũng không nhiều, thoạt nhìn chỉ độ hơn bốn mươi tuổi.
“Tôi là thợ sửa ống nước sao? Tôi cho bà biết nha Phu nhân Vương Quế Trân, bà đừng có ỷ vào cái danh phận vợ của tôi mà cứ trắng trợn bắt nạt người khác như vậy!” Cửa ở phòng Đông cùng lúc bật mở, một người đàn ông mặt áo ba lỗ đeo kính cũng đi ra. Vừa hay nhìn thấy trong sân có người đang đứng, liền chỉnh chỉnh mắt kính, tờ báo đang cầm trên tay đặt vội lên bệ cửa sổ, vui vẻ gọi: “Cháu nội!”
Vương Quế Trân nghe thấy tiếng kêu, tay ôm chăn che trước mặt, thành ra chỉ có thể nhướng cổ nhìn qua, vừa thấy liền kích động giậm chân: “Trời ơi Văn Dã! Đại bảo bối của bà, mau lại đây lại đây, bà nội nhìn một chút!”
Văn Dã đi đến, cầm lấy chiếc mền trên tay Vương Quế Trân, bất đắc dĩ nói: “Con đã thưa với nội nhiều lần rồi, con lớn lắm rồi. Nội đừng cứ gọi con là đại bảo bối nữa.”
Vương Quế nhìn ngắm tổng thể hắn một vòng, trong mắt đầy mừng rỡ. Bà đã nửa năm nay không gặp cháu nội của mình, không nhớ sao được. Thời điểm Văn Dã vừa về nước, bà cùng chồng lại ra nước ngoài du lịch, chỉ hận không thể mọc cánh bay về lại, liền cao hứng nói: “Nội kêu mày là cục vàng cục ngọc của nội đã mười mấy năm nay, thay đổi cách gọi làm sao đặng? Đến đây mà cũng không báo trước một tiếng nữa, nghỉ đông rồi?” Sau đó bà liền để ý đến Vân Nhạc phía sau hắn, bèn hỏi: “Đây là?”
Văn Dã đem mền treo lên phía trên dây phơi đồ ở trong sân, liếc nhìn qua Vân Nhạc, vô cùng thần bí mà trả lời: “Cái này chút nữa con sẽ kể cho hai người rõ.”
Cụ thể là tường tận kể những gì, Vân Nhạc không biết được. Cậu ngồi trên ghế gỗ khắc hoa lê ở gian nhà chính, vâng lời mà chờ đợi Văn Dã. Tuy rằng Văn Dã không nói rõ đi làm cái gì, nhưng cậu cũng đại khái đoán được, thành ra ngồi mà đầu cuối gầm, mười ngón tay đan lại vào nhau, lo lắng đến khẩn trương. Thời gian từng giây từng phút cứ chầm chậm trôi qua, gần một tiếng đồng hồ, Văn Dã mới từ trong buồng đi ra. Vân Nhạc vội vàng đứng thẳng người dậy, không chớp mắt mà nhìn hắn một lúc. Văn Dã lại hướng mắt nhìn cậu mà nháy nháy, nắm lấy tay cậu và nói: “Chờ đến cuống lên luôn sao?”
Vân Nhạc lắc đầu một cái: “Tôi là lo lắng.”
Văn Dã xoa xoa ngón tay cậu mà hỏi: “Lo lắng chuyện gì?”
“Cậu… Cậu kể cho ông bà nội của cậu nghe sao?” Vân Nhạc nhìn hắn.
“Ừm.”
“Tại sao… Chúng ta, bọn họ…” Vân Nhạc có chút luống cuống. Đã qua một khoảng thời gian, cậu không phải là không biết chút gì về việc yêu đương đồng giới này. Cậu sử dụng điện thoại của Văn Dã mà tra cứu rất nhiều tài liệu liên quan, biết được rằng không ít người vẫn không thể chấp nhận được việc hai người đồng giới lại yêu nhau. Cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ không được người nhà của Văn Dã chấp thuận. Dẫu cho có phải yêu đương lén lút cùng Văn Dã, chỉ cần không phải xa rời nhau, cậu đều nguyện ý.
“Tôi không muốn giới thiệu cậu là bạn học của tôi.” Văn Dã cúi đầu nhìn cậu, chọt chọt mũi của cậu: “Tôi yêu thích cậu, không muốn bắt cậu phải lén lén lút lút hay trốn trốn tránh tránh. Tôi tự nhận mình không có khả năng khiến cho tất cả mọi người trên thế gian nhận thức mối quan hệ của chúng ta, nhưng chí ít, tôi phải có năng lực khiến người nhà hoặc bạn bè của tôi thừa nhận cậu, khi bọn họ hỏi tôi, người con trai kia là ai vậy?”
“Tôi muốn nắm lấy tay cậu, và nói cho họ biết, người con trai này tên là Vân Nhạc, chính là bạn trai chính thức của tôi.”
Vân Nhạc khóe miệng run rẩy, khóe mắt cũng bỗng dưng đỏ hoe. Cái trái tim của bản thân nhưng không thuộc về chính mình này của cậu, cứ như được người kia nâng trên lòng bàn tay mà nựng nịu cưng chiều, sợ cậu đau, sợ cậu không thấy được ánh sáng, lại sợ cậu phải chịu một chút oan ức. Cậu nắm chặt lấy bàn tay của Văn Dã, không biết biểu đạt ra làm sao, hỏi hắn: “Việc kia… Tôi vẫn có thể gọi cậu là Đại Bảo Bảo chứ?”
“Tại sao lại không được?” Văn Dã nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì cậu nói với bà nội là, đừng gọi cậu như vậy nữa.”
Văn Dã đột nhiên nhớ lại chuyện này, thừa dịp bốn bề vắng về, khẽ đến bên tai cậu mà thì thầm cười nói: “Có thể gọi, chỉ có cậu là được phép gọi.”
~ Hoàn Chương ~