Vân Cẩm Bằng đã hai ngày liên tiếp không về nhà. Sáng sớm thứ bảy, Vân Nhạc từ ghế salon tỉnh dậy, rửa mặt sạch sẽ, rồi thay một cái áo sweater () màu xanh lam. Chiếc áo này là lớp áo ấm duy nhất phía trong áo khoác mỏng. Nghe nói hôm nay cả ngày đều phải đứng bên ngoài, nên cậu đặc biệt chú ý để khỏi sanh bệnh. Dù sao thì cũng rất phiền phức nếu cậu bị nóng sốt hay cảm mạo. Vân Nhạc suy nghĩ một chút, liền quay vào mặc thêm một chiếc áo thun mùa hè mỏng tang. Xong liền khoá cửa lại, bước ra ngoài trời gió lạnh căm.
Chừng mười giờ sáng, Văn Dã từ trong sân tennis () bước ra trên vai đeo túi thể thao, chuẩn bị về nhà. Điện thoại chợt vang lên, hắn cười lớn, nhận cuộc gọi và hỏi: “Mày có nhớ tao không?”
Người ở đầu dây bên kia là Hàn Thần, bạn thời niên thiếu của Văn Dã từ trước khi hắn xuất ngoại. Hai người chơi cùng nhau từ nhỏ đến tận bảy, tám tuổi, sau đó Văn Dã cùng ba mẹ rời đi sinh sống ở ngoại quốc. Mỗi năm Hàn Thần đều đến chơi với hắn mỗi kỳ nghỉ. Hàn Thần chất vấn: “Tao có nhớ mày hay không á? Mẹ nó, mày về được hai tuần nay rồi mà có nhớ tới tao chưa?”
Ở ngoài sân có một chiếc xe đạp leo núi, Văn Dã một tay giữ điện thoại, một tay đẩy xe đạp, vô tội đáp: “Chị Quyên nói mày đã đi Hải Thành mà. Tao thì ngày nào cũng có lớp học, làm sao tới tìm mày được?”
Hàn Thần chịu thua: “Được rồi, được rồi, hôm nay tao trở lại nè. Mày có về nghỉ ngơi chưa? Tới chỗ tao đi.”
Văn Dã hỏi: “Đến tiệm của mày hả?”
“Ờ, Đường Thuỵ Hoà á.”
Thành phố Thuỵ Hải có nền kinh tế đang phát triển cấp tốc nằm trong top đầu những năm trở lại đây. Nhưng thành thị mà càng phát triển thì chênh lệch giàu nghèo lại càng cao. Đường Thuỵ Hoà nằm ở khu Đông, tập hợp vài khu trung tâm mua sắm lớn, cực thích hợp cho việc ăn uống ngủ nghỉ. Đặc biệt, những ngày lễ lại càng đông như mắc cửi. Hàn Thần mở một tiệm cà phê xa hoa trên con đường này, từ trang hoàng đến giá cả đều không hề rẻ. Tên này không thích học hành, nên mặt dày nói với ba cậu ta muốn tự gầy dựng sự nghiệp. Kết quả là cậu ta há miệng mượn trước năm triệu để khởi nghiệp, thề non hẹn biển sẽ trả lại cho ba mình sau ba tháng. Rốt cuộc sau khi kinh doanh được nửa năm, quần cũng đã tụt đến gót chân, nhà giờ cũng chả dám về.
Văn Dã ngồi ở lầu hai dựa vào cửa sổ, ngồi nghe tên kia phun vàng nhả ngọc, “Mày nhìn xem bên ngoài nhiều người đến thế nào, nhưng không một ai đến tiệm tao cả, không lẽ tao bán cà phê mắc quá hay gì? Cửa hàng này tao thuê một năm đến ba triệu, hạt cà phê đều là chuyển theo đường hàng không về mới xay. Đồ trang trí trên bàn đều là những chế tác độc nhất của những nhà thiết kế có tiếng trên thế giới. Nhân viên phục vụ đều là những sinh viên tốt nghiệp Học Viện Ngoại Ngữ, thông thạo cả tám ngôn ngữ. Một ly cà phê tao bán NDT là mắc sao?”
Văn Dã khuấy khuấy ly cà phê đáng giá NDT kia, ngửi ngửi mùi một chút, nói: “Không mắc.”
Hàn Thần bằng tuổi Văn Dã, với mái tóc dài như mấy thanh niên học trường nghệ thuật cổ điển cằn nhằn tiếp, “Đúng vậy đó, tao cũng nói là không mắc, nhưng mắc cái quỷ gì lại chả có ma nào thèm đến?”
Văn Dã đáp: “Lý do không mắc là vì mày đã nói với tao về tiền trang trí, tiền thuê mặt bằng, cùng với tiền cà phê nữa. Nên tao có thể hiểu được là điền hiển nhiên. Thế nhưng mày muốn giải thích với từng khách hàng như vậy sao?”
Hàn Thần nhìn ra cửa sổ thở dài: “Tao thật sự rất muốn nói đó, nhưng giờ không ai cho tao cơ hội cả, mày nói tao phải làm sao bây giờ? Ba tao đã ra tối hậu thư rằng, nếu không trả lại đủ tiền vốn cho ổng, phải đóng cửa tiệm ngay và chuẩn bị thi đại học. Tao không muốn đi học lại đâu, giấc mộng làm ông chủ nhỏ vẫn chưa hoàn thành được mà! Văn Dã à, anh em chí cốt ơi, mày phải giúp tao!!!”
Văn Dã nhấp một ngụm coffee, đắng đến cau mày, bỏ vội xuống, súc súc miệng, nói: “Vốn là có thể cứu được, nhưng gu mày lại mặn quá.” Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Dòng người đi lại ở khu vực này đặc biệt đông, vì có nhiều trung tâm thương mại lớn nằm dọc đường. Có một trạm dừng chân và một đài phun nước ở quảng trường cách đó không xa. Buổi tối, vài người sẽ tụ hội lại đây bày sạp buôn bán. Theo đạo lý mà nói, loại đường như thế này nếu tuỳ tiện mở một tiệm ăn nhỏ, dù cho không sinh được lợi nhuận, cũng tuyệt đối sẽ không lỗ vốn. Thế nhưng Hàn Thần thật không có đầu óc kinh doanh, cho dù…
Vân Nhạc?
Văn Dã đang đảo mắt nhìn quanh bốn phía, đột nhiên dừng phắt lại. Vân Nhạc đang đứng dưới lầu cách đó không xa phát tờ rơi. Cậu ôm một xấp trong lồng ngực, trên tay còn đang cầm một tấm. Rất nhiều người vội vã đi qua, nhưng không một ai đón lấy tờ rơi mà cậu phát. Thi thoảng, một hai người tò mò chủ động tiến lại hỏi, cậu mới miễn cưỡng phát ra. Sau đó lại lấy ra một tấm, quy củ đưa ra, mặt vẫn không lộ vẻ gì, phỏng chừng cũng sẽ không mở miệng giới thiệu thêm xíu nào.
Cậu ấy lần đầu tiên đi phát tờ rơi sao? Văn Dã nhìn thêm một chút rồi bật cười.
Hàn Thần nghi hoặc: “Mày cười cái gì vậy?”
Văn Dã đáp: “Không có gì, chỉ là thấy một chú mèo hoang nhỏ giữa đám đông.”
Hàn Thần xì mũi nói: “Mày đã lớn tồng ngồng vầy rồi, sao mà còn thích mấy cái con lông lá nhỏ xíu đó chứ?”
Văn Dã cười mà không đáp lời, nhìn thấy dưới chân Vân Nhạc còn một xấp tờ rơi dày đặc, đoán chừng là nhiệm vụ của ngày hôm nay. Đến giờ cơm, đồng sự phát tờ rơi cùng Vân Nhạc đến bên chỗ cậu, trên tay y cũng ôm một đống tờ rơi, chẳng biết nói gì với nhau rồi nhanh chóng chạy đi. Chắc có lẽ là đi thay ca ăn cơm. Vân Nhạc chờ y rời đi, liền đem đống tờ rơi dưới chân kéo đi, đứng chặn ở phía trước.
Văn Dã nghĩ: Đây là muốn giấu đi sao? Sợ bị người khác cướp mất?
Cũng vào lúc đó, có mấy người tiến đến, đứng bên cạnh cậu, ngó xung quanh rồi nhìn đến tờ rơi trên tay cậu một chút, hỏi một vài điều gì đó. Vân Nhạc gật gật đầu, chỉ chỉ một hướng. Nhóm người đó rõ ràng nói cảm ơn với hắn, xong tay không rời đi.
Văn Dã dở khóc dở cười, thầm nghĩ: Này này, đừng chỉ đường suông như vậy chứ. Đem tờ rơi trong tay cậu mà phát cho bọn họ đi, ngốc quá đi.
Nửa tiếng sau, Vân Nhạc bắt đầu thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn, tựa hồ như đang tìm thứ gì. Văn Dã nhớ lại hướng đó hình như là chỗ mà đồng sự của cậu đã rời đi. Nếu chỉ đơn giản là đi ăn một bữa cơm, thì giờ này cũng phải quay lại rồi chứ nhỉ. Chẳng lẽ là bị đồng sự bắt nạt, tính cho cậu làm xong việc một mình hay sao?
Hàn Thần ôm cổ, hỏi hắn: “Mày đến cùng là đang nhìn cái gì chứ, có con mèo nào đâu?”
Văn Dã gõ gõ ngón tay trên bàn, nói rằng: “Trong cửa hàng của mày có cái gì để xúc tiến tiêu thụ sản phẩm không?”
“Không có nha.”
“Tờ rơi thì sao? Quà tặng hay thứ gì đó?”
“Tờ rơi với quà tặng lúc vừa khai trương cũng còn sót lại, cũng có cả mớ túi quà tặng còn để đống trong nhà kho. Tao không có muốn làm ba cái trò quảng bá trong tiệm cà phê đẳng cấp này…”
“Dừng dừng, mau đưa tờ rơi với quà tặng cho tao.” Đoạn hắn liếc nhìn cái áo lót mỏng tanh của Vân Nhạc, nói tiếp: “Đi mua thêm vài món đồ khác nữa.”
Hàn Thần nghe xong kích động hỏi: “Mày định làm gì dạ?”
Văn Dã đáp: “Đương nhiên là giúp mày lôi kéo khách hàng rồi. Nhân tiện, mày đem cái thực đơn mắc tiền trong cửa hàng cất đi, rồi đi mua một số loại cà phê rẻ tiền ở mấy tiệm khác. Nếu có khách hàng, mày hãy đem đống đó ra bán cho họ. Cà phê thì tính giá lúc mua được rồi… Thêm vào mười tệ, xem như là phí phục vụ của tiệm.”
Hàn Thần khiếp đảm: “Đây không phải là lừa dối khách hàng sao!”
Văn Dã nói: “Lừa dối ở chỗ nào chứ? Mày không phải cũng vẫn bán cà phê sao?”
Hàn Thần gật gù: “Ừ ha, đúng rồi.”
“Nếu vẫn là bán cà phê thì không thể gọi là lừa dối, chỉ là của mày vốn là hàng nhập khẩu. Nếu biến thành hàng trong nước, giá cả nguyên liệu giảm, thì giá bán ra tất nhiên cũng sẽ rẻ hơn nhiều.”
“Vậy chẳng phải tao sẽ trở thành người đầu cơ cà phê sao? Lỡ như bị ông chủ người ta biết được, chạy đến tận cửa thì biết làm sao!”
Văn Dã đáp lại: “Bất cứ ông chủ nào biết suy nghĩ cũng sẽ không tìm đến đây, vì đâu có ảnh hưởng gì đến kinh doanh của bọn họ chứ. Bán cũng đã bán rồi, có chuyện gì thì cũng mày chịu chứ họ có làm sao đâu.”
Hàn Thần hỏi: “Vậy, sao tao phải làm việc này chớ?”
“Bởi vì mày đang cần khách hàng, mày bắt buộc phải đưa ta một cái giá hấp dẫn để giữ chân khách hàng. Giữ lại được khách hàng rồi, mới có thể chậm rãi cải thiện tình trạng hiện giờ, cụ thể là chọn được chủng loại cà phê mà mày muốn bán. Đúng rồi, ở chỗ mày có cái loại quần áo linh vật người ta mặc khi phát tờ rơi không?”(Beta: ở đây mình nghĩ là kiểu mascot á)
Vân Nhạc liếc mắt nhìn màn hình lớn ngoài trung tâm thương mại, bây giờ đã một giờ rồi. Cậu đang phát tờ rơi cho một tiệm đồ ăn nhanh, rất rẻ và tiện nghi, cách nơi này không xa lắm. Vân Nhạc mỗi cuối tuần đều đến đây phụ việc, cậu thường chỉ làm vài việc lặt vặt trong bếp như rửa chén dĩa và đi đổ rác thôi. Cậu không thích nói chuyện và cũng không thích tiếp xúc với người khác. Nếu như ông chủ không phải là thân thích của giáo viên chủ nhiệm, lại đối với cậu có phần săn sóc, thì cậu chắc sẽ không thể làm việc ở đây được. Cậu cũng chỉ có thể làm một số việc vận chuyển không cần giao tiếp, để dành tiền đóng học phí, nhưng trên thực tế cũng chẳng có công việc vận chuyển nào cho cậu làm. Tối hôm qua, người phát tờ rơi đương nhiệm bị bệnh, ông chủ nhất thời không tìm được người thay thế, nhớ đến Vân Nhạc, bèn cho cậu và kêu thêm Vương Đạt phụ việc bếp núc đi phát tờ rơi cùng. Thế nhưng Vương Đạt một tiếng trước mượn cớ đi ăn cơm, trốn luôn không quay lại nữa.
Đột nhiên, một thân ảnh trắng toát đứng chặn trước mặt cậu. Vân Nhạc ngẩng đầu, nhìn thấy một chú gấu bắc cực buộc tạp dề đen cầm theo một chùm bong bóng. Một số người đứng bên cạnh chú gấu kia đang chuẩn bị các đạo cụ. Trong số đó có một cái vòng quay may mắn, đoán chừng là dùng để quay giải thưởng.
Gấu bắc cực phát ra âm thanh hơi nghèn nghẹt, hung hãn mà nói: “Tránh ra, tôi sẽ đứng chỗ này phát tờ rơi.”
Vân Nhạc lập tức phòng bị, nhìn tên kia chằm chằm mà không hề di chuyển.
Gấu bắc cực hỏi: “Cậu có nhường không?”
Chỗ này là do Vân Nhạc phát hiện ra, cậu lúc này như một chú mèo nhỏ bảo vệ địa bàn, không khoan nhượng mà đáp trả: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tránh ra?”
Gấu bắc cực đối với phản ứng của cậu lại hết sức hài lòng, xoay người lại, vẫy người mang đến một cái bàn, nhẹ nhàng nói: “Không cho thì thôi.” Cái bàn kia vừa vặn đặt ở trước Vân Nhạc, gấu bắc cực nói: “Tôi cảm thấy nơi này rất tốt, nếu cậu không chịu rời đi, vậy tôi đứng chỗ này không thành vấn đề chứ?”
Vân Nhạc chả quan tâm: “Sao cũng được.”
Đồng sự gấu trải khăn kẻ màu cà phê lên bàn, phía trên chất đầy những bọc kẹo quà tặng. Gấu bắc cực và Vân Nhạc đứng cạnh nhau ở sau bàn, bên cạnh dựng một tấm bảng “Quay số nhận quà miễn phí”. Xong xuôi, không ít người đã nhanh chóng vây quanh. Một cô bé đội nón len con con hỏi: “Chú gấu ơi! Muốn nhận thưởng phải làm sao ạ?”
Gấu bắc cực nói: “Công chúa nhỏ thì được nhận thưởng miễn phí nha.”
Bé con vừa nghe, lập tức hỏi lại: “Vậy ai là công chúa nhỏ ạ?”
Gấu bắc cực đáp: “Chính là bé đó.” Dứt lời liền đưa bong bóng cho em, sau đó nhờ đồng sự đưa cô bé đến bàn quay số may mắn. Mẹ của cô nhóc nối đuôi theo sau, hỏi: “Đây là hoạt động gì thế? Của tiệm cà phê à?”
Gấu bắc cực nói: “Đúng rồi! Đây là tờ rơi. Cô có thể xem qua thêm một chút. Thêm nữa, tặng cô một cái túi xách, có thể dùng khi đi mua sắm.”
Túi cầm tay được thiết kế tinh xảo bởi thợ có tay nghề, nếu như được bày bán ở cửa hàng cũng phải tốn mấy khối tiền. Người ở phía sau thấy thực sự là được tặng không, vội vàng lên tiếng: “Cho tôi một cái.” “Tôi cũng lấy một cái nữa.”
Gấu bắc cực cầm loa lên gọi: “Xếp hàng, xếp hàng nào, phiền mọi người xếp một hàng từ bên trái.” Vân Nhạc đang đứng ở bên trái hắn, mọi người không biết liền cho rằng bọn họ đi cùng nhau. Nhìn thấy tờ rơi trên tay Vân Nhạc, lập tức đoạt lấy rồi đi đến nhận bóng bay và túi xách từ gấu bắc cực. Tuy nhiên, quay số nhận thưởng không phải là hoàn toàn miễn phí, thế nhưng phần thưởng được bày trên bàn đều là hàng thật giá thật, có nón, khăn quàng cổ, ly, và những thứ khác. Trên vòng quay cũng không hề có ô cảm ơn quý khách, chúc may mắn lần sau, phần thưởng thấp nhất cũng là một cái ly. Điều kiện nhận thưởng cũng không hề khó khăn gì, chỉ cần đi vào tiệm cà phê mua một món đồ uống có giá từ mười lăm tệ trở lên, rồi trở lại đây đưa hoá đơn ra là có thể được quay số nhận thưởng. Hoạt động kéo dài phút, chuyện này nghĩ sao cũng đều có lời cả, khiến người tụ tập đến đây ngày càng nhiều. Vân Nhạc đứng ở bên cạnh, mặt vẫn không lộ biểu tình gì như cũ, cũng không nói chuyện, nhưng vẫn được hưởng không ít hào quang, tờ rơi của cửa hàng thức ăn nhanh cũng rất nhanh chóng được phát xong. Vân Nhạc vừa định rời đi, chợt nghe thấy gấu bắc cực la lên một tiếng: “Ôi không! Bong bóng của tôi!”
Vân Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy nguyên đám bong bóng trên tay của gấu bắc cực đang chầm chậm theo gió mà bay đi. Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn gặp chuyện như vầy, thành ra cứ cố gắng nhảy lên và chụp lấy chúng với đôi găng tay dính liền với ống tay áo. Kết quả là hắn nhảy tới nhảy lui nhưng chẳng được gì, ngược lại càng làm cho đám bong bóng càng bay xa hơn. Vân Nhạc nhìn khoảng hai giây, chờ lúc bong bóng bay ngay trên đỉnh đầu của mình, nhẹ nhàng nhón chân lên, tóm lấy đám bong bóng đủ màu sắc trên tay, nhanh tay trả chúng lại.