Lục Tịch, nam thanh niên độc thân tuổi, đến bây giờ vẫn không hiểu tại sao mình không có số đào hoa.
Theo lý thuyết, nhìn từ điều kiện phần cứng thì hắn là viện trưởng của một bệnh viện tư nhân, toàn bộ bệnh viện trong thành phố là do nhà hắn mở, là một phú nhị đại chân chính. Còn nhìn từ điều kiện phần mềm, thì hắn tự nhận mình là một móc áo di động, vai rộng chân dài không có mỡ thừa, học xong tiến sĩ vẫn chưa bị hói đầu, mặt mũi cũng đâu kém mấy ngôi sao thần tượng đang lên bây giờ, có điều là xu hướng giới tính có hơi khác biệt, cho nên phải là đối tượng để nhân dân theo đuổi chớ?
Nhưng mà!
Lục Tịch căm giận bưng lên ly cà phê trước mặt uống một ngụm.
Hắn không có số đào hoa, một đóa cũng không có!
Lục Tịch đặt ly cà phê xuống, lại bỏ thêm nửa bao đường vào, tiếp tục nghĩ ngợi sầu thảm, hai người bạn thân từ nhỏ vốn là thanh mai trúc mã, kết hôn rồi sắp có em bé còn chưa tính, đến cả tên Sở Khanh như Sở Chấp cũng đã trải qua bốn năm mặn nồng với bạn trai, chỉ có hắn vẫn lẻ loi như cũ, tại sao vậy ông trời?!
Hắn móc di động ra nhìn thoáng qua thời gian, đã giờ rưỡi rồi nha.
Lục Tịch lại bưng ly cà phê lên uống một ngụm, giận tím cả người.
Quỷ thần ơi, đúng là hắn số con rệp mà, hết đường mới đi gặp đối tượng qua mai mối, vậy mà đối tượng còn đến muộn cả nửa giờ!
Lục Tịch uống ngụm cà phê cuối cùng, sau đó túm lấy chiếc áo khoát đang vắt trên thành ghế, tính chạy lấy người.
Đùa kiểu gì vậy, đường đường là một viện trưởng, mỗi lần phẫu thuật là thu vào mấy chục ngàn, nào có nhiều thời gian ở đây lãng phí tiền bạc chứ.
Nhưng mà lúc hắn đứng dậy xoay người, thì thấy một cậu thanh niên mặc áo thun, quần kaki đẩy cửa bước vào.
Thời tiết tháng đã bớt nóng, mà chóp mũi người vừa tới lấm tấm mồ hôi, gương mặt ửng hồng, hiển nhiên là chạy vội tới đây rồi.
Lục Tịch lại ngồi xuống.
—— nếu hắn đoán không nhầm thì cậu thanh niên này, có lẽ, tám chín phần mười, là đối tượng Tô Niên mà hắn cần xem mặt, chỉ là người ngoài nhìn đỡ ngốc hơn trong ảnh chân dung.
Lục Tịch – một gay lớn tuổi – tim bắt đầu nhảy loạn.
Cậu thanh niên thanh tú, sạch sẽ, mang theo ánh nắng rực rỡ từ bên ngoài vào quán, dáng người cao ráo, lúc cười tươi lộ ra hai chiếc răng khểnh, rạng rỡ đến mức làm người đối diện không thể rời mắt đi được, đáng yêu đi tới nhận người.
Dự cảm đúng rồi, hoa đào của hắn muốn nở rộ rồi đây.
Lục Tịch sửa sang lại cổ áo sơ mi, kiềm chế biểu cảm, hắng giọng, muốn hỏi đối phương muốn uống gì, thì Tô Niên mở miệng giành trước: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, lúc nãy giáo sư đột nhiên hỏi vấn đề về hạng mục nên em phải nán lại, xin lỗi anh nhiều lắm.”
Cũng lễ phép đó chứ.
Giọng nói vẫn còn hơi hướng thiếu niên.
Lục Tịch càng thêm ấn tượng với người ta.
Hắn đưa cho đối phương một tờ khăn giấy, quên mất người mà mình vừa mắng thầm mấy phút trước là ai, tươi cười thân thiết nói: “Không sao đâu, anh cũng mới đến không bao lâu.”
Tô Niên nhận khăn giấy, xoa xoa cái trán thấm mồ hôi, ngồi đối diện với Lục Tịch, cười tươi, nói: “Cảm ơn.”
Lục Tịch gọi nhân viên phục vụ tới, “Phong độ ân cần” hỏi người thanh niên: “Muốn uống gì?”
Người thanh niên muốn một ly nước chanh, thấy ly cà phê trước mặt Lục Tịch, có hơi ngượng ngùng nói: “Buổi chiều mà uống cà phê thì em sẽ ngủ không được.”
Sạch sẽ, xinh đẹp, nhanh nhẹn, còn mang theo sự thẹn thùng của một thiếu niên mới lớn, quả thực là loại hình mà Lục Tịch thích nhất.
Lục Tịch thầm cảm ơn mẫu hậu đại nhân đã ép hắn tới một trăm lần, sau đó đổi đi dự tính gọi Latte, hỏi nhân viên một ly nước dừa.
Sau đó……
Sau đó không khí hết sức ngại ngùng.
Hai người ngồi mặt đối mặt, một người cắn ống hút uống nước chanh, một người thường xuyên nhìn ly nước dừa, không ai lên tiếng.
Cứ tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ như vậy, hoa đào héo tàn hồi nào hổng biết!
Lục Tịch điên cuồng hò hét trong lòng, cuối cùng móc di động ra, trộm nhắn tin cho cao thủ tình trường Sở Chấp: Lần đầu ông và Bùi Uyên gặp nhau đã nói cái gì vậy?
Rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời: Ông rãnh hả?
Ôi.
Sốt ruột quá đi.
Thiếu chút nữa đã quên hai người này gió cuốn sóng rền, có hướng dẫn bao nhiêu cũng thất bại với tên độc thân số này.
Thấy hắn cứ nhìn di động hoài làm thanh niên đối diện buộc miệng hỏi: “Lục…… Anh Lục Tịch, anh có việc bận phải không? Em…… Em thấy anh luôn nhìn di động.”
Điện thoại như cục than bỏng tay, Lục Tịch vội vàng nhét điện thoại vào trong túi: “À, mẹ anh nhắn tin hỏi xem anh đã gặp em chưa đó mà.”
Bàn tay cuộn thành nắm đấm, vất vả lắm mới hỏi người đối diện: “Chắc em chưa ăn gì nhỉ? Gần đây có một tiệm đồ Nhật khá ngon, đi không?”
Đề tài tuy vô thưởng vô phạt, nhưng ít ra cũng mở đường.
Tô Niên ước chừng cũng hài lòng với Lục Tịch, rụt rè nói “Em nghe theo anh”, thế là hai người giải quyết hai ly nước nhanh gọn lẹ, sóng vai đi đến bãi đỗ xe.
Màn hình LED ở quảng trường đang phát trailer của một bộ phim điện ảnh mới ra lò, Lục Tịch lúc này mới tìm lại được tư thế của một người bạn trai đứng đắn, ho nhẹ một tiếng, đề nghị nói: “Vậy buổi chiều em có bận gì không? Dùng bữa xong thì mình đi xem phim ha?”
Tô Niên rất thích cười lộ ra hai chiếc răng khểnh dễ thương, cậu nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được ạ, gần đây bài tập khá nhiều nên em chưa có dịp đi xem phim mới.”
Pháo hoa trong lòng Lục Tịch nổ đùng đùng.
Hoa đào nở rồi nở rồi nở rồi, sắp hết sắp hết sắp hết kiếp độc thân rồi.
Lần đầu gặp mặt hẹn hò có thể nói là hoàn mỹ, nếu Tô Niên không bị thầy giáo triệu hồi về trường lúc đang xem phim được một nửa, thì sẽ hoàn hảo hơn nữa.
Lục Tịch nghĩ như vậy lúc đang lái xe đưa Tô Niên về trường.
Tô Niên ngồi ở trên ghế phụ, bởi vì đang xem phim giữa chừng lại phải về khiến cậu vô cùng thấy có lỗi với Lục Tịch, gãi tóc nói với Lục Tịch: “À, anh Lục Tịch, lần sau em sẽ mời anh đi xem phim nha, em bảo đảm sẽ không chạy giữa chừng nữa đâu.”
Lục Tịch vội vàng ra vẻ rộng lượng rằng mình không hề để tâm: “Không cần không cần không cần, anh biết em sắp tốt nghiệp nên rất bận mà.”
Giao thông đoạn đường này không tốt, Lục Tịch hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm về phía trước, không thấy vẻ mặt sửng sốt mất mát của Tô Niên.
Rồi sau đó hai người lại im lặng, Tô Niên vẫn luôn cúi đầu xem di động, Lục Tịch cho rằng cậu bị thầy giáo thúc giục, nên càng lái xe nhanh hơn.
Cho đến khi về đến cổng trường, Tô Niên chần chờ mở cửa xe, ánh mắt trốn tránh mà nghi hoặc quay đầu nhìn Lục Tịch, có chút ngại ngùng có chút khổ sở, nhỏ giọng hỏi: “Anh Lục Tịch, em…… Em còn cơ hội mời anh ra ngoài nữa không?”
Cậu nhấp nhấp môi, lại nói: “Thật ra hôm nay là bất đắc dĩ thôi, chứ ngày thường em không có bận như vậy.”
Lục Tịch với suy nghĩ thẳng nam không hề nghĩ tới câu nói vừa rồi của mình như đang từ chối người ta, nỗ lực duy trì hình tượng quý ông của mình, nói: “Đương nhiên có thể.”
Tô Niên mới nở nụ cười, dùng sức gật gật đầu, nói: “Vâng ạ!”
Sau đó chạy nhanh một mạch vào trường.
Lục Tịch nhìn bóng dáng như cây non đâm chồi của Tô Niên, cuối cùng mới thả lỏng toàn thân, nắm nắm tay ở trong xe làm dấu “Yeah”.
Sau đó, hắn hớn hở tính về lại bệnh viện, cân nhắc có nên mời mấy đứa nhỏ bệnh nhân trong viện dùng cơm cùng mình hay không.
Nhưng mà xe còn chưa chuyển bánh qua khỏi khúc cua, dư quang bỗng nhiên thấy trong một góc khuất đối diện trường học có một người đang nằm.