Lúc hôn người ấy quả thật Nguyễn Lâm không nghĩ gì cả.
Cậu ghen, từ khi thấy Sở Chấp đã bắt đầu bị cơn ghen khống chế, chỉ nghĩ phải tìm được chứng cứ gì đó để chứng minh Lục Tịch không có quan hệ với người đàn ông kia mà thôi.
Chính là Lục Tịch còn dùng dáng vẻ người lớn dỗ dành với cậu.
Anh không nói một tiếng mà đã đi công tác, cũng không nói đi với ai, còn bảo muốn đi lấy văn kiện, giống như phần văn kiện đó còn quan trọng hơn cả cậu nữa.
Cậu không xứng với anh ấy.
Lục Tịch căn bản không thích cậu.
Nhưng ba ngày qua cậu không gặp được Lục Tịch, cậu sợ Lục Tịch đi làm việc quan trọng nên không thể phân tâm, bởi vì cậu đã từng chứng kiến Lục Tịch đau bao tử vì một lần giải phẫu, cho nên cậu không dám tùy tiện nhắn tin, sợ làm phiền Lục Tịch.
Chuyện cậu có thể làm là mỗi ngày ngồi xổm trước cửa nhà của Lục Tịch, để lúc Lục Tịch trở về sẽ nhìn thấy cậu đầu tiên.
Vậy mà thứ cậu chờ được lại là Lục Tịch cùng về với người khác, còn nói nói cười cười nữa chứ.
Kỳ thật cậu chỉ muốn ôm Lục Tịch một chút, để trên người Lục Tịch dính mùi của mình, nhưng Lục Tịch lại nói cậu hỗn hào.
Cậu không hỗn, cậu thích Lục Tịch thật lòng mà.
Cho nên cậu hôn Lục Tịch.
Muốn tới gần theo bản năng.
Nhưng……
Nhưng Lục Tịch nói, “Tội cưỡng dâm rất là nghiêm trọng”.
Cậu cho rằng Lục Tịch có hơi hơi thích mình, chứ nếu không thì sao anh lại dung túng với mình quá thể? Nhưng lúc cậu hôn Lục Tịch, Lục Tịch không hề dung túng, còn nói đây là “Cưỡng dâm”.
Thì ra Lục Tịch cảm thấy mình bị xâm phạm.
Thì ra Lục Tịch thật sự không thích cậu một chút nào hết đó.
Nguyễn Lâm như quả bóng bị xì hơi, ngồi trước cửa nhà người ta yên lặng ngẫm nghĩ về nụ hôn vừa nãy.
Môi viện trưởng Lục thật là mềm.
Lại nghĩ viện trưởng Lục vẫn cắn chặt miệng, có phải đang từ chối mình hay không?
Cậu lo Lục Tịch nổi giận sẽ đánh mình, nên vẫn luôn ngồi chờ trước cửa nhà, mà hình như Lục Tịch nói thật, anh ấy không muốn đánh mình, cũng không muốn nhìn mặt mình nữa.
Nguyễn Lâm thầm trách bản thân: Mình lại làm rách việc rồi.
Người trong lòng đuổi cậu ra đường mà cậu còn phải đi làm kiếm tiền.
Người trong lòng vẫn là chủ nợ, bây giờ cậu chọc giận người ta, không biết phải mất bao lâu mới dỗ người ta được đây, tốt nhất là cậu vẫn nên kiếm tiền trả nợ thôi, nếu không lại gánh thêm tội trốn nợ nữa thì phiền lắm.
Nguyễn Lâm ngồi xổm trước cửa nhà Lục Tịch tới giờ rưỡi, lưu luyến bỏ đi.
Theo lý thì Lục Tịch vẫn còn đang đi công tác, hôm sau không có hẹn với bệnh nhân, bệnh viện cũng không có yêu cầu hắn tới, cho nên Lục Tịch nằm ăn vạ trên giường không muốn ngồi dậy, từ chối chạm mặt với vận đào hoa.
Hắn bị Nguyễn Lâm cưỡng hôn, nên giận lắm, nhưng lúc mở cửa không thấy người đâu, lại không tự giác tự hỏi bản thân có lẽ mình đã nói quá làm chạm lòng tự ái của cậu ấy không?
Hắn suy nghĩ một hồi lâu, phát hiện bản thân không nhớ mình đã nói gì, chỉ nhớ rõ ràng rằng Nguyễn Lâm tủi thân đến mức khóc ròng.
“Em đợi anh ba ngày rồi mà không thấy anh trở về.”
Đúng vậy, hắn không chấp nhận cũng không từ chối, im hơi lặng tiếng mà bỏ chạy, bạn nhỏ mỗi ngày chờ hắn có biết bao nhiêu đáng thương chứ? Vất vả lắm mới chờ được hắn trở về, còn bắt gặp tình địch nữa, tuy là tình địch trong tưởng tượng, nhưng bị kích thích đến mức mất lý trí cũng là điều dễ hiểu ha?
Dù sao đó cũng là sói con mà, mình không thể nào bắt nó ăn chay được.
Lục · người bị hại · Tịch bắt đầu không tự chủ được tìm cớ giúp Nguyễn Lâm, không hề phát hiện.
Hắn nằm ở trên giường tới hơn giờ, ánh nắng không tính là gay gắt cố gắng chui qua tấm màn che dày dặn, Lục Tịch rốt cuộc nằm không nổi nữa, duỗi tay cầm di động trên tủ đầu giường.
Di động có vài tin nhắn, thằng bạn nối khố khốn nạn gián tiếp gây chuyện còn dám nói, “Lucy là một tên cầm thú, cậu đã bức.bạn.nhỏ thành gì rồi?”
Hello, hắn mới là người bị hại đó nha!?
Lục Tịch nhìn chằm chằm tin nhắn vài lần, sau đó xem mấy tin nhắn còn lại, đều là mấy tin nhắn rác, Nguyễn Lâm không hề liên lạc.
Thằng nhóc ném di động đi đâu rồi hả?!
Một khi biến mất thì một cái tin tức cũng không có, vừa xuất hiện không phải thổ lộ thì chính là cưỡng hôn, sao không hề suy xét đến năng lực chịu đựng của trái tim hắn chứ!
Lục Tịch ném điện thoại lên tủ đầu giường, xoa xoa giữa mày, bò dậy đi rửa mặt.
Hắn đi công tác vài ngày, trong nhà không có món gì để ăn, tối qua ăn đại một gói mì tôm, Lục Tịch rửa mặt, chuẩn bị giải quyết một vấn đề trước mắt —— hắn đói bụng.
Kết quả vừa mở cửa ra, một “Vật thể” không tên ầm vào nhà.
Nguyễn Lâm lập tức bừng tỉnh, mê mê hoặc hoặc bò dậy từ trên mặt đất, thấy đứng ở đối diện là Lục Tịch, nháy mắt liền thanh tỉnh: “Lục Tịch, anh đi làm à?”
Hắn ngã vào trong nhà Lục Tịch trong nhà, sau khi đứng dậy thì thấy mình đang đứng ở huyền quan, vừa móc từ trong ngực áo một túi bánh bao và trà trứng gà, vừa lui một bước đi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa cười với Lục Tịch: “Em tới đưa đồ ăn sáng cho anh.”
Lục Tịch đầu tiên bị dọa sợ, chờ tới khi thấy rõ ràng “Vật thể không tên” là Nguyễn Lâm thì lại ngây ngốc.
—— nhóc con này không phải đã bỏ đi rồi sao! Làm hại hắn trằn trọc cả đêm, cũng không nghỉ ngơi tốt, sao giờ này lại xuất hiện ở đây?
Nhưng Nguyễn Lâm đã đem bữa sáng tới, Lục Tịch lại đau lòng không thôi.
Hắn thấy rõ mặt mũi của Nguyễn Lâm, trên mắt đầy tơ máu, nhìn buồn ngủ lại mỏi mệt, rất giống là cả đêm không ngủ.
Chẳng lẽ là đi rồi lại về?
Hắn giật giật môi, không nhịn được hỏi: “Cậu ngồi ở đây cả đêm à?”
Nguyễn Lâm ngáp một cái, đưa phần cơm sáng tới trước mặt, ăn ngay nói thật: “Tối qua em trực đêm, sáng nay tan làm mới qua đây.”
Phản ứng có phần chậm chạp, trả lời xong rồi nghĩ tới gì đó, thử dò hỏi: “Viện trưởng Lục, tối hôm qua anh có…… Có …… Mở cửa đi tìm em không?”
Lục Tịch nói dối theo bản năng: “Tôi tìm cậu làm gì?”
Nguyễn Lâm nhấp nhấp môi, nói: “À……”
Thanh niên hơn hai mươi ngủ bao nhiêu cũng không đủ, nước mắt tràn khóe mi, mi trên mi dưới đánh nhau loạn xạ, mà tay cậu vẫn cầm phần cơm sáng cho Lục Tịch, cố chấp nhìn Lục Tịch, hỏi: “Vậy anh còn giận không?”
Luận quật cường, mười Lục Tịch vẫn không phải là đối thủ của Nguyễn Lâm.
Tức giận hay không để nói sau, Lục Tịch nhìn dáng vẻ thiếu ngủ của Nguyễn Lâm, vẫn là mềm lòng.
Hắn không tiếng động mà thở dài, duỗi tay thỏa hiệp nhận lấy phần cơm sáng, nói: “Vào đi, vào phòng dành cho khách ngủ một lát.”