giờ sáng.
Lục Tịch không biết tại sao mình lại nóng đầu dám nói ra câu “Tối nay chờ tôi” nữa, hoảng loạn đi qua đi lại trong văn phòng của mình.
Nguyễn Lâm không ngừng lật mở điện thoại xem tin nhắn từ Lục Tịch, ôm chăn lăn qua lộn lại trên giường trong phòng dành cho khách ở nhà Lục Tịch, tâm trạng phơi phới.
giờ sáng.
Bệnh nhân đặt hẹn tới tái khám, thế là có chuyện để phân tán lực chú ý, lúc này Lục Tịch khó khăn lắm mới ổn định lại tâm tình, tập trung chuẩn bệnh cho bệnh nhân.
Nguyễn Lâm rốt cuộc bị tinh thần đả đảo, bản năng sinh lý làm cậu mơ mơ màng màng ôm chăn nhắm mắt ngủ, nhưng đại não phấn chấn đến mức cậu còn cười trong mơ.
giờ chiều.
Lục Tịch ăn xong phần cơm trưa không biết có mùi vị ra sao, lúc bưng khay đồ ăn thiếu chút nữa làm đổ lên người —— hắn vẫn luôn thất thần, từ sợi tóc trên đầu cho tới gót chân của Nguyễn Lâm hoàn toàn không phải là đối tượng mà hắn ưa thích, Lục Tịch không hề chắc chắn kết qủa “Thử một lần” là như thế nào cả, vì thế hồi tưởng lại cảm giác lần đầu tiên cầm dao phẫu thuật.
Nguyễn Lâm ngủ được ba giờ đồng hồ thì tỉnh, không thể ngồi chờ Lục Tịch về nhà được nữa, cậu miên man suy nghĩ —— cậu muốn theo đuổi viện trưởng Lục. Vì thế sau khi chạy lên chạy xuống nhà người ta hết hai vòng, thì bắt đầu xuống tay dọn dẹp nhà cửa cho Lục Tịch.
giờ phút chiều.
Lục Tịch đẩy cửa nhà mình ra.
Nguyễn Lâm đang bưng dĩa thức ăn cuối cùng từ trong bếp ra ngoài.
Một người đứng ở cửa, một người đứng ở trước bếp, nhìn nhau vài giây.
Thứ Lục Tịch không chịu nổi nhất chính là cái nhìn từ Nguyễn Lâm, làm hắn nhớ tới ánh mắt có biết bao phòng bị lần đầu tiên hai người gặp nhau, mà bây giờ phòng bị lại biến thành nhiệt liệt, nói trắng ra là yêu thích và tín nhiệm.
Không thể phụ lòng, không đành lòng từ chối.
Lục Tịch theo bản năng tránh đi ánh mắt đó.
Nhưng mà Nguyễn Lâm không hề chớp mắt mà nhìn Lục Tịch, chủ động xuất kích: “Viện trưởng Lục không giận em đúng không?”
Câu nói chuẩn bị cả ngày lại bị Nguyễn Lâm giành lấy trước làm Lục Tịch nghẹn ở trong họng, thiếu chút nữa đã làm mình sặc.
Đồ con nít ranh!
Không cho tôi giận à?
Bị một tên nhóc nhỏ hơn mình nhiều tuổi cưỡng hôn, ai mà chẳng tức giận hả?!
Muốn hôn thì cũng nên là mình chủ động chứ!
Tiếng mắng chửi như làn đạn trôi qua trong đầu Lục Tịch, hắn nỗ lực ra vẻ nghiêm túc, nói: “Ngồi xuống rồi nói, tôi có thể không tức giận nhưng có điều kiện.”
Nguyễn Lâm đầy trông mong mà nhìn hắn, rõ ràng ra vẻ làm nũng, giọng nói cứ như đang dỗ Lục Tịch: “Ăn cơm trước, được không?”
Cậu nói: “Dạ dày anh không tốt, phải ăn cơm đúng giờ, nếu không thì bệnh đau bao tử lại tái phát.”
Lục Tịch giật giật môi, “Điều kiện” suy nghĩ cả ngày sắp ra khỏi miệng rồi lại nuốt trở vào.
Hắn có thể thấy trên bàn cơm có một bát canh, hai phần đồ ăn, nóng hôi hổi, hương thơm nứt mũi.
Vì thế hắn không đành lòng.
Bạn nhỏ này cũng được xem là bệnh nhân, không biết lúc thái rau có bao nhiêu bất tiện nữa, hắn không đành lòng ra vẻ nghiêm túc nữa, đành phải nhả ra nói: “Tôi đi thay quần áo, rửa tay đã.”
Nguyễn Lâm lập tức xoay người: “Được, em đi xới cơm cho anh!”
Lục Tịch rửa tay trong toilet, thuận tiện lau mặt luôn, nhìn gương mặt trưởng thành trong gương, thầm dặn dò bản thân: Lục Tịch, cố lên!
Dặn dò xong liền nháy mắt suy sụp —— cố lên cái beep, tên sói con bên ngoài đang theo đuổi hắn không hề biết uyển chuyển, cố tình làm nũng lại còn biết dỗ người, cứ như là khắc tinh của mình vậy, hoàn toàn biết điểm yếu của hắn ở đâu, nếu không phải như vậy, thì sao hắn không biết nói cách nào để từ chối, mà còn nghĩ tới thử xem nữa chứ!
Bất đắc dĩ thở dài, hắn thay đồ rồi xuống lầu ăn cơm.
Một phần thịt om khoai tây, một phần cải bó xôi xào nấm hương, canh trứng cà chua, đều là mấy món đơn giản, dễ làm.
Bản thân mình hồi hai mươi đã biết cầm dao phẫu thuật, chỉ không biết cầm dao phay.
Lục Tịch tự múc cho mình một chén canh, rồi lại múc một chén đưa tới trước mặt Nguyễn Lâm, hỏi: “Cậu biết nấu cơm à?”
Rõ ràng canh là do tự mình làm, không có gì khác lắm so với bình thường, chính là chén canh Lục Tịch múc cho mình thật là ngon, Nguyễn Lâm vui vẻ uống hai hớp rồi mới nói: “Em chỉ biết nấu mấy món này thôi, nhưng em tính sẽ học thêm vài món nữa, dạ dày anh không tốt, phải dưỡng mới được.”
Chỉ gặp một lần hắn bị đau bao tử mà Nguyễn Lâm vẫn luôn nhớ kỹ, làm trong lòng Lục Tịch ấm áp, bản thân hắn còn không để ý tới bệnh tình của mình nữa mà.
Lục Tịch vừa ăn cơm vừa nhìn thoáng qua sườn mặt Nguyễn Lâm, bỗng nhiên có chút dũng khí.
Hắn nghĩ kết quả có lẽ sẽ không tồi tệ như mình nghĩ đâu ha? So với mấy đóa hoa đào linh tinh trước kia, thì ít ra nhóc con này đáng yêu đó chứ.
Hắn lấy cái muỗng múc ra vài miếng thịt bò thả vào trong chén Nguyễn Lâm: “Bệnh bao tử của tôi không nghiêm trọng lắm đâu, không cần cậu để tâm.”
Nguyễn Lâm không để Lục Tịch rút tay về, bắt lấy tay người ta nhét mấy miếng thịt bò vào miệng mình rồi mới thả tay Lục Tịch ra, cười cười vì đã làm xong mục đích của mình.
Cậu sợ Lục Tịch đau dạ dày nên mới nói ăn cơm trước, không ngờ Lục Tịch hết múc canh rồi lại gắp đồ ăn cho mình, làm Nguyễn Lâm không nín được, cọ cọ chân Lục Tịch ở dưới bàn, hỏi: “Viện trưởng Lục muốn nói điều kiện gì với em?”
Lục Tịch bị cậu cọ làm cả người không được tự nhiên, ho nhẹ một chút, nói: “Điều thứ nhất chính là không được tùy tiện động tay động chân với tôi.”
Động tác cọ chân ở dưới bàn của Nguyễn đông cứng, thành thành thật thật thu lại cái chân đang gây sóng gió về, có hơi ủ rũ: “Được.”
Lục Tịch tiếp tục nói: “Còn có, dưỡng cánh tay cho tốt, ngũ nghỉ đàng hoàng, bữa sáng tôi tự giải quyết.”
Điều này quá khác xa ý tưởng của mình làm Nguyễn Lâm càng ủ rũ, ngậm chặt miệng không ra tiếng, ước chừng là không muốn đáp ứng.
Lục Tịch mặc kệ cậu, tiếp tục nói: “Còn có điều quan trọng nhất là đừng động một chút là ghen lung tung, nhìn ai cũng không vui, tôi không được có bạn bè sao?”
Chẳng khác gì đang giẫm đuôi sói con, ánh mắt Nguyễn Lâm nhìn hắn có chút ai oán, không vui nhìn hắn chằm chằm, rất có ý muốn “Nói một chút đạo lý” với hắn.
Lục Tịch liếc mắt một cái, nói thầm chẳng lẽ tôi không trị được em à?
Hắn nỗ lực làm ra vẻ bình tĩnh tự nhiên, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Nói được thì phải làm được, tôi không tức giận.”
“Chúng ta thử quen nhau đi.”