Nguyễn Lâm không thể ở bệnh viện mãi, kiểm tra xong xác nhận ngoại trừ cánh tay cần phải cẩn thận dưỡng thương thì không còn vấn đề gì khác, thế nên cậu phải xuất viện.
Ở bệnh viện cả mười ngày mà chẳng có ai tới thăm, làm Lục Tịch tin cái câu mà Nguyễn Lâm đã nói “Không ba không mẹ”, cho nên lúc này cũng không bảo Nguyễn Lâm gọi người nhà tới đón, cầm lấy chìa khóa xe của mình hỏi Nguyễn Lâm: “Nhà ở đâu? Tôi đưa cậu về.”
Nguyễn Lâm lúc tới chỉ có bộ quần áo bẩn, lúc đi hai tay cũng trống trơn.
Cậu nghĩ tới khu nhà trọ mình thuê vừa cũ vừa nát, lại nhìn sang chiếc xe được tẩy rửa sạch sẽ của Lục Tịch, khách khí hào phóng vung tay lên, nói: “Không……”
Sau đó, cậu thấy Tô Niên bước xuống xe taxi.
Chuyển giọng một cách nhanh chóng, Nguyễn Lâm nói: “Không…… Xa.”
Cậu túm lấy Lục Tịch, thừa dịp Lục Tịch và Tô Niên còn chưa phát hiện lẫn nhau, kéo Lục Tịch đi trước.
Mãi cho đến khi ngồi ở trên ghế phụ, Nguyễn Lâm mới cau mày tự kiểm điểm: Mình đang làm cái gì vậy trời?
Nhưng cậu lại tìm lí do lấp liếm rất nhanh: Mình xuất viện mà, sau này hai người họ muốn làm gì thì làm, muốn gặp nhau thì gặp nhau, một tuần gặp nhau mấy lần mà chẳng được.
Một khi đã có ý niệm này thì áy náy bị đuổi thẳng cẳng. Nguyễn Lâm chỉ cảm thấy sao mà lòng mình cứ không thoải mái, cứ như là bị ong chích vậy, vừa đau vừa ngứa ngáy.
Lục Tịch lái xe ra khỏi bãi, hỏi đại hiệp một tay có vẻ mặt thâm cừu đại hận ở bên cạnh: “Đi như thế nào đây? Hay là nói địa chỉ để tôi nhập vào GPS.”
Nguyễn Lâm không muốn nói địa chỉ nhà mình, mà nói địa chỉ chỗ mình làm thêm: “Tôi mời anh một bữa cơm ha.”
Lục Tịch không từ chối, cũng do hắn tự động để Nguyễn Lâm “Ăn vạ” nhiều ngày như vậy mà, hắn đưa di động cho Nguyễn Lâm thêm địa chỉ vào, cười: “Chỗ này kế bên trường học của Tô Niên mà.”
Tô Niên Tô Niên Tô Niên!
Nguyễn Lâm đột nhiên bực bội, nói: “Đổi chỗ khác đi! Cho anh chọn đó.”
Lục Tịch cảm thấy chọc cậu rất vui, cố ý nói: “Kế bên trường đại học của Tô Niên có một chỗ bán đồ ăn vặt rất ngon, mình tới đó ha?”
Hắn liếc mắt nhìn Nguyễn Lâm, cố ý tiếp tục nói: “Muốn ăn đồ xào hay ăn lẩu? Hay là mì sợi? Sủi cảo? Tô Niên nói lẩu cay là ngon nhất……”
Nguyễn Lâm lườm hắn, khác với dáng vẻ đề phòng như mọi khi, mà là cú lườm nguýt vì bị chọc giận: “Đi ăn lẩu cay!”
Vậy mới đúng là người bạn nhỏ chứ, ngày nào cũng làm vẻ mặt “Luôn có điêu dân muốn hại trẫm” thì chẳng đáng yêu tí nào cả.
Lục Tịch khởi động xe, suy xét thực lực kinh tế của Nguyễn Lâm, nói: “Vậy gần đây đi, khu ăn vặt ở huyện Sa chắc được chứ?”
Lục Tịch đúng là một phú nhị đại, nhưng hắn vẫn là một bác sĩ. Cho nên hắn không có kén cá chọn canh, nhiều khi bận việc ở bệnh viện, cũng sẽ tùy tiện gọi cơm hộp.
Có điều đến khu ăn vặt ở huyện Sa thì là lần đầu tiên.
Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, chỉ có bốn bộ bàn ghế, khá bình dân, trong quán đã có một nhóm công nhân công trường ngồi sẵn, trên quần áo còn dính đầy bùn đất.
Nguyễn Lâm vừa vào tiệm đã nhíu mày, nhưng cậu không bảo Lục Tịch đổi chỗ khác, chỉ im lặng cầm vài miếng khăn giấy giá rẻ trong tiệm để lau bàn và ghế.
Bữa cơm này rất “Xa xỉ”, chỉ mất đồng thôi.
Lục Tịch không tranh trả tiền với Nguyễn Lâm, chờ Nguyễn Lâm quét mã thanh toán xong, mới nói: “Cơm nước xong, bây giờ đi đâu?”
Nguyễn Lâm cố tình xem nhẹ khó chịu kì quái ở trong lòng, nói: “Anh về đi viện trưởng Lục, nhà tôi ở gần đây.”
Cậu vỗ vỗ bả vai Lục Tịch: “Tôi đi trước đây, vận động một chút để tiêu thực, no căng bụng rồi.”
Lục Tịch nhìn cánh tay treo trước ngực của cậu, không biết vì sao lại có cảm giác như là đang thả chú sói con mình nhặt về nuôi về lại tự nhiên vậy.
Sẽ không có chuyện trên đường về gặp sài lang hổ báo rồi lại sửng cồ đánh nhau làm mình bị thương đâu ha?
Hắn há miệng thở dốc, to giọng dặn dò Nguyễn Lâm: “Sau này không được hở tí là cắn…… Đánh nhau!”
Nguyễn Lâm quay đầu lại cười cười với hắn, nhưng không đáp ứng, hay phản bác gì cả.
Lục Tịch chờ Nguyễn Lâm quẹo ở góc cua rồi mới về xe.
Đường ở đây khá chật hẹp, đậu xe khó khăn, sau bữa ăn, trước xe hắn đã bị một vài chiếc xe đạp điện chặn đầu, Lục Tịch dọn chúng sang một bên rồi mới khó khăn quay đầu được, cả quá trình như là đang khảo nghiệm độ kiên nhẫn và kĩ xảo của tài xế vậy.
Lục Tịch chạy mãi ra đường lớn mới phát hiện trên ghế phụ có một tờ giấy.
Lúc chờ đèn đỏ Lục Tịch mới mở ra xem, đập vào mắt là hàng chữ “Giấy vay nợ” xiêu xiêu vẹo vẹo.
Người bạn nhỏ luôn miệng nói muốn ăn vạ để lại giấy vay nợ cho mình.
Lục Tịch không nhịn được cười.
Ba chữ “Viện trưởng Lục” còn viết nhầm thành “Viện trưởng Lộ” làm Lục Tịch có hơi hối hận không để lại phương thức liên lạc cho người bạn nhỏ này, tốt xấu gì cũng phải cho con nợ biết tên của chủ nợ được viết như thế nào chứ.
Giấy vay nợ có không ít số lẻ, Lục Tịch quả thật không để ý Nguyễn Lâm sẽ trả cho mình bao nhiêu, nhưng tính theo giá ở bệnh viện thì mấy con số đó cũng không kém bao nhiêu.
Người bạn nhỏ này rất có kinh nghiệm đó chứ!
Hắn nhớ tới gương mặt tươi cười, rồi nhớ đến chiếc nốt ruồi đáng yêu ngay khóe mắt của Nguyễn Lâm, ngay sau đó bị xe sau nhấn còi nhắc nhở.
Lục Tịch lúc này mới nhận ra đèn giao thông đã chuyển xanh được vài giây, tài xế xe sau đã phát rồ đến mức mắng người, vội vàng nhét giấy nợ vào trong túi, rồi khởi động xe ra khỏi giao lộ.
Đêm đó, Lục Tịch nhận được tin báo từ APP của Sở Giao Thông: Quẹo vào đường một chiều, trừ điểm, phạt đồng.