Từ sau khi trò chuyện, Phạm Kiến vốn cho là mình sẽ đem người kia quên đi, cuối cùng vẫn là khoan dung hắn mà nhớ tới. Không biết có phải mình không có tính hậm hực hay không…
Người kia tựa hồ giống như Phạm Kiến, thường xuyên tăng ca, đặc biệt là ca đêm.
Tết Thất Tịch đến, vây trên cổ một mảnh vui sướng, đào bảo tại đã không còn dáng vẻ tươi tắn, hậu cần đã bại liệt, người yêu động dục, Phạm Kiến lại tăng ca.
“Vẫn không hiểu tết Thất Tịch tặng hoa hồng có ý nghĩa gì… Lẽ nào cổ nhân cũng sẽ đem hoa mẫu đơn, hoa tường vi, hoa thược dược đứng ở ven đường bán?”
Không ngạc nhiên chút nào, nửa giờ bên trong liền có bình luận mới.
Điện thoại di động người sử dụng : Cổ đại có cấm đi lại ban đêm, không có khả năng lắm, dù sao không phải nguyên tiêu.
Fluorine : Cậu… Học lịch sử?
Điện thoại di động người sử dụng : Đây không phải là kiến thức mà mỗi người Trung quốc đều phải biết?
Fluorine : Xem ra tôi là người Cao Ly…
Điện thoại di động người sử dụng : E rằng, hồi phải đi thăm dò gia phả.
Phạm Kiến liếc một cái, tiếp tục đánh chữ.
Fluorine : Cậu làm sao không đi ra ngoài, tăng ca?
Điện thoại di động người sử dụng : Ân, ca đêm.
Fluorine : Tôi là tăng ca… Còn không bằng cậu đây, còn không có tiền làm thêm ca.
Điện thoại di động người sử dụng : Không đáng kể đi, ngược lại đều là công tác, đối với tôi mà nói kỳ thực không đáng kể.
Fluorine : Ha ha…
Phạm Kiến nghĩ thầm, đúng đấy, loại công việc này đương nhiên là nghề phụ, ai có thể tuyển cậu chứ.
Điện thoại di động người sử dụng : Có lúc cũng sẽ rất mệt, tôi cùng lãnh đạo vàđồng nghiệp ở chung không quá vui vẻ, cũng sẽ bị xa lánh cô lập, mà một khi nghĩ đến khi tôi cầm lương, tôi liền có nghĩa vụ chịu đựng điều đó, hoặc là ít nhất không cho việc đó ảnh hưởng đến công tác.
Điện thoại di động người sử dụng : Dù sao tôi không phải vì lãnh đạo cùng đồng sự mà làm việc, tôi muốn vì khách hàng mà làm việc.
Phạm Kiến cơ hồ cảm động, người nãy dĩ nhiên một cách không ngờ mà nghiêm túc, ở buổi tối thất tịch cũng không có tinh thần sa sút, biếng nhác, luôn suy nghĩ đến tâm tình của khách hàng. Tuy rằng có lô-gich nhưng vẫn như cũ có chút hỗn loạn.
Fluorine : Cậu biết tôi?
Điện thoại di động người sử dụng : Cái gì gọi là biết? Làm sao phát hiện?
Người này thật rất có triết lý, dù sao lòng người cách cái bụng, thời đại này mọi người khuôn mặt không rõ, bạn tốt nhiều năm quay người khả năng chính là người dưng kẻ thù, Phạm Kiến không nhịn được cười cười.Fluorine : Tôi có số điện thoại di động.
Điện thoại di động người sử dụng : Không quen biết đi.
Fluorine : Ai, ngược lại tất cả mọi người đều rảnh rỗi, không bằng nói chuyện phiếm đi.
Đánh xong hàng chữ này, Phạm Kiến không khỏi cảm thấy được chính mình đáng thương, là có nhiều sa đọa nhiều khát khao mới có thể cùng người lạ tán gẫu a!!!
Điện thoại di động người sử dụng : Hảo, tán gẫu cái gì?
Fluorine : Tôi… Có thể là tôi có điểm tẻ nhạt, có điểm cô độc. Thời điểm tôi tuổi, cha tôi mất, sau đó mẹ tôi gặp người thích hợp, lại sinh một em trai.
Điện thoại di động người sử dụng : Cậu cùng bọn họ ở chung không tốt?
Fluorine : Cũng không phải, tôi chỉ là nghĩ không nên quấy rầy bọn họ. Thường xuyên liên hệ nói chuyện, Cha dượng tôi có thể sẽ suy nghĩ nhiều, cũng có thể sẽ không cao hứng.
Điện thoại di động người sử dụng : Ân, cậu làm có đạo lý, nhưng là cậu như vậy mẹ cậu có lẽ sẽ cảm thấy khổ sở đi? Bà ấy sẽ cảm thấy cậu đang trách bà.
Fluorine : Tôi và bà thảo luận chuyện này, tôi đề cập tới cái nhìn của tôi, tôi nghĩ bà hiểu được.
Fluorine : Huống hồ, nhìn thấy tôi nàng có thể sẽ nhớ tới cha, chuyện này không tốt, ngày lễ ngày tết chào hỏi cũng thấy rất tốt, tôi nghĩ bà cần phải hưởng thụ cuộc sống bây giờ đi.
Fluorine : Kỳ thực cậu nói sai, tôi thật không nóng nảy ấm ức, tôi chỉ là có điểm tẻ nhạt, mệt một chút.
Điện thoại di động người sử dụng : Chuyện tình cảm cũng không hài lòng?
Fluorine : Ân, quen bảy người, tất cả đều không thành, mối tình dài nhất cũng là nửa năm.
Điện thoại di động người sử dụng : Như vậy không tính thất bại, nói về ý nghĩa, cậu như vậy đã gọi là thành công.
Fluorine : Làm sao vậy? Thật không phải là tôi hoa tâm, Mỗi mặc nào đó tôi đều rất săn sóc ôn nhu, mỗi khi chấm dứt, bọn họ liền nói với tôi “Anh đối với em rất tốt em cảm thấy chúng ta không thích hợp, em cảm thấy được anh không yêu tem”. Tôi không hiểu đến cùng là tại sao.
Điện thoại di động người sử dụng : Chuyện tình cảm, tôi không hiểu lắm, vẫn bận đọc sách.
Fluorine : Nha? [ cười xấu xa ] Cậu chưa yêu ai bao giờ? Đến, ca ca giúp ngươi phân tích phân tích, tốt xấu gì cũng coi như là kinh nghiệm phong phú mà.
Điện thoại di động người sử dụng : Tôi cảm thấy được nói chuyện tình cảm rất tẻ nhạt.
Fluorine :…
Điện thoại di động người sử dụng : Ít nhất là không phải một mình tôi quan sát được, toàn bộ đều rất tẻ nhạt. Hẹn hò, điện ảnh, KTV, công viên trò chơi, quán cà phê, những việc này sau khi kết hôn sợ rằng cũng sẽ không làm tiếp đi? Tôi cảm thấy được có chút xốc nổi.
Fluorine : Cậu nói kỳ thực cũng không sai, mà cũng không phải hết thảy tình nhân đều là như thế này. Tuy rằng, trước kia tôi hẹn hò đều dẫn bạn gái đến mấy chỗ đó, bởi vì các cô gái yêu thích.
Điện thoại di động người sử dụng : Cho nên các cô ấy có khả năng cảm thấy được ngươi không có cái, □□.
Fluorine : Nữ sinh cùng nam sinh không giống nhau, nữ sinh là muốn đi chơi này nọ, hơn nữa có chuyện cũng sẽ không nói thẳng chỉ giấu ở trong lòng. Chờ các nàng thật nói ra, rất có thể chính là chia tay.
Điện thoại di động người sử dụng : Cá nhân cậu từng trải qua mấy cuộc tình không quá xuông xẻ, □□?
Fluorine : Khả năng đi, kỳ thực từ mối tình đầu của tôi đã không thuận lợi rồi.
Điện thoại di động người sử dụng : Nha?
Fluorine : Thời điểm cấp tôi có thích một cô gái, đặc biệt đáng yêu, kết quả tôi tỏ tình bị cự tuyệt. Nàng thích một học sinh mặc sơ mi trắng ôn văn nhã nhặn.
Điện thoại di động người sử dụng : Như vậy a, cậu rất hận người kia?
Fluorine : Một lần đi, mà cũng không phải bởi vì nguyên nhân này. Yêu thích ai là sự tự do của nàng, không có Vương mỗ cũng sẽ có Trương mỗ.
Điện thoại di động người sử dụng : Cái người kia họ Vương?
Fluorine : Làm một ví dụ, họ Vương nhiều người.
Điện thoại di động người sử dụng : Sau đó thì sao?
Fluorine : Vừa bắt đầu ta không biết cô ấy thích cậu ta, tôi cũng không quá yêu thích nam sinh kia, tự cho là thông minh, đâm vết sẹo của người khác hoàn dương dương tự đắc. Sau đó, tôi rốt cục tìm ra cơ hội, thời điểm đi ngang qua lớp bọn họ đem hắn đánh cho một trận.
Fluorine : Hiện tại nhớ tới đặc biệt ấu trĩ, có thể vào lúc ấy là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch. Sau đó tôi vẫn cùng hắn đối nghịch hơn một năm, mãi đến tận khi tốt nghiệp.
Fluorine : Rất hối hận, lúc đó kỳ thực cần phải lưu lại phương thức liên hệ. Mấy ngày trước bạn học tụ họp liền thấy hắn, tưởng chào hỏi, mà phát hiện mình một điểm lập trường đều không có, nói thế nào, hắc, tình địch?
Điện thoại di động người sử dụng : Tôi nghĩ hắn đối với cậu ấn tượng hẳn là cũng rất sâu sắc đi, đối nghịch lẫn nhau, nếu như hắn coi cậu như là không khí, cậu cũng sẽ không như vậy kiên trì.
Phạm Kiến híp mắt, tựa hồ quả thật có chút sự tình, từng tia từng sợi mà một lần nữa hiện lên ở trong đầu.
Fluorine : Có lẽ vậy.
Điện thoại di động người sử dụng : Ân, tôi có chút việc, trước hết off đây, tết Thất Tịch vui vẻ.
Fluorine : Cậu cũng vậy, huynh đệ.
Phạm Kiến hít sâu một hơi, mở cửa sổ, gió giữa đêm hè lập tức ập đến, đem bên những thứ bẩn thỉu bên trong phòng, không khí cùng tích úc tâm tư đều thổi tan đến thất thất bát bát, ở trước mắt như khói.
Bạn trên mạng là người tốt, Phạm Kiến dựa vào cửa sổ thầm nghĩ.
[ Sai sót. Mọi người bỏ qua nha v: ]