Màn đêm mùa hè buông xuống khó tránh khỏi có chút khô nóng, điện thoại di động đặt ở bên gối, Phạm Kiến lại không thấy tin nhắn phản hồi, người kia phỏng chừng đang nghỉ phép đi.
A yêu thích B, B lại yêu thích C, C lại thầm mến A… thấy đơn giản nhưng lại phức tạp, toàn ẩn chứa lượng thông tin lớn.
Cứ việc bên người có một đối hiền khang lệ đảm nhiệm kiểu mẫu, Phạm Kiến xưa nay chưa nghĩ tới, sẽ có một ngày cùng nam nhân có mối quan hệ kia, lại còn là Vương Hoài Tấn.
Cái kia vĩnh viễn làm cho hắn như nằm ở cổ họng quân địch giả, người kia rất ít khi nổi giận, đa số là mang theo ý cười khó lí giải được.
Phạm Kiến cười khổ, thực sự không cảm thấy được bản thân có cái gì để người khác yêu thích. Khuôn mặt bình thường không đẹp, tiền kiếm chỉ đủ sài, độc miệng, miệng tiện, da mặt dày, thấy thế nào cũng không giống loại hình mà người khác yêu thích.
Khó bề tin tưởng.
Phạm Kiến mơ mơ màng màng ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy liền nhìn điện thoại di động, mới phát hiện người kia nhắn lại cho mình.
Điện thoại di động người sử dụng : Nếu như không có tính hý kịch, liền sao gọi là nhân sinh như diễn?
Fluorine : Lão huynh cậu nói văn nghệ ghê nha, vừa mới online sao?
Điện thoại di động người sử dụng : Mới vừa tan tầm, hiện tại đang ăn điểm tâm.
Fluorine : Công tác rất bận, làm ca đêm hả?
Phạm Kiến nhíu mày, không nên a, nếu là ca đêm tối hôm qua tại sao không trả lời? Hơn nữa người kia rốt cuộc là làm nghề gì?
Điện thoại di động người sử dụng : Ân, chuyện tối ngày hôm qua khá là phiền toái. Làm sao vậy? Cậu gặp phải sự tình gì khônh hài lòng? Làm ra loại kia cảm khái.
Fluorine : Cậu đối với đồng tính luyến ái thấy thế nào?
Hỏi xong Phạm Kiến liền có chút hối hận, mặc dù bây giờ trên internet nào là làm gay, hoa cúc bay ngợp bầu trời, mà ở một quốc độ cổ xưa, đồng tính mến nhau dù sao vẫn là một loại kiêng kỵ, chẳng may đem cậu ấy hù chết.
Điện thoại di động người sử dụng : Tôi đối với từ kia không quá quen thuộc, nghe đâu phong bình thật không tốt, mà tôi đoán, bất luận tính hướng như thế nào, đều có điểm tốt, điểm xấu.
Fluorine : Thật thận trọng, cậu kì thị sao?
Điện thoại di động người sử dụng : Không biết.
Điện thoại di động người sử dụng : Bởi vì…
Phạm Kiến nhìn chằm chằm màn hình, cuống họng hơi hơi khô khốc, nguyên nhân chính mình lại liền không tưởng tượng nổi.
Điện thoại di động người sử dụng : Tôi cũng yêu thích nam nhân, tôi đoán tôi không có tư cách kỳ thị bọn họ.
Fluorine : Yêu thích nam nhân này, nam nhân yêu nam nhân.
Điện thoại di động người sử dụng : Có chuyện gì làm cho cậu nhắc đến thế?Fluorine : Ân, sự tình có chút khúc mắc.
Phạm Kiến hít sâu một hơi, vội vã trả lời vài chữ.
Fluorine : Phía bên này tôi có việc gấp, cậu còn chưa ngủ đi? Sau khi ăn xong mau ngủ vừa cảm giác, ngủ ngon nha
Hạ xuống weibo, Phạm Kiến điểm tâm cũng không ăn, vội vã cùng Đổng Hiệp hỏi thăm một chút, liền lái hướng thành phố trở lại.
Nghe động cơ tiếng nổ vang rền càng xa xôi, Đổng Hiệp đối lão bà hắn than thở: “Xong, liền trồng vào đi một cái.”
Thừa dịp thời điểm kẹt xe, Phạm Kiến do dự một chút cấp Giang Vãn gọi điện thoại: “Này, ngày hôm nay các cậu rảnh rỗi?”
Nhận điện thoại chính là Khâu Minh: “Tôi phải đi ra ngoài, Giang Vãn rảnh rỗi, làm sao, cần tư vấn cái gì à?”
Phạm Kiến thở dài: “Tôi phiền chết rồi, được rồi, có việc thì cậu cứ làm đi, tôi một hồi liền đến.”
Khâu Minh dừng một chút, ôn hòa nói: “Rất nhiều chuyện không hẳn nếu muốn rõ ràng như vậy, mà sau khi hiểu rõ, cậu sẽ phát hiện kỳ thực cũng không có đáng sợ như vậy.”
“Ân, ” Phạm Kiến cảm thấy đến thanh âm của mình hơi khô khốc, “Biết đến.”
Trời xế chiều Phạm Kiến cùng Giang Vãn nói chuyện mấy tiếng, nhưng đối với lời nói, nội dung hai người đều là giữ kín như bưng, Khâu Minh không có hỏi, Giang Vãn không đề, mà từ sau tình thế phát triển đến xem, tựa hồ cái đoạn đối thoại kia có tác dụng không thể coi thường.
Ngày mùa hè biến ảo không ngừng, sáng sớm vẫn là mặt trời chói chang, sau giờ ngọ liền hạ xuống mưa rào tầm tã.
Phạm Kiến đứng ở trên ban công, châm một điếu thuốc, chỉ cảm thấy dạ dày từng trận mà đau đớn.
Mở ra weibo, Phạm Kiến tiện tay phát ra điều: “Quảng cáo con người khi còn sống —— dạ dày viêm, dạ dày co giật, đau dạ dày, dạ dày xuất huyết, 【 cây nến 】.”
Phát xong sau, tiện tay đem điện thoại di động ném qua một bên, Phạm Kiến liền nằm ở trên giường mê đầu ngủ nhiều.
Không biết qua bao lâu, có tiếng chuông cửa leng keng leng keng mà vang lên, Phạm Kiến kéo dép lê mở cửa, khá là ngoài ý muốn phát hiện là người đưa bưu phẩm.
“Xin chào, thuận phong phú chuyển phát nhanh, tiền hàng đã thanh toán, thỉnh ký nhận.”
Phạm Kiến nhíu mày: “Tôi gần đây không có mua đồ a.”
Tiểu ca nhún vai, thường thường tình cờ gặp mấy khách nhân hồ đồ, chính mình mua thứ gì ngày thứ hai có thể bỏ quên sau đầu, “Thỉnh ký tên đi, có thể là lễ vật cũng nói không chừng.”
Ký tên đóng cửa lại, Phạm Kiến mở ra bưu phẩm, khá là kinh ngạc phát hiện là một bao thuốc dạ dày, khí trệ đau dạ dày kiện vị tiêu cơm là đinh lâm Star thư đạt hỉ…
Biết hắn đau dạ dày chỉ có tiểu hào quân, nhanh như vậy là có thể mua được thuốc, biết đến hắn vẫn như cũ lúc trước ở nhà cũ… Tiểu hào chỉ cùng đại hào lẫn nhau để ý, lúc bạn học tụ hội có nhắc qua chính mình đại hào.
Phạm Kiến đứng tại chỗ sửng sốt nửa ngày, lấy điện thoại di động ra gởi nhắn tin.
Người nhận: .
Ngón tay tại mài cát giới thượng du dời, chậm rãi chuyển nhập: “Vương Hoài Tấn, là cậu đi?”
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động khẽ chấn động.
“Ân.”
Phạm Kiến cười cười: “Đem số điện thoại chính mình thả ở trên mạng, không sợ sao?”
“Ngược lại cũng sẽ không có người chú ý tới.”
Tiếng mưa rơi dần dừng, ngoài cửa sổ xanh thẫm.
“Cảm ơn, không chỉ là bao thuốc này.”
Đối phương yên lặng một hồi, tựa hồ suy nghĩ làm sao trả lời.
Phạm Kiến rót cho mình chén nước sôi uống thuốc, ấn hạ tối hậu mấy cái kiện.
“Tôi xem cậu thứ sáu này rảnh rỗi, không bằng đi ra ăn bữa cơm đi.”
“Được.”
Yêu thích cũng tốt, căm hận cũng được ám muội cũng tốt, bằng hữu cũng được.
Niên thiếu xoắn xuýt tâm sự tại năm tháng dòng lũ bên trong vỡ bờ, cuối cùng còn lại, chỉ là sâu sắc quan tâm cùng hồi ức xa xưa.
Không hẳn đoàn viên, mà là chân thật không hẳn mừng rỡ, mà lại điềm nhiên. Đây chính là thành nhân thế giới.
Mình có lời muốn nói:
A a a a a a a a a a a a a. Thật sự là mình không thể tưởng tượng được bộ này lại có cái kết mở a. Không những là kết mở mà chương này còn ngắn hơn cả chương khác mấy trăm chữ. A thật là hảo bất công. Thế là cũng xong bộ này rồi. Qua bộ này mình thấy khả năng chém của mình không tồi a. Chào các đồng râm. Hẹn vào một bộ khác cũng ngắn như này hắc hắc.
Edit hoàn: Ngày tháng năm . Thất tịch tháng . Hôm nay trời mưa.