Vạn Đế Chí Tôn

chương 2: 2: người dám đụng đến nàng chết!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở hắn đang suy nghĩ thời điểm, bên ngoài vang lên từng tiếng đánh nhau.

Theo đó, hắn đưa mắt ra ngoài nhìn thì thấy có một thiếu nữ cùng người khác đang giao thủ.

“Thánh nữ, ngươi hà tất cố chấp như vậy? Cái gọi là truyền thuyết không thể tin, chỉ cần ngươi có thể lấy hàn băng ngọc giao ra, bản sứ cam đoan không làm khó ngươi".

Thì ra thiếu nữ này đúng là Tô Ngọc Linh, trước mặt nàng chính là tả sứ Thiên Huyền tông Dương Xung, người còn lại là cháu gái của hắn.

Cầm đầu Dương Xung là một tên linh hoàng cảnh.

Sau khi theo Tô bà bà lấy huyền âm thảo.

Theo nàng trở lại đây liền gặp hai người bọn họ.

Nàng thật không tin rằng đường đường một vị linh tôn cảnh lại ra tay với nàng.

Huống hồ tên Dương Xung kia lại là người trong tông môn, vị trí cũng không thấp.

Nghe Dương Xung nói như vậy, Tô Ngọc Linh liền chau mày.

Không phải là nàng không có cách gì, chỉ là luân hồi châu mỗi lần dùng là mất đi một phần huyết khí, nàng thật không bỏ được dùng luân hồi châu giết hắn.

Dù sao từ lúc nàng chào đời đến giờ liền chỉ có mục đích, một là bồi cạnh thiếu gia chờ ngày người tỉnh lại.

Hai là tế luyện luân hồi châu nhằm giúp kiếp này nếu nàng không đợi được thiếu gia tỉnh lại, thì vẫn có thể luân hồi tại nơi này.

Một mực chờ thiếu gia.

“Tô Ngọc Linh, ngươi còn thật nghĩ mình là thánh nữ của Thiên Huyền tông sao? Ngoại trừ sinh ra có huyết mạch tốt, người còn thật có tư cách gì sao?” Đứng bên cạnh Dương Xung là một thiếu nữ chạc tuổi Tô Ngọc Linh, vóc dáng cao gầy.

Khuôn mặt không quá xuất chúng, nhưng cũng được coi là một mỹ nữ mở miệng nói.

Nàng là Dương Hoa Nguyệt, từ nhỏ nàng đã đố kỵ với Tô Ngọc Linh, nàng luôn cho rằng vị trí thánh nữ lẽ ra thuộc về nàng.

Tô Ngọc Linh là người đã cướp đi mọi thứ thuộc về nàng.

“Tốt, không làm mất thời gian nữa! Để ta trực tiếp ra tay”.

Nói xong, Dương Xung liền hướng phía Tô Ngọc Linh động thủ.

Đang lúc hắn hướng Tô Ngọc Linh ra tay, chỉ thấy trên bầu trời kéo đến một đám mây đen khổng lồ che khuất sơn động.

Cùng với đó một hư ảnh thiếu niên màu vàng kim vô cùng to lớn xuất hiện.

Ba người nhìn hư ảnh thiếu niên ki khiếp sợ không thôi.

Bởi vì từng có một truyền thuyết sơn môn bọn họ phong bế là để đợi một người, chỉ là trước giờ bọn hắn không hề tin vào truyền thuyết này.

Đã vạn đều không nhìn thấy người, chắc gì đã tồn tại.

Cùng lúc đó Tô Ngọc Linh cũng sững sờ nhìn hư ảnh kia, nàng đã đợi vạn năm a, cửu thế luân hồi cuối cùng hắn cũng tỉnh lại, “Thiếu gia”.

Nghe Tô Ngọc Linh hô “Thiếu gia” hai chữ, Dương Xung bọn hắn như chết lặng, cùng lúc đó bốn người đều đồng dạng quỳ xuống kinh hô:

“Tiền … bối tha mạng, tiền bối tha mạng”, bọn hắn cũng không dám xưng “thiếu gia”, một vị ngủ say vài vạn năm không phải bọn hắn muốn là có thể gọi tiếng thiếu gia.

Mà thêm Tô Ngọc Linh có thể rất quen biết vị tiền bối này bọn hắn đắc tội nàng chẳng khác gì là tìm chết.

Càng nghĩ bốn người càng sợ, vừa dập đầu vừa cầu khẩn.

“Người dám đụng đến nàng, chết”.

Đối mặt với bốn người cầu khẩn hắn không cảm xúc chỉ đơn giản nói ra chữ, sau chữ “chết” đó, linh khí trong thiên địa đều tụ tập lại hai người bọn họ, theo sau đó là hàng loạt giọt sương quấn quanh hai người, sau đó bọn hắn đều hoá thành từng bức tượng băng, cuối cùng bị từng đợt gió thổi hoà tan trong thiên địa.

Không có chống cự, không còn cầu khẩn, thiên địa như chết lặng từng đám mây cũng dần dần kéo đi, hư ảnh vàng kim thiếu niên cũng biến mất sau đó.

Đến lúc chết bọn hắn cũng không hiểu được người thiếu niên đó là tồn tại cỡ nào, tương truyền chỉ có thánh giả mới có thể thuần thục điều khiển linh khí thiên địa, nhất niệm nhân sinh.

Tô Ngọc Linh nhìn bốn người chết cũng không có nhiều cảm xúc, nàng cũng không suy nghĩ nhiều liền chạy vô sơn động.

Chỉ thấy trong sơn động đang ngồi một vị thiếu niên thân mang bạch bào, khuôn mặt tuấn tú, khoảng tuổi, đôi mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấy thế gian vạn vật.

“Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng tỉnh, Linh nhi ngày nào cũng mong người”.

Tô Ngọc Linh chạy lại ôm cánh tay của hắn nhõng nhẽo nói.

Nàng cũng không biết tại sao, từ lúc nàng sinh ra đến giờ thiếu gia đều một mực nằm đó, lại chưa từng tiếp xúc với nàng nhưng lại làm cho nàng cảm thấy vô cùng thân thiết.

“Linh nhi, là ta đã làm khổ nàng!”, Lăng Huyền Thiên nhìn nàng lẩm bẩm.

Tô Ngọc Linh có thể không rõ nhưng sao hắn lại không biết chứ.

Nàng thân mang thiên phượng thần mạch từng đi theo hắn rất lâu, chỉ là sau đó kế hoạch kia, khiến nàng chịu khổ một đời lại một đời luân hồi tại ngũ hành giới.

Từ tổ sư Thiên Huyền tông bắt đầu, nàng đến Thiên Huyền sơn, tạo lên Thiên Huyền tông, từng đời lại từng đợi nhờ luân hồi châu luân hồi tại nơi này làm thánh nữ.

Cửu kiếp luân hồi, một kiếp một vạn năm, chỉ để chờ ngày hắn tỉnh lại.

Chỉ là mỗi lần luân hồi thực lực nàng đều giảm xuống, cùng với đó ký ức cũng dần bị xoá mờ, chỉ là mang theo chấp niệm chờ hắn tỉnh lại, nếu không thì tiếp tục dùng máu bồi dưỡng luân hồi châu nhằm chờ hắn.

Thực lực giảm xuống nàng cũng không thể không phong bế sơn môn.

Nhằm giúp cho Thiên Huyền tông tồn tại lâu dài cùng nàng chờ đợi hắn.

“Linh nhi, một thế này ta sẽ không để nàng chịu khổ nữa”.

Hắn nhìn xem nước mắt như rưng rưng Tô Ngọc Linh nhẹ nhàng nói.

“Không, chỉ cần chờ được thiếu giá, Linh nhi không sao cả”.

Nàng nén nước mắt cười nói.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng.

Chỉ im lặng không nói, hắn biết hắn đã nợ nàng quá nhiều..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio