Lúc thiếu niên kia quay người bỏ đi, trong một khắc Cổ Vân Phong nhìn thấy nước mắt của hắn. Trái tim đột nhiên hẫng một nhịp. Ta… ta không phải là rất quá đáng? Trong lòng bỗng trở nên hết sức suy sụp, Cổ Vân Phong cũng không còn tâm tư tham gia dạ tiệc. Dù rất muốn lập tức trở về kí túc xá nhìn coi Tống Tiệp thế nào, nhưng nửa đường bị Lôi Kình kéo lại, cứng rắn bắt hắn cùng anh Cả, cùng một đống nữ sinh ở lại tán gẫu. Thật vất vả mới tìm ra cớ thoát thân, Cổ Vân Phong chạy băng băng về kí túc xá, đến nỗi không kịp đợi thang máy xuống, hắn một hơi xông lên tầng mười một! Thở hồng hộc chạy vào phòng, Cổ Vân Phong liếc mắt một cái thì thấy túi của mình nằm trên sàn nhà, sách vở đều bị xé nát! Cổ Vân Phong biết Tống Tiệp nhất định là giận điên lên rồi. Hắn lưỡng lự mở cửa phòng ngủ, phát hiện ra đã bị khoá.
“Ầm… ầm”
Cổ Vân Phong cố sức đập cửa. “Tống Tiệp! Mở cửa!”
“Đi chết đi!”
“Để ta vào. Ta… ta…”
Tài ăn nói trôi chảy bỗng nhiên biến mất, Cổ Vân Phong không biết nên nói cái gì. Cổ Vân Phong, ngươi muốn làm gì? Xin lỗi hắn sao? Sợ là hắn không nghe! Quả nhiên, Tống Tiệp vừa nghe hắn nói, lập tức chửi như tát nước!
“Ngươi là đồ mặt người dạ thú! Nếu dám vào đây ta sẽ giết ngươi!”
“Ngươi không cho ta vào, ta ngủ ở đâu?”
“Ngươi… Khốn kiếp! Chui vào quan tài mà ngủ!”
Cổ Vân Phong đảo cặp mắt trắng dã. Quên đi, ta ra phòng khách ngủ vậy, để hắn tỉnh táo lại đã. Ngày mai nói chuyện tử tế với hắn. Còn nói chuyện gì? Ách, ngày mai nói sau!
Đến khi trời sáng, Cổ Vân Phong vừa tỉnh dậy liền phát hiện Tống Tiệp đã đi rồi. Chết tiệt! Ta sao lại ngủ như thế? Hắn đi lúc nào cũng không biết. Cổ Vân Phong răng không đánh, mặt không rửa, nhìn sách vở bị xé nát, hắn cả túi cũng không cầm, gấp rút vọt tới nhà ăn.
“A Phong, bữa sáng lấy cho ngươi rồi, mau ngồi xuống ăn. Đang nhìn cái gì vậy?” Mạnh Niệm Kì thấy hắn nhìn ngang nhìn ngửa, chẳng biết tìm gì, không nhịn được lo lắng hỏi.
“Có phải tìm mỹ nữ không?” Lôi Kình cười hắc hắc “Dạ tiệc tối qua có phải yêu thích ai chăng? Nói cho ta biết, ta giúp ngươi thu phục!”
“Cái đầu ngươi á!” Cổ Vân Phong tức giận nói, ánh mắt đảo xung quanh tìm người kia. Đáng ghét, hay là hắn không muốn gặp ta nên ngồi chỗ khác?
“Cổ Vân Phong!” Bàn bên, Duẫn Thiên Kì đột nhiên kêu hắn một tiếng. “Tống Tiệp đâu? Ngươi cùng hắn chung phòng, có biết là hắn đi đâu không?”
“Này, Tống Tiệp là vợ của bạn ta sao?” Lôi Kình vô cùng bất mãn với khẩu khí của tên tiểu bất điểm, “Hắn chắc đang lười nhác ở đâu đó rồi.”
“Vợ nào hả? Ngươi giữ miệng sạch sẽ một chút! Miệng chó phun ra toàn răng!” Duẫn Thiên Kì không dễ dàng bỏ qua chuyện bạn tốt của mình bị chế nhạo, lập tức trả miếng.
“Ngươi nói ai là miệng chó?” Lôi Kình đập bàn, căm phẫn đứng dậy.
“Là nói ngươi đó!” Duẫn Thiên Kì cũng không phải đèn dầu cạn, không chịu tỏ ra lép vế mà đập bàn, cũng phẫn nộ đứng dậy! Hai phe nhìn thần tượng của mình muốn khai chiến, tất cả cũng xắn tay áo mà đứng lên!
Trong lúc bầu không khí căng thẳng tới cực điểm…
“Toàn bộ ngồi xuống cho ta!” Giọng nói lanh lảnh của Mạnh Niệm Kì vang lên, uy nghiêm tràn ngập đến khiếp người. Lôi Kình cùng với học sinh Thượng Lạc không ai dám trái lời anh Cả, vội ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Được rồi, Thiên Kì, quên đi.” Vương Vũ Kiệt vội kéo tay, ý bảo hắn dừng lại thôi. Vạn nhất gặp phải rắc rối, hiệu trưởng nhất định trách tội xuống, điểm quan trọng này bọn hắn lại còn không biết sao. Vương Vũ Kiệt cá tính chỉ khẩu xà tâm Phật, chính lại là rất biết điều.
“Hừ”. Duẫn Thiên Kì hừ lạnh một tiếng rồi mới không cam lòng mà ngồi xuống. Vừa thấy hắn ngồi, học sinh Hữu Thượng cũng rối rít ngồi theo. Thật buồn chán khi xích mích không bùng phát!
“Anh Cả, ta có việc đi trước.” Cổ Vân Phong bỗng nhiên đứng lên.
“Điểm tâm không ăn sao?”
“Ừ, không ăn.” Cổ Vân Phong nhìn không ra Tống Tiệp còn lòng dạ nào mà ăn. “Ta có chút chuyện, lên lớp trước đây.”
“Ừ, ngươi đi đi.” Mạnh Niệm Kì gật gật đầu. Nhìn bóng dáng tên bạn từ nhỏ rời đi, Mạnh Niệm Kì bỗng như có điều suy nghĩ…
Cổ Vân Phong vừa vào lớp thì thấy Tống Tiệp ngồi ngay đó, trong lòng ngầm thở một hơi nhẹ nhõm. Mấy lần thử nói với hắn, lại bị coi như không, Cổ Vân Phong vừa sốt ruột vừa tức, cũng không biết phải làm thế nào. Chỗ ngồi hai người tuy là không xa, nhưng lại tựa như xa vạn dặm, như không quen biết.
Đáng ghét, người Hữu Thượng đều như hắn sao! Ta cố gắng thế này là tốt lắm rồi, hắn còn muốn thế nào?
Cổ Vân Phong trời sinh có siêu năng lực, từ nhỏ đã tự tin có thừa, thời kì dậy thì chưa từng phải băn khoăn, phiền muộn. Nhưng hắn lại không phát hiện ra, cái tên kẻ thù không đội trời chung kia đã khiến hắn mất đi sự trầm tĩnh hàng ngày, mở ra một trang mới trong nhật kí thanh xuân của hắn…
Nào nào Cổ Vân Phong, không cần điên lên! Ngươi cũng có phải là chưa được nữ nhân khẩu giao đâu, một tên con trai thì đã là cái gì? Huống chi hắn lại chính là kẻ thù của Thượng Lạc, ngươi nghìn vạn lần đừng để cái vẻ ngoài hồ ly tinh ấy quyến rũ, làm mất mặt Thượng Lạc!
Trong lúc Cổ Vân Phong cố hết sức xa lánh, Tống Tiệp cũng né tránh rất tài tình, hai người tuy ở cùng một phòng kí túc, nhưng một người ngủ phòng ngủ, một người ngủ phòng khách, đều cố tránh va chạm với người kia. Những tưởng rằng hai người cứ thế duy trì cuộc sống lạnh như “băng” này, dần quên đi chuyện đêm đó. Nhưng miếng băng mỏng này lại không ổn định, hiệu trưởng vừa ra lệnh một tiếng, lập tức đã bị phá tan!
Mặt trời chiếu trên cao, bầu trời quang đãng. Bởi vì hiệu trưởng ra lệnh các lớp đều phải tiến hành việc du lịch, đẩy mạnh tình cảm giữa các học sinh, cho nên sáng sớm thứ bảy, toàn thể học sinh năm ba của Cao trung Thượng Lạc Hữu Thượng ngồi xe du lịch, đi tới bờ biển mỹ lệ, dự định cắm trại hai ngày một đêm! Xe vừa đến nơi, các học sinh lập tức phấn khởi lao xuống! Nam thay quần bơi, nữ thì mặc đồ tắm vô cùng đa dạng, tự tin với vóc dáng mà mặc bikini. Lúc này, bất kể là nam sinh Thượng Lạc hay Hữu Thượng, tất cả đều vây quanh nữ sinh hưng phấn đùa bỡn, trong chốc lát nước tung toé đầy trời, rất náo nhiệt! Nhưng vốn đã định trước, “chiến trường” vừa lập, tức khắc địch ta phân minh. Hai phe đứng ở bãi bóng chuyền, cách một tấm lưới, cùng hò hét ầm ĩ.
“”Haha, đến đây! Thượng Lạc chúng ta hôm nay nhất định phải khiến Hữu Thượng các ngươi không còn manh giáp!”
“Nằm mơ! Có cán sự trưởng thể thao Hữu Thượng chúng ta đây, Thượng Lạc các ngươi chờ chết đi!”
“Đúng vậy, nhìn đi!”
Dáng người cường tráng khoẻ đẹp, Tống Tiệp ở trên sân khẽ mỉm cười, điệu bộ tự nhiên mà quay đầu.
“AAA! Quá đẹp trai!” Nữ sinh Hữu Thượng thét lên một chặp.
“Tống Tiệp cố lên!”
“Tống Tiệp ta yêu ngươi!”
Tống Tiệp vẻ mặt hào hứng mà nhiệt tình hôn gió đội cổ vũ mỗi người một cái! Nữ sinh Hữu Thượng lại rú lên! Trận đấu bắt đầu rồi. Nữ sinh Thượng Lạc không chịu thua, cũng bắt đầu cổ vũ thần tượng của mình!
“Cổ Vân Phong, ngươi tuyệt nhất!”
“Lôi Kình, ngươi rất đẹp trai!”
“Lôi Kình, cho bọn chúng mất mặt đi!”
Hai phe lực lượng tương đương, chiến đấu khá khó khăn. Tuy Tống Tiệp một mình bằng ba người, nâng cao sức mạnh đội Hữu Thượng, nhưng thành viên đội Thượng Lạc lại lớn lên từ nhỏ trong núi, tế bào vận động hơn hẳn các cậu ấm nhà giàu. Bởi vậy, Tống Tiệp dù lợi hại, nhưng chống đỡ rất vất vả, khiến cho tỉ số liên tục giằng co. Đánh tới gần hết hiệp đầu, Cổ Vân Phong bất ngờ khéo léo bỏ bóng, khiến cho tỉ số vượt lên dẫn trước một điểm, hiệp đầu cũng kết thúc. Các nữ sinh Thượng Lạc lập tức hưng phấn mà ùa lên, la hét ôm lấy hắn.
“Cổ Vân Phong, giỏi quá!”
“Haha, A Phong, đúng là nhờ ngươi!” Lôi Kình cười ha ha mà khoác vai hắn “Ngươi xem Tống Tiệp muốn điên rồi! Hắn đứng chết trân đó trừng mắt nhìn ngươi kìa.”
Thấy đối phương ánh mắt đằng đằng sát khí, Cổ Vân Phong không hiểu sao hưng phấn mà đứng lên. Tiểu tử nhà ngươi cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào ta sao.
Tống Tiệp thấy Cổ Vân Phong được nữ sinh bu quanh, nỗi tức giận không rõ từ đâu tới bừng bừng bốc lên. Chó thì không đổi được trò ăn phân! Sắc phôi chính là sắc phôi!
“Tống Tiệp, ngươi không sao chứ?” Duẫn Thiên Kì cầm bình nước đưa cho hắn. Không am hiểu thể thao nên chả hiểu gì, đành làm khán giả bất đắc dĩ, đến lúc nhìn thấy bạn mặt đằng đằng sát khí mới chạy tới.
“Không sao, ngươi yên tâm, hiệp sau chúng ta tuyệt đối không thua! Nếu như ta bại bởi tay tên Cổ Vân Phong vô sỉ kia, Tống Tiệp ta lập tức từ chức cán sự trưởng!”
“Oa. Đùa sao!” Xem ra Tống Tiệp thực sự ghét cái tên kia!
“Hừ, chờ coi!” Cổ Vân Phong, bản thiếu gia cho ngươi biết sự lợi hại của ta, xem ta chỉnh ngươi như thế nào!
Tống Tiệp quyết định vạch ra chiến thuật mới, hắn gọi mấy đội viên lại, chỉ bảo cặn kẽ. Trận tiếp theo bắt đầu. Tống Tiệp triển khai phương thức mạnh mẽ, tập trung tấn công kẻ thù Cổ Vân Phong, cứ nhằm hắn mà đánh, hơn nữa còn liên tục nhắm vào “cái chỗ đó”! Mấy lần như vậy, Cổ Vân Phong cũng nhìn ra đầu mối. Trên mặt cười khổ, tiểu tử này thật muốn mượn việc công trả thù riêng hả. Muốn đánh ta thành thái giám sao?
Có lẽ đúng là báo ứng, Cổ Vân Phong né người không kịp, bị Tống Tiệp như tia chớp quất bóng, trúng ngay tiểu đệ đệ!
“A!” Cổ Vân Phong kêu một tiếng, đau đến khọm cả lưng! Đáng ghét, cái tên tiểu tử thối thật đúng là không lưu tình a!
Tống Tiệp thấy thế rùng hết cả mình. Hỏng bét, ta không đánh gãy mất cái đó của hắn chứ hử?
“Aaa! Được rồi! Thắng, chúng ta thắng rồi!” Học sinh Hữu Thượng, bất kể nam nữ, tất thảy đều phấn khởi ùa ra, ôm lấy Tống Tiệp nhảy nhót, thừa dịp hôn trộm vài cái!
“Thắng cái rắm! Các ngươi là đồ nham hiểm!”, “Đúng vậy, đồ đánh lén đê tiện vô sỉ!”
Học sinh Thượng Lạc nhìn thần tượng của mình bị thương, lập tức phẫn uất gào lên.
“A Phong, ngươi có khoẻ không?” Lôi Kình lo lắng đỡ lấy hắn.
“Không sao!” Cổ Vân Phong chau mày, cố đứng thẳng người. Mới vừa liếc mắt, liền trông thấy Tống Tiệp như anh hùng, được một đám cả trai lẫn gái vừa ôm vừa hôn, trong lòng liền tức giận bừng bừng. Khốn kiếp! Tiểu tử chết tiệt, bị người sờ mó như vậy thích lắm sao? Ta ở đây chịu khổ, ngươi ở đó hưởng thụ! Trên đời có loại chuyện tốt như vậy sao? Chờ coi! Thấy ánh mắt Cổ Vân Phong đầy căm hờn, Lôi Kình lập tức xắn tay áo.
“A Phong, anh em báo thù cho ngươi!”
“Đúng! Báo thù! Báo thù!” Học sinh Thượng Lạc nghe vậy muốn xông lên ngay!
“Không được!” Cổ Vân Phong thản nhiên mở miệng “Ta sẽ tự tìm Tống Tiệp tính sổ!”
Thấy thần tượng của mình ánh mắt lạnh như băng, mọi người sống lưng nhột nhạt cả, đều tự biết Tống Tiệp phen này toi mạng rồi!
Tuy lần du lịch này mục đích thúc đẩy tình cảm hai bên, làm học sinh hai trường mau chóng hoà nhập, nhưng sau trận bóng chuyền, hai phe tình cảm không những không tăng được nửa phần mà thù hận lại bốc cao ngùn ngụt, nhà trường cũng rất bất ngờ về điều này. Đến buổi tối, nguyên là phải tổ chức một dạ tiệc “hoà thuận vui vẻ”, nhưng mọi người lại nhất loạt tẩy chay, nên đành huỷ bỏ.
“Chúng ta không muốn cùng lũ nhà quê các ngươi đốt lửa trại!”
”Bọn ta mới không cần đốt lửa trại với lũ Hữu thượng đê tiện, ăn chơi trác táng các ngươi!”
“Không nói nữa! Toàn bộ đi ngủ!”
”Cái gì ạ? Sớm như vậy, bọn em còn chưa được đi chơi đêm mà!”
“Không được là không được!”
Vì sợ có người sinh sự, nhân cơ hội trả thù, giáo viên quyết định bắt học sinh đi ngủ sớm một chút. Mọi người kháng nghị không được, chẳng thể làm gì khác hơn là lũ lượt kéo nhau về lều. Đêm khuya vắng lặng, chỉ có tiếng sóng biển vỗ về. Nhưng ngủ một mình trong lều đơn, Tống Tiệp không cách gì nhắm mắt. Cái tên kia… Hắn không sao chứ hả? Trông hắn hình như là rất đau đó. Sáng nay ta không phải là quá ác độc chứ? Vạn nhất cái đàn ông siêu cấp hoàn mỹ đó bị tổn thương, thật đúng là phí của trời a! Ta có vẻ đã quá kích động rồi… Ngay khi Tống Tiệp đang tự kiểm điểm lại bản thân thì điện thoại bỗng nhiên báo có tin nhắn.
“Đến ngay dãy đá lớn cạnh bờ biển. Không đến tự gánh lấy hậu quả. Cổ Vân Phong.”
Đáng ghét! Cái tên chết bằm! Lại muốn uy hiếp gì ta? Hừ, đi thì đi, ai sợ ai hả? Ngươi còn dám kêu ta khẩu giao cho ngươi, ta thì một nhát cắn đứt nó cho coi! Để không kinh động người khác, Tống Tiệp tuy đã nín thở nhưng vẫn cẩn thận nhẹ bước ra phía sau, đi ra ngoài.
Quái lạ, thế nào lại không thấy hắn đâu? Hẹn người khác tới rồi mình đến muộn a? Ghét nhất người như thế! Đứng ở dãy đá lớn, Tống Tiệp thở phì phì mà nghĩ vậy.
“Ở phía sau, đồ ngốc!”
Nghe được sau dãy đá phát ra tiếng nói, Tống Tiệp chạy lại, quả nhiên là Cổ Vân Phong ở đó. Hai tay hắn đút túi áo, nghiêng dựa trên tảng đá, khoé miệng tủm tỉm một chút xấu xa.
“Ngươi bảo ai là đồ ngốc hả?” Tống Tiệp tới trước hắn, căm hận mà bảo.
“Nói ngươi đó. Lơ ngơ mà đứng ở phía trước dãy đá, không sợ nhỡ ra bị người ta trông thấy, biết chúng ta yêu đương vụng trộm à?”
“Trộm… trộm… Yêu đương vụng trộm?” Tống Tiệp bị mấy chữ này dọa cho sợ đến lắp bắp liên hồi, dáng vẻ quá là đáng yêu, khiến Cổ Vân Phong nhịn không được bắt đầu trêu chọc.
“Không sai, chúng ta chính là đang yêu đương vụng trộm a. Sau lưng mọi ngươi len lén làm loại chuyện này, chẳng lẽ không phải yêu đương vụng trộm?” Cổ Vân Phong móc tính khí trong quần ra, gian ác mà cười.
“Cổ Vân Phong! Ngươi là tên cầm thú! Lại muốn kêu bản thiếu gia giúp ngươi làm…. Làm cái cái…”
“Khẩu giao?”
“Đúng rồi! Ngươi biết là được rồi.” Tống Tiệp nhịn không được đỏ bừng mặt. May mà hôm nay trăng tàn, không còn lớn lắm.
“Yên tâm, hôm nay ta không có ý bảo ngươi làm chuyện đó.” Hô, thật tốt quá. Ngươi xem ra vẫn chưa đánh mất hết lương tâm. “Ta chỉ là muốn ngươi giúp ta chữa thương tiểu đệ đệ một chút thôi.”
“Chữa thương?”
“Sáng nay ngươi đánh nó bị thương, nó rất khổ ngươi biết không?”
“Ta… ta…”
“Nó tốt xấu gì cũng từng tặng ngươi một ly “sữa tươi”, khiến ngươi vô cùng thoả mãn, không phải sao? Ngươi sao lại ghê gớm, lấy oán trả ơn, đánh nó bị thương như thế?”
Thấy Cổ Vân Phong bộ dạng làm ra vẻ đau đớn, Tống Tiệp đã không còn gì để nói rồi. Sao lại có kẻ không biết xấu hổ đến mức này hả trời?
“Hổ thẹn nói không nên lời được luôn hả? Không sao, ta cho ngươi lập công chuộc tội đó.” Cổ Vân Phong nắm lấy tay hắn, đặt lên tính khí của mình.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Vừa đụng tới phân thân hoàn mỹ khủng khiếp nọ, Tống Tiệp lại đánh trống ngực liên hồi.
“Lấy tay an ủi chỗ bị thương của nó đi.”
“Không… Không được…. Ta không muốn!”
“Nếu không ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ đem bí mật của ngươi nói ra nha.” Cổ Vân Phong hèn hạ mà cười cười. Tuy là không biết tại sao Tống Tiệp lại sợ người ta biết hắn là xử nam, nhưng có thể lấy ra uy hiếp hắn thì vẫn nên dùng.
“Đồ vô sỉ!”
“Ngươi tha hồ chửi! Mau, tiểu đệ đệ của ta trướng muốn chết rồi, mau giúp ta thủ .”
“Ta không biết làm!” Tống Tiệp sợ đến độ nói năng không suy nghĩ.
“Cái gì? Ngươi không phải nói thường giúp Vương Vũ Kiệt làm sao?”
“Cái… cái đó là chuyện lâu lắm rồi, ta không có nhớ rõ.” Tống Tiệp thuận miệng nói láo.
“Gạt người?” Cổ Vân Phong giữ lấy cằm hắn “Ngươi cho đến bây giờ chưa từng chạm qua thằng con trai nào khác, đúng không?”
“Ai cần ngươi lo!” Nói láo bị phát hiện, trên mặt Tống Tiệp xấu hổ tưng bừng.
“Thật sự là quá tốt!” Cổ Vân Phong không hiểu sao trong lòng cao hứng như thế này.
“Tốt á!”
“A, không sai, ngươi chưa từng chạm vào kẻ khác, nhưng tự an ủi thì chắc đã từng hả? Sao lại không biết chứ? Lẽ nào… Ngươi ngay cả tự an ủi cũng không có kinh nghiệm?”
“Nói láo! Ta… Ta đương nhiên là có tự làm rồi! Đây là chuyện con trai thành phố đều làm mà!” Tống Tiệp thiếu tự tin mà cãi. Kỳ thực, “cái đó” của hắn bộ dạng hết sức đặc thù, khiến hắn tự ti khủng khiếp, cho nên lúc nào cũng căm ghét nó, đừng nói chi đến chuyện tự an ủi.
“Thật?” Cổ Vân Phong hoài nghi nhìn hắn.
“Ta lừa ngươi làm gì?”
“Được, vậy ngươi tự làm cho ta xem.”
“Cái gì?”
“Mau làm đi, không phải ngươi nói đây là chuyện con trai thành phố đều làm sao? Mau lấy cái của ngươi ra!”
“Không… Không được! Không được!” Tống Tiệp sợ hãi đến run lẩy bẩy.
“Là con trai sao lại lề mề như thế!”
Cổ Vân Phong thình lình không báo trước mà đẩy Tống Tiệp xuống bãi cát, cố sức lột quần của hắn.