Quan Ngôn Lực nổi giận quát: "Kẻ nào dám?" Mấy tên cận vệ lâm vào tình cảnh khó xử, đắc tội với bên nào người thiệt cũng là bọn họ, cho nên tốt nhất thì vẫn cứ đứng một bên bàn quang.
Vị trưởng lão đầu tóc trắng bạc lớn tuổi nhất nãy giờ giữ im lặng bỗng dưng lên tiếng: "Được rồi, sự tình cũng không nghiêm trọng cho lắm, cho nên việc này cũng cho qua đi thôi, bù lại khẩu phần ăn của tiểu Vân sẽ bị giảm một nửa trong vòng hai tuần!!"
Tròng mắt Quan Ngôn Lực và Quan Vân co rụt lại, sự phẫn nộ không che dấu được bốc lên ngùn ngụt. Quan Ngôn Lực nhanh chóng tỉnh táo lại, nếu bây giờ xảy ra xung đột thì hắn sẽ là người chịu thiệt thòi lớn nhất, như vậy mất nhiều hơn được, đành phải để Quan Vân chịu khổ một chút mà thôi.
Quan Vân đè nén sự tức giận đang không ngừng dâng lên: "Đa tạ Đại trưởng lão đã khai ân, ân tình này Quan Vân nhất định sẽ báo đáp!!" Hai chữ "ân tình" Quan Vân cố tình nhấn mạnh đồng thời nhìn trừng trừng vào lão giả tóc bạc.
Đại trưởng lão không đếm xỉa gì đến Quan Vân, trong mắt lão ta hắn chỉ là con kiến không hơn không kém, mà kiến thì có thể làm được gì to tát.
Quan Ngôn Lực gật đầu, hắn rất thưởng thức tính nhẫn nhịn của tiểu tử trước mắt, trưởng thành trong tuổi nhục đến ngày hôm nay không phải chỉ có xấu, một mặt tốt nào đó đang dần dần hiển lộ qua tính cách của Quan Vân.
"Nếu đã như vậy thì tiểu Vân ngươi có thể quay về, nhớ chăm chỉ tu luyện, đại bá tin tưởng ngươi có thể làm nên đại sự!!"
Quan Ngôn Lực không quan tâm đến những ánh mắt khinh bỉ đang nhìn mình, hắn mỉm cười kỳ vọng nhìn Quan Vân. Điều này khiến Quan Vân cảm thấy thật sự ấm áp, ngày sau hắn sẽ tìm cơ hội báo đáp đại bá.
Quan Vân chậm rãi lui ra ngoài, trở lại biệt viện nơi hắn sống, vừa đi vừa suy nghĩ vẫn vơ thì một tiếng kêu yêu kiều vang lên: "Vân thúc, ngươi lại bị mấy lão già kia mắng nữa à?"
Quan Vân ngạc nhiên quay đầu lại, trong mắt nhìn không hề che dấu sự yêu thích: "Yên nhi, ngươi ở đây đợi ta nãy giờ đấy à?"
Quan Nhã Yên đôi má ửng hồng bĩu môi: "Hứ, Vân thúc ngươi lại tưởng bở, ta chỉ là được gia gia dặn dò nên mới ở đây chờ ngươi ra thôi, nếu không ta sao rảnh rỗi đến đây phơi nắng như này!"
Quan Vân cười hắc hắc xoa đầu cô gái nhỏ trước mặt, nàng là Quan Nhã Yên cháu gái của Quan Ngôn Lực đại bá hắn. Bởi vì đại bá kết hôn rất sớm nên đến khi hắn ra đời thì ông đã có đứa cháu gái này rồi.
Hai đứa chơi với nhau từ khi còn một hai tuổi, thậm chí được phụ thân Quan Vân và đại bá hứa hôn, bởi vậy từ lúc mới bảy tuổi thì Quan Vân đã thề thốt sau này sẽ cưới Quan Nhã Yên làm thê tử. Có lẽ sự việc này ở Trái Đất sẽ bị nói là loạn luân, người đời chê cười, nhưng ở Song Giới thì chuyện này lại quá mức bình thường đến không thể bình thường hơn được.
Vì để duy trì huyết mạch gia tộc nên hầu hết đều là người trong nhà sau khi lớn lên yêu thích ai thì sẽ kết hôn với người đó, rất ít trường hợp cưới ngoại tộc.
Nếu Quan Ngôn Lực là người quan tâm, che chở hắn nhất thì Quan Nhã Yên lại là người yêu thương hắn nhất, phần lớn thời gian nàng đều ở bên cạnh hắn, thậm chí khi ngủ cũng không ít lần hai đứa ngủ chung. Do còn nhỏ nên Quan Vân không có lợi dụng cơ hội chiếm tiện nghi của nàng, bởi vậy nên thường xuyên bị nàng mắng "đồ bất lực".
Cứ như vậy hai đứa là một đôi thanh mai trúc mã từ nhỏ đến giờ.
Quan Vân nhìn thấy Quan Nhã Yên thì bao phiền muộn lúc nãy đã tiêu tan hết, hắn mỉm cười nắm tay nàng kéo về phía biệt viện của mình. Chỉ sau một lát cả hai đã có mặt tại căn nhà khá nhỏ, gia sản của cha mẹ Quan Vân để lại đều đã bị đám trưởng lão kia thu hết, chỉ để lại căn nhà gỗ ọp ẹp này mà thôi.
Quan Nhã Yên lười biếng nằm lăn ra giường, nàng phụng phịu lên tiếng: "Lão đầu, ngươi nói khi nào thì thứ đó mới hoàn thành?"
"Nha đầu, tiểu Vân hắn chưa lo, ngươi vội làm cái gì. Sắp rồi, chắc một hai ngày nữa là nó xong ấy mà!!"
Một giọng nói già nua vang lên trong phòng, mặc dù bên trong chỉ có hai người Quan Vân, giọng nói già nua kia là ở đâu ra?
Vẻ mặt Quan Vân không có biến hóa gì, như thể đã quen với chuyện này, hắn thản nhiên nói: "Hừ, nửa tháng trước ngươi cũng nói vậy, tháng trước đó ngươi cũng nói vậy, ba tháng trước ngươi cũng đã nói như vậy. Lão già chết tiệt, ngươi dụ ta nuôi dưỡng thứ đó cũng được năm năm rồi, năm năm ta đình chỉ tu luyện chỉ vì chờ ngày nó hoàn thành như lời ngươi nó. Kết quả như thế nào, nửa năm trước nếu không phải nhờ Yên nhi trộm được một viên Tăng Nguyên đan bán thành phẩm thì ta cũng đã không vượt qua được lễ trưởng thành trong tộc rồi."
Quan Vân càng nói càng phẫn nộ, những gì hắn chịu đựng thật sự là quá nhiều: "Mẹ kiếp, ta nể ngươi là lão đầu sống đã có tuổi, ngay cả việc ngươi vì trốn cường địch liền lấy thân thể ta làm bia đỡ đạn bao nhiêu năm nay ta cũng không thèm chấp. Ngươi bảo chỉ cần ba năm thì thứ đó sẽ thức tỉnh, sẽ giúp ta từng bước đứng trên đỉnh phong đại lục, con mẹ nó, tính đến bây giờ đã năm năm rồi đó. Đến một chút động tĩnh cũng không có thì đến khi nào nó mới hoàn thành đây!!"
Một hư ảnh như làn khói thoát ra từ người Quan Vân, sau đó từ từ ngưng tụ thành một lão đầu tiên phong đạo cốt. Lão thở dài buồn bã, vô lực lắc đầu: "Ngươi có mắng ta cũng vậy, ta làm sao biết thanh Thiên Vân Kiếm này lại trở nên như vậy, năm xưa cũng vì nó mà hơn phân nửa cường giả đỉnh phong của bốn đại lục Hắc, Bạch, Hoàng, Lam liều mạng chiếm đoạt. Ta may mắn cùng với một chiến hữu cướp được từ trong miệng hổ, chạy bán sống bán chết đến Xích Dạ này để trốn một phen đại kiếp, đáng tiếc người bạn của ta không thoát được, chết trận giữa đường.
Ta liều lĩnh phá hủy nhục thân, tồn tại ở trạng thái linh hồn này tiếp tục lẩn trốn suốt hai tháng mới thoát được truy bám, nhưng mà lúc đó ta cũng đã đến giới hạn, bất đắc dĩ mới phải chui tạm vào người tiểu tử ngươi. Haiz, giờ ta cũng không còn gì, tặng ngươi Thiên Vân Kiếm là cũng như ban cho ngươi một hồi tạo hóa rồi.
Bát cấp Quân khí nào có đơn giản như mấy cái vũ khí rẻ tiền khác, nói cho ngươi được mở mắt, tại Song Giới không có quá một trăm thanh Quân khí đâu nhé, Thiên Vân Kiếm chính là top đầu trong số những Quân khí đó. Năm xưa lão già Vân Quân chế tạo ra thanh thần binh này đã có nói, cần bồi bổ Nguyên khí liên tục trong vòng ba năm mới có thể khiến nó thức tỉnh. Chả hiểu sao tiểu tử ngươi đã làm liên tục năm năm mà vẫn không thấy hiệu quả, do ngươi quá đen hay là làm chuyện ác nên trời phạt thì ta không biết."
Quan Vân nghe xong mặt mày ủ rũ hẳn, hắn hy sinh năm năm tu luyện vì một thứ phù phiếm như thế này. Thật sự không cam lòng, rất rất không cam lòng, Quan Vân nổi giận, ngưng thần tiến vào trong đan điền, nơi đó có một thanh trường kiếm hoa lệ màu đỏ rực như hỏa diễm, chuôi kiếm có hai áng mây xòe ra hai bên.
Hắn điên cuồng hướng thanh kiếm gào thét: "Thứ chết tiệt, ngươi mặc dù là thần khí nhưng cũng không được quá đáng như vậy!"
"Ngươi ăn nhờ ở đậu lão tử năm năm trời, ta chưa một lần hướng ngươi oán trách, ngươi vì cớ gì vong ân phụ nghĩa không chịu tỉnh lại!!"
"Con mẹ ngươi, lão tử lần này không nhịn ngươi nữa, mau trả Nguyên khí lại đây.!!"
Quan Vân điên cuồng lao về phía thanh kiếm, ngay khi đến gần liền bị một lực lượng vô hình đánh bật trở lại. Vì là đang ở thể linh hồn nên những tổn thương này gây ra sự đau đớn thống khổ không thể diễn tả bằng lời được.
"Chết tiệt, lão tử liều mạng với ngươi!!!"
Lúc này dị biến đột nhiên xảy ra, thanh kiếm lóe lên từng đạo tia sáng, ánh mặt trời so với những tia sáng này không là gì cả. Nhưng chúng nó rất nhanh bị thay thế bằng một luồng khí tức tà ác, hắc ám vô cùng.
"Nhân loại nhỏ bé, dám đánh thức bổn tọa, ngươi là kẻ đầu tiên có được can đảm đó!!"
Từ trên thân kiếm, một luồng khói đen tà ác tràn ra nhanh chóng bao phủ toàn bộ đan điền của Quan Vân, khói đen đó chậm rãi ngưng tụ thành một đầu yêu thú kỳ dị trông giống như kỳ lân.
Quan Vân kinh hãi nhìn một màn trước mắt, thế nhưng sự trấn định kiên nhẫn bao năm qua tu tập được giờ này biến đi đâu mất, tức giận càng thêm tức giận, điên cuồng càng thêm điên cuồng.
"Mẹ kiếp, ta cóc cần biết ngươi là cái thứ gì, năm năm qua ta đã nuôi ngươi bằng toàn bộ Nguyên khí mà ngày đêm ta hấp thụ được. Ba năm tỉnh dậy, ba năm cái cứt chó, nếu lão tử hôm nay không vào đây thăm hỏi ngươi, thì ngươi có chịu hiện hình ra sao?"
Quan Vân chỉ thẳng vào mặt hắc kỳ lân mắng to, hắn cũng cảm nhận được tâm tình của mình có điểm bất thường thế nhưng không cách nào trấn định lại được cả.
"Ra là vậy, chả trách cách đây không lâu ta cảm nhận mình được có một nguồn năng lượng đang cố gắng kêu gọi ta, hóa ra nó là từ ngươi sao?"
Quan Vân cảm thấy tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại, hắn thở phào một hơi, lúc này mới cẩn thận quan sát sinh vật trước mắt, một con kỳ lân khổng lồ được tạo ra từ hắc khí, không thể thấy rõ được hình dạng bên trong của nó, ngoại trừ đôi mắt đỏ lòm đang nhìn chằm chằm vào Quan Vân.
Hắc kỳ lân lắc nhẹ đầu: "Một ngàn năm trước có lẽ ta là tồn tại phong vân một cõi, chỉ tiếc cuối cùng lại bị một đám tiểu nhân bỉ ổi vây giết, hahaha! Đáng tiếc bọn chúng đã sai lầm khi khinh thường ta, chỉ còn một tia tàn hồn nhỏ bé nhưng sống vẫn là sống, còn loài sinh vật nào có thể sống dai hơn dòng tộc của ta nữa chứ!!!"
Nó như tự nói với bản thân mình, khi thì điên cuồng phẫn nộ, khi thì không cam lòng, khi thì lại cười to đắc ý. Sau một hồi tự kỷ thì nó cũng quay đầu nhìn lại Quan Vân.
"Một phần nào đó cũng có thể nói là nhân loại ngươi đã cứu bổn tọa một mạng, dù tộc bọn ta tà ác đến cực điểm nhưng cũng là tộc xem trọng ân nghĩa nhất toàn bộ đại lục này, điều này bổn tọa cực kỳ tự tin bảo đảm.
Một phần còn lại bổn tọa gặp ngươi coi như duyên số. Vì vậy từ nay ta nguyện dùng tàn hồn cuối cùng này dung nhập vào thanh kiếm kia, trở thành kiếm hồn của nó giúp ngươi tiêu diệt những chướng ngại cản đường! Nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện!!"
Quan Vân không nghĩ đến lại có chuyện tốt như vậy, hắn trịnh trọng gật đầu. Hắc kỳ lân tiếp tục nói: "Đến khi ngươi có đủ thực lực thì phải giúp ta tìm hai viên Thất cấp đan dược và một bộ hài cốt còn nguyên vẹn của Kỳ Lân tộc!"
Quan Vân há hốc miệng, hai viên Thất cấp đan đã là chuyện quá mức vô lý với hắn bây giờ, huống chi còn phải có được một bộ hài cốt Thần thú Kỳ Lân tộc nữa chứ. Đùa hắn sao, con quái này há miệng sư tử ngoạm cũng quá đáng quá rồi.
Hắc kỳ lân như biết được hắn đang nghĩ gì hừ lạnh khinh thường: "Tiểu tử ngươi có phúc mà không biết đủ, bổn tọa năm đó không dám nói vô địch thiên hạ, nhưng cái thằng vô địch thiên hạ kia gặp bổn tọa cũng phải kiêng dè ba phần, thậm chí là không muốn dây vào ta đây. Bây giờ bổn tọa hạ mình làm Hồn khí cho ngươi mà ngươi còn đưa cái bộ mặt đó ra với ta???"
Quan Vân thầm nuốt một ngụm nước bọt, nếu tên này nói thật vậy thì nó cũng quá trâu đi chứ, tính ra có hắn trợ giúp thì cũng không hẳn là không làm được hai điều kiện kia.
Như làm ra quyết trọng đại, Quan Vân cắn răng gật mạnh đầu: "Được ta đồng ý với điều kiện của ngươi, chỉ cần ta không chết thì chắc chắn ta sẽ giúp ngươi tìm những thứ ngươi cần, thậm chí cả đồ vật không nằm trong điều kiện, nếu trong khả năng thì ta đều sẽ lấy cho ngươi. Đây là lời hứa của ta!"
Trong đôi mắt đỏ rực xẹt qua một tia vui mừng, không hiểu vì sao nhưng hắn vẫn chọn tin tưởng tiểu tử nhân loại này một lần, chỉ là hy vọng Quan Vân đừng làm hắn thất vọng.
"Tên của ta là Dương Mịch, ta sẽ tồn tại bên trong này, nếu không có gì thì đừng đem thanh kiếm này ra, Quân khí không đủ thực lực thì không nên sử dụng, thất phu vô tội nhưng hoài bích lại có tội!"
Nói xong Hắc kỳ lân hóa thành khói đen rút vào trong thanh kiếm đang lơ lửng, Quan Vân hưng phấn bay tới nắm chặt lấy, tiện tay vung lên vài đường, cảm giác cực kỳ thuận tay, nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy. Bát cấp Quân khí quả nhiên có khác.
Quan Vân tay nắm chuôi kiếm chậm rãi biến mất khỏi đan điền, hắn mở mắt ra thì mình đã xuất hiện trong phòng, hay nói chính xác nãy giờ giao tiếp với hắc kỳ lân chỉ là linh hồn của hắn FdWFwQZ mà thôi.
Quan Nhã Yến và lão đầu nãy giờ đều quan sát Quan Vân, thấy hắn mở mắt thì cũng thở phào một hơi, Quan Nhã Yến nhận ra điểm không đúng, trên tay Quan Vân từ khi nào đã xuất hiện thêm một thanh kiếm nữa.
"Ý, thanh kiếm đẹp quá, Vân thúc ngươi lấy được ở đâu vậy?"
Lão đầu đang lơ lửng nghe vậy giật bắn mình, hắn cuống quít nhìn vào tay Quan Vân, ánh mắt lão lồi ra một lúc rồi mừng rỡ hét lên: "Thiên Vân Kiếm, hahaha, chính là Thiên Vân Kiếm, tiểu tử ngươi đã thành công!"
Quan Vân nhẹ nhàng mỉm cười, miệng lẩm bẩm gọi khẽ: "Dương Mịch!"
Một luồng khói đen từ thân kiếm bốc lên sau đó ngưng tụ lại thành một con hắc kỳ lân, duy chỉ có đôi mắt màu huyết hồng ra thì từ hình dáng phần thân thể còn lại chỉ lờ mờ đoán ra được là kỳ lân mà thôi.
"Tiểu tử, mới đó lại gọi bổn tọa ra đây làm gì, có địch nhân nào cường đại sao?"
Dương Mịch nghi hoặc nhìn Quan Vân, Quan Vân cười hì hì giới thiệu: "Nói cho ngươi biết, đây là Quan Nhã Yên, nương tử tương lai của ta, còn kia là Lôi Thiền lão đầu, hắn ta cũng giống như ngươi, đều ăn nhờ ở tạm trong thân thể ta."
"Khốn kiếp, ai là nương tử tương lai của Vân thúc ngươi chứ, đừng có mà tưởng bở như vậy, người ta còn chưa có đồng ý gả cho ngươi đâu đấy!!" Quan Nhã Yên đỏ mặt phản bác, nhưng âm thanh lại nhỏ như muỗi kêu.
Lôi Thiền nãy giờ nghi hoặc nhìn chăm chú vào Dương Mịch, lão nhớ chắc chắn mình đã từng thấy qua hình dạng này từ trong một cuốn sách nào cổ nào đó. Như nhớ ra được điều gì, Lôi Thiền há miệng ra mãi không thấy ngậm vào, giọng nói lắp bắp như gặp quỷ: "Hắc...Hắc Ám...Lân...Vương!!!"
Dương Mịch hơi bất ngờ nhìn Lôi Thiền, rồi sau đó gật đầu: "Không sai, bổn tọa chính là Hắc Ám Lân Vương, thậm chí còn là Lân Vương đời thứ mười lăm, tiểu tử ngươi có kiến thức đó, trong thiên hạ rộng lớn này không có mấy người biết đến sự tồn tại của bọn ta đâu, kể cả yêu thú tộc khác cũng vậy."
Lôi Thiền gian nan nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng lão bây giờ như sóng cuộn biển gầm, hoảng sợ không cách nào giảm bớt được.
"Không cần có bộ dạng như vậy, năm xưa có lẽ bổn tọa là tồn tại ai nghe cũng sợ, nhưng bây giờ cũng chẳng khác gì so với ngươi cả, chỉ còn lại tàn hồn không hơn không kém. Hơn nữa từ nay về sau chúng ta đã là người một nhà, cùng phe với tên tiểu tử may mắn kia."
Lôi Thiền, sau một lúc mới bình tĩnh trở lại thở dài một hơi: "Thật sự là ta rất ghen tị với ngươi đấy tiểu Vân, vận may của ngươi cũng quá nghịch thiên rồi!!"
Quan Vân bĩu môi: "May cái khỉ gió gì, ta phải cong lưng mà cày cung phụng hai gia hỏa ngươi bao nhiêu năm trời, trả lại cho ta chút ít coi như là báo đáp, còn nói tới cái gì may mắn, ta phi!!"
Lão đầu lắc đầu cười khổ: "Ta bảo ngươi may mắn là thật, bởi vì ta chính là một Lục cấp Đan sư kiêm Lục cấp Chế khí sư hàng thật giá thật, thêm vào một Thần thú Vương mạnh mẽ nhất thiên hạ làm vệ sĩ, ngươi nói con đường tương lai phía trước còn không rộng mở với ngươi sao!!"
Quan Vân cùng Quan Nhã Yên hai mắt trắng dã thất thanh hét to: "Cái gì? Lục cấp...?Thần thú Vương???"