Mọi người có mặt ở đây trông thấy vẻ mặt của Trường Thiên thì ý thức được chuyện lần này căng rồi, duy chỉ có Thiết Ngư Nhi không biết gì vẫn đang thút thít khóc, ngay khi nàng nghe Trường Thiên gọi "Thiết Nham!" thì có hơi bất ngờ chút chút, đến lúc thân ảnh Thiết Nham xuất hiện trong phòng thì nàng lập tức nhảy cẩn lên.
"Thiết Nham, tiểu tử ngươi về sao không báo ta biết trước, còn nữa đồ chơi ngươi hứa mua cho ta đâu rồi!"
Thanh âm đanh đá mang theo hưng phấn vang lên khiến Trường Thiên cũng phải quái dị nhìn Thiết Ngư Nhi, cô gái nhỏ đáng yêu vừa rồi đâu mất tiêu rồi. Cảm nhận được được cái nhìn hài hước của Trường Thiên, nàng đỏ mặt xấu hổ ấp a ấp úng vội vàng sửa lời: "Lần...lần trước tiểu...tiểu Nham có...nói mua đồ chơi cho ta...nên...nên..."
Thiết Nham cùng mấy bà vợ của mình lắc đầu cười khổ, bà chằn lửa này mọi ngày làm gì có bộ dạng e thẹn như vậy, hôm nay gặp đại nhân xem đã đụng phải khắc tinh rồi, vỏ quít dày có móng tay nhọn.
"Thiết Nham, Ngư Nhi đã nói vậy sao ngươi còn chưa đưa?"
"Đại nhân, lần trước thuộc hạ khi về định ghé vào Ngũ Nguyên mua ít đồ cho đại tỉ, chỉ là giữa đường gặp ngài rồi..."
Thấy Trường Thiên nhíu mày, Thiết Nham run lên vội nuốt câu sau vào bụng không dám nói tiếp, hắn khổ sở lấy từ trong giới chỉ ra hai thanh vũ khí Ngũ cấp, một cây đao to bản và cực kỳ nặng, Thiết Ngư Nhi vừa nhìn qua đã thấy không thích.
Vũ khí còn lại là một cái quạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng khi vận Nguyên khí vào trong đó thì từ phía mũi quạt xuất hiện từng cái đao khí trong suốt rất sắc bén. Thiết Ngư Nhi thử múa vài đường cảm thấy hợp ý liền giữ lấy không buông, Thiết Nham có khổ mà không nói ra được, cây quạt đó hắn dùng tận năm ức mới mua về được, gấp mười lần giá tiền cây đao kia.
"Thích không?"
"Ưm!!"
Trường Thiên mỉm cười xoa đầu Thiết Ngư Nhi, sau đó vô cùng tự nhiên nắm tay nàng kéo ra ngoài mặc kệ nàng đỏ mặt giãy dụa, tuy nhiên mấy cái đẩy tay vô cùng yếu ớt chỉ làm cho có, sau một lát thì ngoan ngoãn không chống cự nữa.
"Dẫn ta đi tham quan nơi này nhé?"
Mặc dù biết Trường Thiên hỏi cho có lệ nhưng Thiết Ngư Nhi vẫn nhu thuận gật đầu, ngươi đã nắm tay người ta dắt đi như vậy rồi, còn cố hỏi câu vô nghĩa đó làm gì nữa. Trong lòng nàng thầm lẩm bẩm mắng Trường Thiên xấu xa, ức hiếp người khác,...
Thấy miệng nàng cứ hết chu ra rồi lại phụng phịu cực kỳ khả ái làm cho Trường Thiên tâm tình cũng vui vẻ hơn khá nhiều, có cô nàng đáng yêu này bên cạnh quả thật rất tốt.
Chớp mắt Trường Thiên đã đi chơi với Thiết Ngư Nhi được hai ngày, cả hai đã tham quan hết tòa cung điện của Thiết Nham và cả khu vực cận nội thành xung quanh, chẳng mấy chốc tình cảm càng ngày càng thêm khăng khít.
"Được rồi, nàng ở đây đợi ta, ta cùng với Thiết Nham đi gặp phụ thân của nàng bàn chuyện của chúng ta, còn thằng ngu Ngô Vũ gì đó kia chết chắc rồi, nàng không cần phải bận tâm về hắn nữa."
"Vâng, chàng phải cẩn thận nhé!"
Trường Thiên cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng sau đó cùng Thiết Nham rời khỏi cung điện nguy nga, tiến về Vương Điện nơi tộc trưởng Cự Nhân tộc đang ở.
Nhờ có Thiết Nham nên rất nhanh chóng cả hai đã dễ dàng vượt qua những tầng phòng ngự ở bên ngoài, an toàn vào đến chủ điện. Xung quanh là những bức tranh điêu khắc về Ngưu Nhân cực kỳ sinh động, chất liệu tranh là từ nguyên liệu chế khí quý hiếm.
Mấy cột trụ to lớn như cột chống trời ở hai bên được khắc văn tự chi chít, ngôn ngữ rất kỳ lạ, khó hiểu. Xa xa phía trước, trung tâm chủ điện có một cái Vương tọa khổng lồ, đang ngồi chễm chệ trên đó là một nam tử trung niên cao hơn mười mét, nhìn không khác gì ngọn núi nhỏ biết nhúc nhích cả.
Quan trọng là khí thế từ người đó tỏa ra khiến Trường Thiên hô hấp trì trệ, tuy nhiên ngoài mặt hắn vẫn thong dong như cũ không phát sinh biến hóa gì cả. Thiết Nham bên cạnh thì không được như vậy, mặt mày trắng bệch, hơi thở dồn dập.
"Tiểu Nham, tại sao đến bây giờ mới quay về?"
Không lâu sau cả tòa chủ điện vang lên thanh âm uy nghiêm không cho phép người khác nghi ngờ, phản đối. Trường Thiết cảm thấy áp lực trên người vẫn còn nhưng đã giảm đi rõ rệt, hắn biết lão tộc trưởng kia chỉ muốn thị uy với mình mà thôi, đáng tiếc nếu đánh nhau sống chết thì hắn còn sợ cong đít mà chạy, chứ mấy cái kiểu phóng khí thế đàn áp thì còn lâu. Đám này làm sao bằng được Thiên Đạo trên cao, đến Thiên Đạo Trường Thiên còn chịu được thì ba cái khí thế như muỗi cắn này đáng là gì.
"Phụ thân, ta trên đường kết giao với vị bằng hữu cường đại này, cảm thấy hai người rất hợp nhau và một phần nữa là hắn rất đam mê chế khí, nên con mới dẫn hắn về đây ra mắt phụ thân đại nhân, nếu có thể mong người có thể giúp hắn có thêm FRkNyq một ít kinh nghiệm trong việc chế khí."
"Thật không, vậy thì ngươi nói lý do vì sao lại tiếp cận con gái của ta, mục đích cũng chỉ để lợi dụng nó giúp ngươi học được cách chế khí từ ta sao?"
Vừa dứt lời, một cổ uy áp cường đại hơn gấp mười lần ban đầu tập trung vào Trường Thiên, ý đồ rất rõ ràng chỉ cần ngươi nói điều gì làm ta không vừa ý thì ngươi chết chắc. Tuy nhiên Trường Thiên vẫn cứ khí định thần nhàn, thản nhiên như không, không phải hắn không sợ mà là càng tỏ ra sợ hãi thì cuộc mua bán này coi như chấm dứt.
Khi một cuộc giao dịch nào đó tồn tại một bên yếu thế hơn thì nó sẽ trở thành bắt buộc chứ không còn là giao dịch nữa, cầu kết nối để tạo nên mối quan hệ này là hai chữ "Ngang hàng". Trường Thiên đã thua hoàn toàn về "lực", nếu hắn cũng thua luôn về mặt "thế", vậy đừng nói đến là xin xỏ, ngay cả giao dịch cũng không được.
Hắn mặc dù ít kinh nghiệm khoản này nhưng về sự lí giải lại không hề thua kém bất cứ tay già đời nào, trong nội tâm đang bới móc tổ tông lão đầu kia ra chửi nhưng ngoài mặt thì vẫn giữ nụ cười mỉm không đổi.
"Tộc trưởng đại nhân, ngài nói ta tiếp cận Ngư Nhi có mục đích cá nhân, chính xác ta thừa nhận có chuyện này!"
"Tiếp đi, ta đang nghe lời giải thích của ngươi đây!"
Nếu vừa rồi Trường Thiên phủ nhận, chắc chắn một trọng quyền đủ miểu sát toàn bộ Chân Quân trở xuống sẽ đón chờ hắn, lão tộc trưởng sống đủ lâu để nhận ra ít nhiều tâm tư của mỗi người. Trường Thiên tất nhiên không dại dột nói dối làm gì, trước mặt là đỉnh phong cường giả của Song Giới, hắn nào có quan tâm mấy cái việc tình cảm nhỏ nhặt của mình mà phải nói dối chi cho tốn công tốn sức bịa chuyện.
"Nhưng, mục đích của ta nào có sâu xa rắc rối như tộc trưởng đại nhân nói, không lẽ năm xưa ngài cưới phu nhân cũng là vì mấy cái lý do phiền phức này!!"
"Xằng bậy, năm xưa lão phu dùng chính thực lực của mình để lấy được trái tim của nàng, làm gì có chuyện vô nghĩa như vậy."
"Nói hay lắm! nói rất hay! Vậy không lẽ ngài nghĩ khi ta chiếm được Ngư Nhi thì ta sẽ dùng nàng để giúp mình học được chế khí thuật sao, liệu ngài có đồng ý không?"
Trường Thiên ngửa đầu cười lớn, không quan tâm ở đây có ai, việc ta ta cứ cười làm gì được nhau.
"Để ta giúp ngài trả lời luôn nhé, không những ngài không đồng ý mà thậm chí còn tiễn ta đi Tây Thiên một đoạn nữa là đằng khác. Việc làm ăn trăm hại không có lợi này chỉ có những thằng chứa cứt trong đầu mới đi làm. Trong khi ta tự tin mười phần với ngộ tính và Linh hồn lực cường đại bất bình thường của mình, chỉ cần ta ra đại lục thể hiện chút bản lĩnh thì đến cả mấy vị Tông sư ẩn cư lâu năm cũng phải xuất thế xin được thu ta làm đệ tử."
"Còn một điều nữa có lẽ ngài vẫn có thể nhìn mặt đoán được ít nhiều, nhưng mấy cái kết quả củ chuối đó đem vứt hết đi. Năm nay ta vừa tròn mười tám tuổi!!"
Khóe miệng Trường Thiên cong lên một đường quỷ dị.
Đừng nói lão tộc trưởng đằng xa mà ngay cả Thiết Nham lâu nay đi theo hắn cũng phải trợn ngược hai mắt. Mười tám tuổi Ngưng Huyết cảnh trung kỳ, ở thế giới cường lực vi tôn này tuy không để ý đến vấn đề tuổi tác, nhưng lại dùng nó làm thước đo sức mạnh, tiềm lực của một người nào đó.
Những vị cường giả đỉnh cao hầu hết khi trẻ tuổi đều có thành tích kinh hãi thế tục, giống như vị tộc trưởng Cự Nhân tộc đây, tuổi Ngưng Cốt, tuổi Ngưng Huyết, tuổi Ngưng Thần, tuổi Ngưng Thể, tuổi Chân Quân, tuổi Chân Tôn, tuổi Chân Vương, và cho đến bây giờ thì lão đã gần hai vạn tuổi tu vi Chân Vương trung kỳ.
Nhìn có vẻ sống quá lâu so với mức quy định, nhưng đây chỉ là bình thường tại Song Giới đại lục này mà thôi, thậm chí thời đó Thiết Cương Minh còn lọt vào top mười người trẻ tuổi yêu nghiệt nhất thiên hạ. Con trai lão Thiết Nham hiện tại đã tuổi đạt đến Ngưng Huyết trung kỳ, phần nào đó kế nghiệp được y bát năm xưa của Thiết Cương Minh khiến lão hãnh diện rất nhiều. (Mình gọi "lão" là vì lớn tuổi quá mức, chứ nhìn bể ngoài cũng chỉ trung niên mấy tuổi thôi à, hehe)
Ngay bây giờ trước mặt Thiết Cương Minh là một yêu quái từ đâu chui ra, tuổi Ngưng Huyết trung kỳ, yêu nghiệt vẫn còn dùng để chỉ một người bình thường quá mức siêu việt, nhưng từ này bây giờ không thích hợp với Trường Thiên, phải gọi hắn là yêu quái thì may ra.
Hai người Thiết Cương Minh không nghĩ Trường Thiên vào giờ này còn đi nói dóc những chuyện như vậy, nên vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, Thiết Nham thì khỏi phải nói, với cái năng lực biến thái của chủ nhân hắn tin chắc mười phần là sự thật.
"Khá lắm, Ngư Nhi cũng rất thích ngươi, không biết tiểu tử ngươi bỏ bùa mê gì cho con bé mà nó lại đi thích mộ người xa lạ mới quen vài ngày như ngươi. Tuy nhiên chuyện này ta không quan tâm, chỉ cần ngươi không làm hại đến nó là được."
"Ngài có điều kiện gì, nói đi!!"
Trường Thiên đến lúc này cũng không khách khí nữa, "thế" của hắn đang vượt trội, cục diện hiện tại đã thay đổi, lão tộc trưởng kia dù có khó chịu cũng không muốn đụng vào hắn. Tồn tại như Trường Thiên nếu không phải phe mình thì phải diệt khi còn trong trứng, nhưng bây giờ là một cơ hội rất tốt để Cự Nhân tộc có được trợ lực từ hắn, không tận dụng thì phải đợi đến bao giờ.
"Rất đơn giản, ngày mai ngươi tiến vào Quỷ Địa, ở đó trong vòng ngày tức là đầu tháng sau, nếu ngươi trở ra được thì sẽ có tư cách khiêu chiến Ngô Vũ Thiên đoạt lại con gái ta về tay, kèm theo đó là chế khí thuật hai vạn năm tích lũy của ta."
"Cái gì!!!"
Chưa đợi Trường Thiên đáp ứng thì Thiết Nham đã thất thanh hét lên cắt lời, cả Trường Thiên và Thiết Cương Minh đều khó chịu nhíu mày. Thiết Nham có chút run rẩy nhìn hai người, ai hắn cũng sợ cả, nhưng mà chuyện này hắn vẫn nhất quyết nói cho bằng được.
"Phụ thân đại nhân, Quỷ Địa...nơi đó..."
"Không cần nói nhiều, quyền quyết định là ở hắn ta không phải ngươi, tránh sang một bên!!"
Thiết Cương Minh trừng mắt quát, Thiết Minh giật mình vội vàng cúi đầu xuống không dám lên tiếng nữa, mặc dù rất lo cho chủ nhân nhưng hắn vẫn rất sợ người cha già kính mến này.
"Sao, đồng ý hay không, đừng nói với ta chỉ nghe Thiết Nham nói mấy câu liền sợ xanh mặt rồi nhé!!"
"Hahaha haha!!! Sợ??? Đến cả tộc trưởng ngài ta còn chưa sợ thì sợ quái gì mấy cái địa phương Quỷ ma gì đó chứ. "đái ra quần luôn chứ sợ không thì tính là cái gì"."
Câu sau tất nhiên là Trường Thiên chỉ nói thầm thôi chứ làm sao mà nói ra ngoài được, Thiết Cương Minh nghe vậy tuy trong lòng bực bội, tiểu tử nhân loại này thật đúng là coi trời bằng vung mà, không xem ta ra gì cả. Nhưng lão vẫn nhịn xuống.
"Mạnh miệng lắm, chỉ mong đến lúc đó ngươi vẫn giữ được phong độ như hôm nay, không run rẩy vì sợ hãi!"
"Đã vậy thì ta sẽ không làm phiền tộc trưởng đại nhân nghĩ ngơi nữa, ta cáo lui trước, mai gặp lại!"
Trường Thiên dẫn theo Thiết Nham rời khỏi điện chủ, chỉ để lại Thiết Cương Minh đắm chìm trong suy tư. Rất lâu sau lão mới thở dài mỉm cười.
"Hy vọng tiểu tử nhân loại ngươi không làm cho ta thất vọng!"