Vạn Giới Chí Tôn

chương 81: zero

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ trên tường thành có vô số bóng đen nhảy xuống mặt đất, đồng thời những tiếng gầm gừ dữ tợn vang lên liên tục. Chẳng mấy chốc mọi người cũng đã biết được chúng là thứ gì, "Người sói".

"Thất Sát quân đoàn!!!"

Người có chút hiểu biết ngay lập tức kinh hô, chả trách họ được, danh tiếng của quân đoàn địa ngục này quá lớn, so sánh với "Cỗ máy chiến tranh" Gaia cũng không thua kém bao nhiêu.

Hai mắt Trường Thiên phát sáng mặc dù vẫn đang nhắm chặt, hắn nhìn chằm chằm vào những người sói ở phía trước, không khác nhiều so với mấy bộ phim mà hắn xem kiếp trước.

Đôi mắt đỏ ngầu đầy hung ác, lông dài màu đen hoặc nâu mọc khắp người, và cũng không nude hoàn toàn mà ở một số bộ vị quan trọng vẫn có trọng giáp che chắn. Thân cao hai mét cùng với hàm răng sắc nhọn tạo nên hình ảnh một quái thú đáng sợ thực sự.

Bọn chúng sau khi nhảy xuống thì đứng im bất động không tấn công toàn quân đang lao về phía mình, dường như đang chờ một mệnh lệnh nào đó nên tất cả đều khom người xuống làm tư thế chuẩn bị vồ mồi.

Trường Thiên cười lạnh, "tính nuốt mất mấy hàng đầu của ta sao, nào có dễ dàng như vậy."

Linh hồn lực cường đại nhanh chóng tỏa ra, một tiếng hét vang vọng cả chiến trường.

"Dừng!!!"

Đám binh lính đang lao đầu chạy như điên tới Thất Sát quân đoàn nghe thấy thì ngay lập tức đứng khựng lại, sau vài giây mới kịp ổn định tinh thần quay đầu khó hiểu nhìn chủ soái của mình.

Ngay cả những đại tướng xung quanh và trên tường thành cũng ngẩn người, chiến trận đã bắt đầu mà người này còn tính làm gì nữa.

Trường Thiên chả thèm quan tâm, giờ mà cứ để quân lính tiếp tục tiến lên thì chắc chắn sẽ mỡ dâng miệng mèo, nạp mạng vô ích chứ không làm được gì. Tuy chưa biết thực lực chính thức của mấy con sói kia là bao nhiêu nhưng sẽ không dưới binh lính đã qua huấn luyện của hắn, chưa kể trên tường thành có công kích tầm xa nữa.

Biết chết mà vẫn lao đầu vào khác gì người ngu si?

Không để mọi người chờ lâu, Trường Thiên liền nghĩ ra biện pháp giải quyết năm mươi năm mươi.

"Các ngươi tạm thời lui xuống!"

"Trọng giáp tiến lên, khởi động lá chắn!! Cho mười pháo đài tiến lên!!!"

Warlock và mấy lão già dày dặn kinh nghiệm lập tức hiểu ra, bọn họ vội vàng cử người đi kéo pháo đài. Binh lính phía trên chỉ biết chém giết không biết dụng ý của chủ soái là gì nhưng cũng nghe lệnh lui về sau, nhường chỗ cho trọng giáp binh.

Mỉm cười đầy thâm ý, Trường Thiên ngẩng đầu nhìn thống soái phe địch.

"Cho Thạch Tượng đi theo pháo đài, tránh mấy con chó hoang kia ăn mảnh!! Gamus tí có thằng nào kha khá nhảy xuống thì làm thịt tại chỗ tên đó. Xuống một giết một, xuống hai giết hai, giết không được thì đem đầu về đây gặp ta!!!"

Gamus biết, trận đầu tiên phong do mình chỉ huy, từ nãy đến giờ hắn đã rạo rực trong người, chỉ chờ câu này của Trường Thiên mà thôi. Cơ hội thể hiện trong mấy trận như thế này tuy nhiều nhưng không có gì đảm bảo mình sẽ tỏa sáng hay là lụi tàn.

Hắn đứng dậy hú lên một tiếng, hơn hai mươi con Thạch Tượng khổng lồ ầm ầm bước lại gần, Gamus ra lệnh cho mỗi người điều khiển ở trên lưng chúng hướng đi và kế hoạch hành động.

Rất nhanh đội hình công thủ toàn diện được bày ra, không nhanh không chậm tiến về phía Thất Sát quân đoàn, lần này quả thực bọn người sói kia sinh ra chút do dự không dám tiến. Mấy con Thạch Tượng quá mức cường đại, mặc dù trọng giáp binh chỉ mở lá chắn trên không trung tránh công kích từ phía tường thành nhưng chúng vẫn không dám manh động.

Pháp sư, tiễn thủ, và mấy võ sĩ có khả năng công kích từ xa hơi bối rối nhìn chủ soái của mình, lá chắn do vạn người bày lên đâu phải nói bắn phá là bắn phá được.

Vị tướng quân thống lãnh đứng trầm mặc, khóe mắt hơi nhíu nhìn nụ cười khiêu khích phía dưới không khỏi có cảm giác bị sỉ nhục. Hắn suy nghĩ hiện tại cần phải gia tăng khí thế cho phe mình và giảm áp bức đến từ Gamus cùng với quân đoàn Thạch Tượng, thì mới có khả năng lấy lại thế cục cân bằng.

"Dùng đại pháo bắn vào tấm chắn đó!!"

"Getos, Tado, Limba, ba người các ngươi xuống dưới đánh với Gamus một trận. Chú ý vừa đánh vừa chỉ huy Thất Sát đánh vào mạn sườn của tháp pháo, kéo giãn đội hình của chúng ra!!!"

Ba người có chiến lực Vũ Vương đỉnh phong gật đầu nhận lệnh, ngay thời điểm đạn pháo bắn ra, cả ba đồng thời nhảy xuống lợi dụng vụ nổ che mắt Gamus vung vũ khí tấn công toàn lực vào hắn. Làn khói bụi che đi nên không ai thấy tình hình bên trong là gì.

"Ấu trĩ!!"

Trường Thiên khinh thường mắng một câu sau đó quay sang thì thầm to nhỏ với Erina cùng Gudo ở FfRWhq bên cạnh. Tên này lần trước may mắn đứng ở nửa bên còn lại nên thoát chết, sự kính sợ đối với Trường Thiên đã không còn hình dung bằng từ ngữ được nữa.

Sau khi nói vài câu thì hai người xoay lưng thúc ngựa rời khỏi vị trí, mấy người gần đó không biết họ bàn bạc điều gì và Erina với Gudo đi đâu.

"Ngươi lợi dụng thứ rẻ tiền đó để che mắt lão tử thì lão tử cũng phải làm cái gì đó để chơi cùng ngươi chứ. Thưởng thức món ăn mình nấu thử đi nào!!!"

Trường Thiên không coi đối thủ của mình vào đâu, mấy trò con nít này dùng mông hắn cũng nghĩ ra được, Trường Thiên thầm nghĩ liệu mình có đề cao tên kia quá không. Lắc lắc đầu tiếp tục dặn dò Warlock chuẩn bị vài thứ rồi mới ngửa lưng dựa vào Bảo tọa quan sát diễn biến.

Trong làn khói bất ngờ một thân ảnh bắn ngược ra đập mạnh vào tường thành, tuy chưa chết nhưng trọng thương là khó tránh khỏi.

Không lâu sau, thêm hai thân ảnh cũng chịu cảnh tương tự, có điều vẫn dùng chân để đứng vững lại trên mặt đất, không đến mức như người trước.

Một cơn lốc xoáy mạnh mẽ đánh tan làn khói bụi mịt mù, thân ảnh cao to dần dần hiện ra trước mắt mọi người. Chính xác là một con sư tử khổng lồ cao trên hai mét, bờm đen uy mãnh cùng thân thể cường tráng ẩn dấu lực lượng cuồng bạo vô địch.

Trên lưng nó, Gamus lúc này đang đặt ngang cây cự phủ trên vai dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn ba kẻ yếu đuối vừa định đánh lén mình.

"Chỉ là ba cái Vũ Vương đỉnh phong mà cũng dám đánh lén ta? Si tâm vọng tưởng!!"

Nói rồi Gamus nâng cự phủ lên cao, từng luồng sóng khí màu xanh lá từ hai tay bốc lên ngùn ngụt, chẳng mấy chốc đã bao bọc thân búa.

"Lưu Đày!!!"

Gamus hét lớn, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn bổ một nhát xuống mặt đất.

Ầm!!! Ầm!!!

Khe hở nhỏ từ lưỡi búa nhanh chóng biến thành khe nứt rộng lan thẳng tới vị trí ba người gần vách tường. Mặt đất xung quanh mọc lên vô số thân cây nhỏ xoắn cuộn vào nhau như những con độc xà có linh tính.

Mắt thấy tử vong đang đến gần, ba người Getos liều mạng bất chấp thương thế, từ miệng mỗi người phun ra một đoàn hỏa diễm nóng rực. Không hiểu sao nhưng ai cũng có nhìn ra được ba đoàn hỏa diễm nọ đang dung hợp lại với nhau tạo thành một hỏa cầu khổng lồ.

Gamus đôi mắt sáng lên sau đó nhảy khỏi lưng Sư Vương Meris chạy như tên bắn theo hướng chiêu thức mình tung ra. Ngay khi chỉ còn cách khoảng hai mét hắn liền co người nhảy bật lên trên đầu ngọn cây để nó mang theo mình tiến tới hỏa cầu cự đại.

Miệng rộng há ra cười lớn, Gamus hưng phấn xoay tròn cự phủ với tốc độ càng nhanh, đến cuối cùng thân búa gần như biến mất, đôi khi để lại tàn ảnh mơ hồ rất khó nhìn. Đủ để thấy lực tay của Gamus mạnh đến mức nào, điều này đến Trường Thiên cũng phải thừa nhận.

Hỏa cầu đang bay nhanh thì bị cơn lốc bộc phát từ phía Gamus cản lại, nó gần như đứng bất động trên không trung. Gamus cười gằn liếm môi.

"Trả lại cho các ngươi!!!"

Hắn nắm chặt thân búa đình chỉ xoay tròn sau đó giống như đánh bóng chày, vỗ mạnh vào mặt hỏa cầu khiến nó bay ngược lại, tuy nhiên lại không bay theo đường cũ để về mà bay góc chếch xéo lên phía trên.

Đúng ngay vị trí của thống soái quân thủ thành.

Trường Thiên hứng thú chăm chú nhìn xem tên kia sẽ xử lí như thế nào, nội tâm thầm giơ ngón cái với Gamus. Tên nhóc này làm việc được quá, còn giúp hắn đánh giá thực lực của thằng nhãi kia nữa chứ, khi về nhất định phải trọng thưởng.

Vài phút sau mọi người ôm tâm lý xem trò vui phải nghẹn họng trân trối, họ nhìn được cái gì? Bùm? Không. Màn chắn? Không. Cái gì đó ảo diệu? Không.

Đơn giản là hỏa cầu chuẩn bị tiếp xúc thân mật với người đó liền đột ngột biến mất, chính xác là biến mất không vết tích. Hắn ta vẫn đứng chắp tay sau lưng nheo mắt nhìn chằm chằm vào Trường Thiên.

"Thế nào?" Câu hỏi khiến không ai hiểu trừ Trường Thiên.

"Rất mạnh!"

"Đủ không?" Lại một câu hỏi tương tự.

Tuy nhiên lần này Trường Thiên không trả lời sốt sắng như trước, hắn hơi trầm tư như để tính toán cái gì đó, một lát sau hắn mới lắc đầu mỉm cười.

"Chưa đủ!!"

Không đợi hắn ta kịp bất ngờ hay nổi giận thì Trường Thiên đã tiếp tục nói. Có điều câu nói tiếp theo mới làm người ta trợn mắt không tin vào điều mà tai mình vừa nghe được.

"Widky!! Ta chấm ngươi rồi, năng lực rất khá. Theo ta đi!!! Những gì ngươi đạt được sẽ nhiều gấp bội so với bây giờ!!"

Cái wtf gì đây, mấy câu nói cụt ngủn trước chưa đủ thần bí hay sao, mà bây giờ tên điên khùng này còn nói ra được mấy câu như vậy!!!

Nhưng càng khiến người ta phải ngạc nhiên hơn nữa là câu trả lời của người kia.

"Ngươi lấy tự tin đó ở đâu ra?"

"Ta chỉ tự tin vào năng lực của mình mà thôi! Vả lại ta chỉ hứng thú với những con thú hoang có năng lực đặc biệt như ngươi mà thôi!!"

"Thú hoang? À... Sao ngươi biết ta chưa bị ai điều khiển hay khống chế? Hình như ngươi còn chưa đủ mạnh để nói chuyện cùng với mấy tên quái vật đứng đầu đại lục này thì phải, vì vậy dựa vào đâu mà dám tranh dành ta với bọn họ?"

Hàng loạt câu hỏi đưa ra khiến người xung quanh càng thêm mờ mịt, rốt cuộc thì hai tên điên này đang nói cái gì vậy. Đang lúc đánh nhau thì lo mà pk đi, lắm lời như mấy mụ bán cá để làm gì?

Trường Thiên không quan tâm tới thiên hạ quanh hắn nghĩ gì, hiện tại hắn chỉ mừng thầm vì thằng nhãi kia quả thực như những mình tưởng tượng.

"Nhìn vào đôi mắt đầy tự tin và sự tự do phóng khoáng phát ra từ người của nên ta biết ngươi cũng là một kẻ giống ta, kiêu ngạo, độc hành, không bị gò bó hay chịu sự điều khiển của ai cả. Còn về lý do vì sao ta có gan dám ngồi cùng bàn với đám đầu trâu mặt ngựa kia thì rất đơn giản, chúng đánh bại ta được? Không sai, đó là điều chắc chắn. Nhưng chúng giết ta được? Xin lỗi nhưng kẻ có thể làm được điều đó còn chưa có sinh ra trên đời này đâu. Mà người sống mới luôn là người thắng cuộc cuối cùng, cho nên kết quả đã được định đoạt ngay từ khi bắt đầu rồi!!"

Đúng vậy, những điều Trường Thiên nói nếu đặt ở Song Giới có lẽ sẽ như người si nói mộng, nhưng khi đặt ở Hải Hà đại lục quá yếu ớt so với Song Giới thì lại là chuyện khác. Một nơi chỉ có Ngưng Thể cảnh là level max thì ai có thể giết được Trường Thiên, thân thể hắn bây giờ không đến mức bất tử nhưng dưới Chân cảnh mà nói thì dùng từ" Bất tử" cũng không ngoa chút nào.

Trong lòng vị thống soái kia đặt một dấu chấm hỏi lớn, Trường Thiên nói thật? Không biết tại sao nhưng hắn hy vọng tất cả đều như Trường Thiên nói. Có lẽ là từ cảm giác tương tự giống Trường Thiên cảm nhận về mình.

"Zero! Hân hạnh gặp mặt!! Nhưng phải xem ngươi dùng cách nào để thuyết phục ta trước rồi mới tính sau!"

"Đó cũng là điều ta đang nghĩ!!"

Dưới lớp mặt nạ dày cộm, Trường Thiên cười thản nhiên, tính cách không nóng không lạnh của Zero khiến hắn rất thích.

Có điều khi những viên đại tướng phe hắn, từ Warlock già cỗi cho đến thế hệ trẻ như Gudo, Ruvic, Gamus, Erina,.... đều dựng đứng hết da gà lên, một nỗi khiếp sợ kinh đào hãi lãng dâng lên trong lòng. Không ngờ chỉ là trận đầu tiên chiếm lại thành trì từ tay Địa Quy Đế quốc thôi vậy mà...

Quái vật đáng sợ này tại sao lại xuất hiện nơi đây, so với thiên tài trẻ tuổi Gaia thì Zero mới là nỗi khiếp sợ thực sự của mọi đại lục, mọi Đế quốc, mọi tiểu Vương quốc nhỏ bé.

Vô địch đồng cấp, thậm chí còn vượt một hai cấp chiến đấu mà vẫn không rơi vào hạ phong, thêm vào đó là tâm trí lạnh lùng, vô cảm đến lạ thường.

Nếu ở Vũ Sư, Vũ Đồ, Vũ Tướng mà vượt cấp khiêu chiến thì không có gì lạ mấy, nhưng... Nhưng Zero lại là Vũ Quân hàng thật giá thật. Có lẽ Trường Thiên không biết rằng là Vũ Đế đã hơn trăm vạn năm chưa từng xuất hiện ở Hải Hà đại lục này nữa rồi, và Vũ Tôn chính là tồn tại vô địch ở đây.

Zero - Vũ Quân Ngũ tinh, lực chiến thực sự - Vũ Quân Lục tinh.

Sự tồn tại của người này đã là một nghịch lý chứ chưa nói đến năng lực của hắn.

Nhìn vẻ mặt của đám người Warlock lúc đen lúc trắng, Trường Thiên hơi gật đầu, xem ra hắn không hề đánh giá quá cao người này mà sự thật là Zero đã cao hơn cả những gì mà Trường Thiên đánh giá.

Tuy nhiên trước đó Trường Thiên bộc phát sự tự tin cường đại khiến tâm tình mấy người dưới trướng nhanh chóng ổn định lại, Zero thì sao chứ bên phe mình chả phải cũng có quái vật hay sao? Cùng lắm thì hòa nhau.

Vì vậy trận chiến nhanh chóng được tiếp tục, có điều khi nhìn lại thì góc tường đã bị chiêu thức của Gamus đào mất một lớp đá, bên trong đống cây và đất đá là thân ảnh không còn toàn vẹn, máu tươi chảy tràn lan xung quanh chỗ đó.

Gamus đưa tay lên miệng huýt dài một tiếng, Meris trong chớp mắt liền xuất hiện bên cạnh hắn, đưa tay vuốt nhẹ lên lông bờm sư tử sau đó nhẹ nhàng nhảy lên lưng nó.

Hắn quay đầu cười cười với Getos và Limba đang thở phào sau pha thoát chết kinh điển.

"Chúng ta tiếp tục chứ?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio