Sao lại như vậy, bấy giờ là năm , ông tự nói. Nhưng giọng nói của Ambrose cắt đứt mạch suy nghĩ của ông.
“Ông nhìn cô dâu trong bức ảnh xem, đó là Jasmine Kirke, bà nội cháu.”
Một tiếng sấm nổ tung trong lòng Digory Kirke, chuyện quái gì đang xảy ra thế này. Digory Kirke nhìn thật kĩ cô dâu, càng nhìn ông càng cảm thấy cô ta có nét giống mình. Ông cảm thấy hơi bối rối, lý tính cho ông biết mình không thể có một đứa con gái, nhưng cảm tính lại nói cho ông đây là sự thật.
Ông đột nhiên nhớ tới, Keva nhiều lần ám chỉ, tỏ tình với mình, vì không chỉ coi cô là học trò, ông giả bộ không biết. Lần cuối Digory Kirke gặp cô tại buổi tiệc chúc mừng cô bảo vệ thành công luận án.
Đêm đó xảy ra chuyện gì… Digory Kirke không nhớ rõ, nhưng sau đó ông mất liên lạc với Keva.
Digory Kirke lại nhìn Ambrose một lần nữa, lần làn ông nhận ra cái mũi cậu giống hệt mình, đứa bé này tới % là cháu của mình thật, Digory Kirke nghĩ. Lòng ông bây giờ rất dối, đột nhiên có một đứa cháu ngoại tới nhận thân, ông không biết nên nói gì.
“Cậu là cháu trai của Keva, bây giờ bà nội cậu có khỏe không?”
“Bà nội cháu mất khi cháu ba tuổi, có vẻ ông hơi nhầm lẫn, ông chắc phải đoán ra được, cháu là chắt của Keva French, cháu nội của Jasmine Kirke, và xem về mặt huyết thống ông là bố của bà nội cháu, cháu gọi ông là cụ (great grandfather).” Ambrose nhấn mạnh.
“Sao có thể thế được? Lấy tuổi của cậu…”
Digory Kirke chưa nói hết, Ambrose ngắt lời, cậu nhìn thẳng Digory Kirke nói rõ ràng:
“Cụ Digory Kirke, cụ có tin vào phép thuật không!!!”
Phép thuật, đúng là nó, nó giải thích tất cả, về cậu bé, về ngày tháng năm ghi trên bức ảnh… Digory Kirke suy nghĩ, ông không thể ngờ là cuối đời mình lại chứng kiến phép thuật một lần nữa. Digory Kirke run run nói:
“Cậu thật tới từ tương lai?”
“Đúng vậy.”
“Nghĩa là bây giờ... Keva và Jamine vẫn còn sống?”
“Vâng.”
Họ còn sống, Digory Kirke vui mừng nghĩ. Sau đó ông cảm thấy lo lắng, ông hỏi Ambrose cũng là ông tự hỏi chính mình:
“Không biết họ có… có chấp nhận ta không, người đã không xuất hiện trong phần lớn cuộc đời họ.”
Một khoảng lặng bao trùm cả căn phòng, chúng ta chỉ nghe tiếng hít thở, Ambrose rốt cuộc nói:
“Không bao giờ là quá muộn, mẹ cháu nói, trước khi bà nội mất, bà vẫn buồn vì không biết cha mình là ai, tới khi bà hỏi thăm và tìm ông thì ông đã chết….”
“Đúng vậy, vẫn còn kịp, cảm ơn cậu bé..” Digory Kirke bừng tỉnh, ông nói. Ta đã biết cần làm gì rồi, ông nói trong lòng.
Căn phòng lại rơi vào yên lặng, Ambrose nói với ông những điều này không chỉ vì nhận thân, cậu đang cố thử thay đổi tương lai, nếu thế giới này cùng thế giới cậu là một, hoặc từ khi cậu đi tới thế giới này, thời gian tuyến của nó đã thay đổi, cả thế giới đi chếch thành một thế giới song song. Nếu là trường hợp thứ nhất, Ambrose hy vọng mình trở về quá khứ xem chính xác chuyện gì đã xảy ra.
Đột nhiên, cánh vang lên hai tiếng: “Cốc.. cốc”
“Giáo sư Digory Kirke, sắp tới giờ ăn tốt rồi. Ông ăn trong thư phòng hay dưới phòng ăn.” Giọng một người phụ nữ trung niên nói.
“Macready, cô vào đây, tôi có việc nhờ.” Digory Kirke nói.
Cánh cửa mở ra, một phụ nữ có khuôn mặt nghiêm khắc vào phòng, bà ngạc nhiên khi thấy Ambrose và Fayola, bà nhớ là hôm nay không có khách.
“Bà chuẩn bị thêm bát đĩa, hôm nay chúng ta có thêm hai vị khách, hai đứa trẻ này… chúng là… là họ hàng của tôi. Chúng tôi ăn ở dưới phòng ăn”
“Tôi sẽ làm ngay.” Quản gia Macready không nhìn hai đứa nữa, bà nói.
“Và bà chuẩn bị hai gian phòng nữa.” Digory Kirke nhìn Ambrose và Fayola hỏi: “Ta quên mất, hôm nay hai cháu chắc không về được, phải không?”
Ambrose không để ý Digory Kirke không nói mình là chắt ngoại, cậu đáp: “Tối nay chúng cháu ở đây ạ.”
Digory Kirke gật đầu, ông ra hiệu cho bà Macready đi làm việc.
================================
Perter, Susan và Edmun không biết phải nghĩ thế nào về Lucy nữa, căn phòng không có ai cả. Lucy kích động nghĩ: bọn họ đã đi đâu, cô bé chạy trước anh chị của mình, mở tung cánh cửa tủ, kêu lên:
"Nào, vào trong đi và mọi người sẽ tự chứng kiến.”
"Cái gì đây? Em đúng là đồ con ngỗng. "Susan nói, thò đầu vào trong, gạt những chiếc áo lông sang một bên, "chỉ là một cái tủ áo bình thường, coi này, đằng sau còn có cả tấm ván che nữa.”
Cả bọn thò đầu vào, gạt những chiếc áo lông sang một bên nhìn vào tận bên trong, và tất cả những cái chúng nhìn thấy, cả Lucy cũng vậy.
Đây chỉ là một cái tủ hết sức bình thường. Chẳng thấy rừng, chẳng thấy tuyết, chỉ thấy cái lưng tủ với một cái giá mắc áo mà thôi. Peter bước hẳn vào trong, gõ gõ đốt ngón tay lên đó để chắc rằng nó là một tấm gỗ cứng.
"Một trò lừa khéo thật đấy, Lucy ạ." Perter nói khi ra khỏi tủ "Em đã lừa cho bọn anh bước vào, anh thừa nhận, bọn anh đã tin em đến một nửa rồi.”
"Nhưng chuyện này không phải là chuyện bịa tí nào, hoàn toàn là thật đấy. Sao bây giờ nó lại khác đi cơ chứ. Chuyện thật trăm phần trăm đấy. em xin thề.” Lucy cũng không hiểu con đường thông Narnia biến đi đâu, nó nhất nhất nói.
"Thôi đi Lu." Peter nghiêm khắc bảo "Em đi quá xa rồi đấy. Em đã lừa được bọn anh rồi, bây giờ em có thôi đi không?”
Lucy còn muốn nói gì, nhưng khi nhìn ánh mắt không tin tưởng của anh chị mình, cô bé cảm thấy cực kì uất ức, cô khóc òa lên, hai tay ôm mặt ta khỏi phòng.
Ba người thấy cô bé khóc chạy đi, Susan lườm Perter nói:
“Anh nói hơi quá rồi đó, Lucy còn quá bé…”
Susan và Edmun chay đuổi theo an ủi Lucy, Perter cảm thấy hối hận, cậu chỉ muốn Lucy trưởng thành lên, cậu chạy theo. Ba người tìm thấy Lucy thì cô bé đang bị bà Macready giữ lại, bà nói:
“Ta đã nói rồi, không được chạy trong nhà, mấy đứa không hiểu sao?”
Ánh mắt bà sắc bén nhìn ba người. Không đứa nào dám nhìn thẳng bà, chúng cúi đầu xuống. Lucy hơi sợ, cô bé đã ngừng khóc.
Bà Macready nói thêm:
“Ba đứa là anh chị lại bắt nạt em gái thế hả?”
Không đứa nào đáp, chúng chỉ cúi đầu nhìn sàn nhà.
“Được rồi, bây giờ tất cả về phòng, rửa mặt chuẩn bị ăn tối, hôm nay trong nhà có khách, họ hàng của giáo sư Digory Kirke, hãy cư xử như những đứa trẻ được giáo dục.” Bà Macready nghiêm túc nói.
Bốn đứa bé gật đầu, chúng nói: “Vâng ạ, chúng cháu về phòng ngay.” Nói xong cả bốn đứa biến luôn, chúng không muốn tiếp tục chịu áp lực lớn như vậy từ bà quản gia.
Sau mười phút chuẩn bị, bọn chúng thay quần áo, mặc một bộ đẹp nhất chúng có. Lucy đã rửa sạch mặt, không nhem nhuốc nước mắt như trước, cô bé mặt một bộ váy xanh da trời nhẹ nhàng.
Perter cầm đầu bốn đứa đi tới phòng ăn, vừa vào mùi thịt thơm phức, mùi bánh ngọt lịm khiến bọn chúng nuốt nước miếng, chỉ thấy bàn ăn có bày nhiều đồ, như một bữa tiệc nhỏ vậy.
Trong phòng ăn, đã có ba người ngồi sẵn, một ông già đeo kính, râu tóc đã bạc trắng, chúng nhận ra đấy là chủ nhân căn nhà, giáo sư Digory Kirke. Bên trái, phải ông là hai đứa bé. Peter nghĩ hai đứa bé này là họ hàng của giáo sư.
Lucy thấy hai người quen thuộc, cô bé gọi to:
“Fayola, Ambrose, sao hai bạn ở đây, mình tưởng các cậu qua cái tủ trở về rồi.?”
Không xong, Lucy bắt đầu nói lung tung. Cả ba anh chị của Lucy đều nghĩ vậy. Perter làm anh cả, cậu nói với giáo sư:
“Xin lỗi giáo sư, Lucy chỉ nói lung tung thôi, buổi trưa con bé ngủ mơ thấy…” Perter chưa nói hết, cậu nghe thấy cô bé ngồi cạnh giáo sư Digory Kirke cười, tay cô bé vẫy Lucy:
“Ah, Lucy, lại đây ngồi.”
“Hai bạn đi đâu vậy, mình tìm mãi không thấy?” Lucy vừa ngồi cạnh Fayola, cô bé hỏi ngay.
“Chúng mình trong phòng nói chuyện với giáo sư…”
Hai cô bé bắt đầu buôn chuyện, Digory Kirke thấy vậy cười không nói gì, ông thấy ba đứa kia vẫn chôn chân tại chỗ, ông dục:
“Lại đây thưởng thức bữa tối đi mấy đứa, sẽ rất có lỗi với đầu bếp khi để hương vị của những món ăn trôi đi…”
Bữa tối hôm đó diễn ra khá kì lạ, Lucy và Fayola cười nói rất vui vẻ, Ambrose và giáo sư Digory Kirke trao đổi chuyện đông chuyện tây,..v..v.. Ba đứa trẻ còn lại thì im lặng ngoan ngoãn ăn bữa tối của mình.