Quay trở lại với Ambrose.
Sau khi các hiền giả đi vào trong, hai mươi hai thành viên Nội các tiến vào điện. Đứng đầu bọn họ là một người đàn ông trung niên mập ú, râu mép xum xuê, tên này dẫn đầu quỳ xuống hành lễ nói:
“Bệ hạ... vạn tuế vạn tuế…”
“Bệ hạ... vạn tuế vạn tuế…”
“Các khanh bình thân…” Ambrose nói.
“Tạ bệ hạ.” x
“Được rồi, chúng ta vào việc luôn, Thủ tướng là ai?”
Tên mập ú bước ra nói:
“Tâu bệ hạ là thần, Dwinta, thủ tướng thứ Một trăm năm mươi ba của Thất đại đảo quốc.”
Giống như trong hiện thực, Ambrose đặt chế độ nhiệm kì cho tất cả các chức vụ trong chính phủ. Một thủ tướng có bốn năm một nhiệm kì, và ông ta tối đa chỉ được giữ chức này trong hai nhiệm kì. Đây là thiết luật, không phải Hiến pháp mà có thể sửa được.
“Dwinta khanh, mang bản báo cáo lên đây…”
“Vâng thưa bệ hạ.” Nói rồi tên này ra lệnh cho người của mình bê một quyển sách rất dày và to lên trên điện. Cuốn sách này phải tới hơn năm trăm trang và rộng tới nửa mét vuông.
Đó là niên biểu của toàn bộ một nghìn ba trăm năm lịch sử của Thất đại đảo quốc, lúc trước, trước khi đi, Ambrose có dặn dò quần thần phải luôn ghi chép lại tất cả các sự kiện lịch sử trên toàn thế giới Narnia vào, thành lập một thư viện lịch sử khổng lồ.
Đặc biệt là về Thất đại đảo quốc, cậu muốn bọn họ phải tổng hợp ngắn gọn, xúc tích nhất theo từng giai đoạn mười năm một… để đề phòng trường hợp cậu quay lại như ngày hôm nay.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng Ambrose không thể không kinh ngạc về độ dày và to của cuốn sách.
“Thưa bệ hạ, đây là bản tóm tắt tóm lược nhất mà chúng thần có. Còn các tài liệu chính thức, đầy đủ hiện đang được lưu trữ ở trong Thư viện Hoàng gia số hai. Tất cả hơn Một trăm ba mươi một triệu, sáu trăm bốn mươi ba nghìn, chín trăm hai mươi bảy bản. và còn có hơn năm trăm nghìn tài liệu khác đang trong quá trình tổng hợp.”
“Rất tốt. Các khanh làm tốt lắm. Còn về tài liệu về Ẩn sĩ?”
“Thưa bệ hạ, chúng thần không có nhiều tài liệu về Ẩn sĩ đại nhân. thông tin của ngài được lưu trữ trong Hội đồng Hiền giả ạ.” Dwinta khom người cung kính nói.
“Được rồi, trước để nó ở một bên, mấy ngày nữa ta sẽ đọc.” Ambrose trong lòng hơi ghê phất tay ra lệnh.
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Chờ sau khi cuốn sách khổng lồ biến mất, Ambrose mới nói tiếp:
“Ta cũng không dấu diếm các khanh. Nữ hoàng Fayola bị kẻ gian tập kích, tuy bây giờ đã qua cơn nguy hiểm nhưng tên hung thủ vẫn ở ngoài kia….”
Bên dưới, các đại thần nghe vậy tất cả đều túc giận, bọn hắn từ nhỏ lớn nên trong sự tôn kính với nhà vua Ambrose và nữ hoàng Fayola, làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục này.
“Đáng chết….”
“Là đứa nào không muốn sống nữa…”
“Thần xin bệ hạ hạ lệnh lập tức bắt hắn về chịu tội.”
“Phải tên này phải bị ngàn đao bắn thành tương mới hả giận…”
“...”
Nhìn đám đại thần phản ứng Ambrose cùng không có gì để nói, cậu không bao giờ lo lắng về lòng trung thành của đất nước này với cậu và Ambrose.
Trong các điều khoản trên khế ước đài thì việc trung thành với nhà vua và nữ hoàng được đặt lên hàng đầu, rồi tớ việc trung thành với đất nước, và tới việc trung hiếu với người dân.
Vì vậy, không vị thủ tướng nào không vị nội các nào trong lịch sử Thất đại đảo quốc là không lo nghĩ cho người dân, cho đất nước mà tự tư tự lợi cho bản thân.
Một nghìn năm thấm nhuần, đủ để cho mọi người dân trên đất nước này cảm phục công đức của Ambrose và Fayola… Vì vậy, tất cả người dân đều coi hai người là vị vua và bữ hoàng thần thánh của Thất đại đảo quốc.
Nó trở thành một tín ngưỡng vững chắc vậy. Không giống như sự xuất hiện hiếm hoi của Alan ở Narnia. Tại đất nước này, hàng ngày, hàng giờ, hàng giây, mọi người dân đều hưởng điều tốt từ các chính sách của Ambrose và Fayola.
Làm sao có thể không tức giận nếu tín ngưỡng của mình bị xâm phạm, như việc nữ hoàng Fayola của bọn họ bị tấn công và bị thương… Thật nhục nhã.
“Mọi người xin im lặng…” Ambrose giọng hơi trầm xuống nói.
“Xin lỗi thưa bệ hạ, chúng thần quả thực rất tức giận…” Các vị nội các đồng thanh nói.
“Ta biết, ta thay mặt Fayola muốn cảm ơn các khanh…” Ambrose thật lòng nói.
“Không không… Thưa bệ hạ. Đây là việc chúng thần phải làm…”
“Vâng là trách nhiệm của những bề tôi trung thành này…”
“…”
Một phút sau, mọi người trong đại điện mới trở lại bình tĩnh để bàn việc, Ambrose nói:
“Tên hung thủ, hắn bây giờ đang làm Thủ tịch Ma pháp sư của tên giết anh, giết cháu đoạt ngôi Miraz ở Narnia.”
“Đáng giận, bọn man rợ kém phát triển đo dám chứa chấp hung thủ. Thần đề nghị triệu tập quân đội san bằng toàn bộ Narnia cho chúng biết cái giá phải trả khi đắc tội với Thất đại đảo quốc.” Một vị đại thần nội các nóng tính nói.
“Thần đồng ý với ngài Carloc.”
“Thần cũng vậy.”
Ba phần tư số thành viên nội các đều đồng ý khơi mào chiến tranh, với trình độ phát triển chênh lệch như trời với đất giữa Narnia và Thất đại đảo quốc thì chỉ cần một cái phẩy tay thôi cũng đủ để Narnia thành tro bụi.
Ngược lại, Thủ tướng Dwinta bình tĩnh hơn, ông nói:
“Thưa bệ hạ, binh nhất định phải đánh, nhưng về việc của Alan thì sao ạ?”
“Chuyện của Alan là như thế nào?” Ambrose hỏi. Cậu đã biết là Alan là lực cản không cho đất nước của cậu tiếp xúc với Narnia, nhưng cụ thể bên trong cậu lại không rõ.
Mấy người hiếu chiến lúc này mặt mũi khó coi hơn hẳn, trong một nghìn năm qua, không phải giới cầm quyền bọn họ không muốn thống nhất đại lục dâng lên như một món quà thành kính khi nhà vua và nữ hoàng trở về.
Sau đó một vị Nội các thâm niên nhất đứng ra kể lại...
Vấn đề là ở Alan, vị thần bảo hộ của Narnia. Với những người Narnia, Alan có thể chỉ là nhân vật trong truyện cổ tích, nhưng đối với bọn họ, ông ta rất quen thuộc.
Cách mấy năm một lần, ông sư tử đều xuất hiện ở biên giới Thất đại đảo quốc như một cách cảnh cáo không được xâm lược Narnia.
Các vị Hiền giả trong Hội đồng Hiền giả không cách nào làm gì được Alan, ông sư tử như vô địch vậy.
Trong một số tài liệu cổ ghi lại, Sư tử Alan và Ẩn sĩ đã có một số khoản giao dịch, đánh đổi việc Thất đại đảo quốc không được xâm lược Narnia, Alan sẽ bảo vệ Thất đại đảo quốc khỏi kẻ thù.
Tất cả mọi người đều thức mắc kẻ thù là ai, bọn khổng lồ phương bắc - dĩ nhiên không phải, nếu không vì xâm chiếm phương bắc xa xôi lợi ít hơn mất thì bọn họ đã tiêu diệt bọn khổng lồ sạch sẽ này rồi.
Một kẻ thù khác là bọn quái vật biển cả, tuy một trăm năm gần đây số lượng bọn quái vật biển không ngừng tăng cường, nhưng năm nào Thất đại đảo quốc cũng lấy kết quả thắng sạch, tiêu diệt tất cả quái vật.
Bọn này chỉ đông và giết mãi không hết thôi chứ không được tính là kẻ thù sống còn của đất nước, các vị nội các tin rằng, Thất đại đảo quốc là vô địch ở thế giới này rồi.
Bên trên cao, Ambrose lại không nghĩ như vậy. Cậu nhanh chóng nhìn ra đâu là kẻ thù mà Ẩn sĩ và Alan nói tới.
Đó là ‘Cái ác’.