“Nhưng không hiểu sao quốc vương Edmund lại xông lên muốn ngăn cản, tuy thần có nghi ngờ, không biết trong chuyện này có ẩn khúc gì không. Nhưng trước hết phải trói con rồng lại đã, chờ bệ hạ đích thân tới xử lý.”
“Nên khanh tiện tay trói lại vua Edmund luôn.” Ambrose giọng nói thay đổi hỏi.
“Vâng…” Helios tự dưng có dự cảm không ổn, nhưng câu nói tiếp theo của Ambrose khiến ông trong lòng nâng nâng.
“Khanh làm rất tốt.” Ambrose khen ngợi nói. Dù cho có uẩn khúc hay thứ gì, thì việc đầu tiên Helios đại hiền giả làm là thực hiện mệnh lệnh của Ambrose.
Điều này không phải rất đáng khen sao. Với lại,cả con rồng và Edmund đều không có chuyện gì, còn sống nhăn răng.
Nhưng một giọng nói thanh thúy vang lên kéo Ambrose lại hiện thực, Geal chỉ tay về phía con rồng nói:
“Này, cậu chủ, ba, mọi người xem, con rồng nó đang làm gì kìa.”
Trong khi đang đau buồn trước cái chết của Eustace, mọi người đều xúm lại an ủi ông chuột Reepicheep, không ai để ý tới con rồng đáng chết kia. Ai ngờ, cô bé Gael lại nhìn tới, cô bé khiến mọi người quay đầu lại… họ thấy gì.
Một con rồng đang dùng cái cằm và lưỡi của mình (vì nó chỉ cử động được hai bộ phận này) hì hục làm gì đó trên mặt cát… đây quả là một hành động kì lạ nhất năm. Tất cả đều tập chung chú ý con rồng định làm gì, cả ông chuột cũng vậy.
Phải đến mười phút sau, bọn họ mới nhận ra là rồng đang viết chữ.. thêm mười phút nữa thì một dòng chữ xuyên vẹo, nguệch ngoạc:
“TÔ...ÔI LLÀ EUSS...STACC...CE…”
(Tôi là Eustace)
“Cái gì?” Lucy hét lên. “Ngươi là Eustace?”
Con rồng vui sướng phun hai ngọn lửa nhỏ từ hai lỗ mũi gật đầu.
Tất cả đều kinh ngạc trợn mắt há mồm… chỉ riêng Edmund vẫn bình tĩnh thong dong ánh mắt thích thú nhìn vẻ mặt mọi người.
Điều này làm sao thoát ra khỏi ánh mắt của Ambrose, tên này… hẳn đã biết con rồng là Eustace từ trước, nếu vậy tại sao từ nãy tới giờ tên này không nói một tiếng nào… hắn là định lợi dụng Eustace để xem kịch do mọi người diễn đây. Cậu giọng sắc bén nói:
“Edmund, có phải cậu đã biết chuyện này không?”
Mọi người nghe vậy theo bản năng nhìn về phía Edmund, tất nhiên tên này sao đủ trình để diễn kịch, lập tức bọn họ đều nhìn ra Edmund phản ứng hơi lúng túng… tên này quả thực biết, tất cả đồng loạt nghĩ.
(Chỉ có Edmund thì khóc ròng trong lòng, có ai biết nỗi khổ của cậu đâu… nói ra thì sợ bị Ambrose không tin uýnh, không nói thì…)
Chỉ có Caspian như nhìn ra điều gì ánh mắt đồng cảm nhìn Edmund. Thấy vậy Edmund như muốn chửi ẩm lên, ai cầm mi đồng cảm, vừa rồi mi còn bán đứng ta kìa…
Cậu hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần nói:
“Có lẽ thằng bé bị kho báu làm cho u mê đầu óc…” Nói rồi, Edmund chỉ tay về phía một cái vòng tay bằng vàng đã bị biến dạng trên cánh tay con rồng.
Nói thực, cái vòng tay này quá nhỏ so với con rồng, nếu không phải Edmund chỉ thì có lẽ mọi người sẽ không thấy.
Caspian cũng coi như là đồng bọn, tên này đệm lời:
“Ai cũng biết kho báu của rồng bị nguyền rủa…”
Nghe vậy, con rồng Eustace ngẩng đầu lên kháng nghị, nó đâu có biết…
“Khụ… tất nhiên, những ai ở thế giới này…” Caspian mặt hơi đỏ bổ sung nói.
Bầu không khí trong chốc lát trở lên gượng ép, chỉ vì hai tên Edmund và Caspian người tâng kẻ hứng. Cuối cùng, Ambrose lên tiếng:
“Helios, khanh cởi trói cho Eustace… và Edmund nữa.”
“Vâng thưa bệ hạ.”
Helios Đại hiền giả vung tay một cái, nhẹ như lông hồng… Hai sợi dây trói bằng ánh sáng biến mất, cả con rồng Eustace và Edmund đề ngã xuống. Chỉ riêng vua Edmund thì ngã cắm đầu xuống đất, trông rất buồn cười.
(Edmund nội tâm: Đây tuyệt đối là cố ý.)
Lucy chạy tới xem xét con rồng Eustace, một vì tò mò, cô chưa bao giờ nhìn con rồng gần đến vậy, hai là quan tâm thằng em họ. Cô nhìn Ambrose hi vọng nói:
“Có cách nào khiến em ấy trở về như cũ không?”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Ambrose, nhất là ông chuột Reepicheep, ông ta đã bỏ cái lũ lông chim bồ câu của mình xuống, tay để trước ngực, ánh mắt đen bóng long lanh to tròn nhìn Ambrose như thể đáng thương lắm.
(Link ảnh )
“Tất nhiên là có.” Một câu ngắn ngủi của cậu thôi nhưng làm cho cả bọn hân hoan, đặc biệt là con rồng, nó suýt nữa thị tự thiêu đốt chính mặt mình khi khạc lửa ngược chiều gió.
“Tuy nhiên, không phải bây giờ…”
“Ý cậu là sao?” Lucy lo lắng hỏi.
“Muốn giải lời nguyền của rồng cần một công thức phép thuật vô cùng phức tạp, mà ở trong hoàn cảnh này rõ ràng là không thể thực hiện được. Chúng ta phải trở về thất đại đảo quốc, ở đó Eustace mới được chữa một cách tốt nhất.”
Lucy mấy người nghe vậy đều đồng tình, nếu làm ẩu, không khéo thằng bé phải ở trong lốt rồng mãi mãi…
“Nhưng chuyện này cũng không phải là xấu… Mọi người thử nghĩ xem, chúng ta sắp đối đầu với Cái ác, không biết thứ gì đáng sợ đang chờ phía trước. Nếu có một con rồng là đồng minh phải tốt hơn biết bao nhiêu lần không?”
Nghe thế, đám người lập tức lên dây cót tinh thần, cả Eustace cũng vậy, nó luôn sợ hãi chuyến đi này, nhưng với cái thân rồng này thì khác, nếu có thứ gì dám trêu nó, thì nó phun cho mấy gụm lửa, quất cho mấy phát bằng đuôi là o kay.
Riêng ông chuột Reepicheep lập tức nhảy lên đầu rồng Eustace vỗ vỗ nói:
“Yên tâm, nhóc. Ta sẽ khiến nhóc trở thành một con rồng xuất sắc nhất thế giới này.”
Cả đám người cười ồ lên khi thấy một con chuột nhỏ như Reepicheep lại muốn dạy bảo một con rồng to lớn gấp mấy nhìn lần như Eustace…
Nhưng sau cơn khoái trí, tất cả phải đối diện với sự thực, thuyền trưởng Drinian nói:
“Thuyền đã sẵn sàng rồi thưa bệ hạ, chúng ta phải khởi hành ngay lập tức…”
“Nhưng ta không thể bỏ mặc em ấy một mình, ý của tôi là như Ambrose đã nói, em ấy sẽ rất có ích.” Lucy nói.
Drinian cúi đầu nói với nữ hoàng:
“Nhưng ta không thể mang cậu ta lên thuyền được, thưa nữ hoàng.”
Lucy nghĩ cũng phải, cô lại nhìn Ambrose muốn cậu nghĩ ra cách nào đó.
“Được rồi, không phải không có cách nào.” Ambrose nói và lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ rồi nói tiếp:
“Đây là một lọ ma dược thu nhỏ, Eustace dù to lớn đến đâu uống vào rồi biến thành kích cớ một con chó.”
Không phải cậu không nghĩ sử dụng bùa thu nhỏ với cậu ta, nhưng cứ nghĩ tới khả năng kháng ma thuật của rồng là Ambrose từ bỏ ý định.
Không phải không có cách, nếu từ bên ngoài không được thì từ bên trong, thế là cậu lấy ra lọ thuốc thu nhỏ kia.
Rất nhanh, rồng Eustace uống thuốc… bằng mắt thường, ai cũng có thể thấy cậu ta thu nhỏ… thật quá thần kì... cho đến khi biến thành một con Husky biết phun lửa.
Thấy thế, chuột Reepicheep lập tức nhảy lên lưng Eustace, trông ông ta bây giờ giống kỵ sĩ cưỡi rồng làm sau, ông hét lên:
“Xuất phát… chúng ta khởi hành tiến về phía đông.”
….
Thuyết phục mấy vị thủy thủ trên tàu chấp nhận một con rồng đi chúng là một điều bất khả thi, nhưng đối với các thủy thủ trên tàu Dawn Treater thì khác… bọn họ là những chiến sĩ dũng cảm nhất, không ngần ngại thẳng tay bắn một con rồng.
Với lại, bọn họ cũng biết Eustace, dù sao thằng nhóc này đem lại rất nhiều niềm vui trong chuyến đi biển dài đằng đẵng và nhàm chán, bằng những thuyết lý khó hiểu và buồn cười của nó.
Rất nhanh, ngay trong đêm đó, công dụng đầu tiên của rồng Eustace được phát hiện ra, đó là đánh lửa và hong khô quần áo.
Với cái kích thước bằng con chó, ngọn lửa của cậu không dài tới hai mươi mét như trước, cùng lắm chỉ hai mươi xăng - ti - mét khoảng chừng. Rất phù hợp để đánh lửa.