Bên dưới, Lucy đám người vui sướng hoan hô, ít nhất bọn họ có một con rồng ở đây… tuy hơi nhỏ nhưng ai nói được trước điều gì.
Rồng Eustace lại gào lên một tiếng, ánh mắt như chửi ầm lên: Ông chuột này quá liều mạng, muốn chết thì tìm một chỗ mà chết một mình.
“Ha ha, ta biết là cậu đang vui mà… nào tới đây, chúng ta cùng nhau xử lý con giun to xác này…”
Nói rồi, không chờ Eustace phản ứng, ông chuột vung kiếm chỉ lên trời rồi nhảy lên đầu rồng, hét lên:
“Tiến lên, anh bạn. Không sợ hãi, không đầu hàng… Nó đang ngoi lên kìa.”
….
Bị một đòn bất ngờ, tuy không bị thương nhưng thật sự khiến con rắn biển tức điên lên, nó vừa trồi lên muốn xé xác cái thứ phun lửa kia…
Chỉ là vừa ngoi lên, nó lại bị một vòi lửa phun vào mặt. Lần này nó chịu đau, đầu há to miệng chớp một cái đâm thẳng về phía nguồn lửa…
“Đánh vào mắt nó Eustace…” Trên đầu con rồng, Reepicheep chỉ đạo nói.
Rồi, bằng một cái xoay mình rồng, Eustace tránh thoát cú đớp và bám chặt lên trên mặt con rắn… mấy cái móng vuốt của cậu ghim vào lớp da dày như tường nhà.
Con rắn nào chịu thua, nó điên cuồng lắc lư cái đầu muốn hất bay Eustace và Reepicheep hai người…
Đến giờ, mọi người mới so sánh được kích thước giữa hai con vật, con rồng Eustace trông quá nhỏ bé, cậu ta chỉ to bằng hai phần ba cái đầu rắn là cùng, nếu thêm hai đôi cánh thì giống như một con chim đang đứng trên một cành cây cổ thụ quá.
Cũng chính vì vậy, Eustace chỉ bám được trên đầu rắn, cậu không thể nào phân ra một bàn chân, hay dùng răng tấn công mắt rắn được…
Đây cũng là lúc để ông chuột Reepicheep nhỏ bé phát huy tác dụng, ông ta cúi mình chui qua kẽ hở giữa hai con vật…
“Đây rồi, con giun đáng chết… đây là đáp trả cho việc mi định ăn tao…”
Đứng trên cái mũi rắn, Reepicheep cười nham hiểm nhìn thẳng vào con mắt to như cái thúng, cái niêu nói.
Dứt lời, ông chuột dơ cao thanh kiếm nhỏ bé dài như cây đũa ăn cơm của mình lên, chọc thẳng vào mắt rắn. Tuy ngắn, nhưng nó cũng đủ để chọc mù con quái vật, đã vậy, ông chuột còn xoay tròn lưỡi kiếm khiến cho vết thương trở lên nghiêm trọng hơn.
Đau quá, con rắn ngày càng lắc mình mạnh hơn, hứng mũi chịu cơn điên tiết vì đau là Eustace, cậu cảm thấy mình khó có thể bám được nữa.
Nhưng còn ông chuột trên này, Eustace cắn răng quyết định, tên này hơi nhả một cái chân rồi tóm lấy ông chuột ném lên trên thuyền.
Sau đó nó cắn một phát vào con rắn biển, ngay sau đó Eustace nghĩ mình bị rơi mất mấy cái răng trên lớp da đó rồi… miệng cậu bé phun máu.
Ông chuột Reepicheep bất ngờ bị ném ra, ánh mắt xúc động nói:
“Eustace, cố nên nhóc, đừng từ bỏ…”
Vấn đề là làm điều này rất khó, rồng Eustace ngay lập tức bị hất sang bên trái, cú hất mạnh tới lỗi khiến mình rồng xoay vòng vòng trên không chúng như máy bay mất lái.
Không dừng lại, con rắn cấp tập lặn xuống lấy đà rồi trồi lên há mồm cắn cả đôi hàm răng sắc nhọn vào người Eustace.
Con rắn kéo cậu bé xuống mặt biển trong sự lo lắng của mọi người, ông chuột giờ đã khóc gào lên:
“Eustaceeee.”
Nhưng thế nào đã xong, sau một phút hành hạ dưới biển, con rắn lôi con rồng bây giờ đã xơ xác, hai cánh có nhiều vết rách và thủng lỗ chỗ, vảy rồng bị tuột nhiều mảng lớn trông hết sức thảm hại lên trên.
Nó dùng hàm cắn chặt, và cổ rán lắc qua lắc lại liên tục cho vết cắn rách ra, và sâu hơn. Eustace lúc này chỉ biết đau đớn gào lên, máu của nó chảy khắp nơi, bắn cả lên trên thuyền chỗ Lucy mấy người đang đứng.
Cuối cùng, con rắn cũng nhả ra, nó ném Eustace lên trên một mòn đá nhọn hoắt gần đó và gần tàu như một cách để đe dọa Lucy bọn người.
Cú va đập này rất mạnh, khiến cho đầu óc Eustace đầy sao và hoa, nhưng cú rống của con rắn lại khiến cậu tỉnh lại… Khôn khiếp… lần này cho người biết tay… Eustace thầm nghĩ.
Eustace trong ngực thầm tụ lại một đoàn lửa siêu nóng, đâu chính là đặc chiêu của loài rồng mà cậu vừa mới nghĩ ra.
Có điều, vừa nãy toàn bị con rắn đánh cận thân nên không sử dụng được, bây giờ thì cho nó biết. nghĩ vậy, Eustace ánh mắt khiêu khích nhìn con rắn, gào lên:
“@$%^” (Có giỏi mày vào đây.)
Con rắn thấy vậy không kém hét lại to hơn và nó lao thẳng đầu hòng cắn chết Eustace.
Nhưng đáp lại nó là một chùm lửa cực nóng phun thẳng vào mặt. Ngọn lửa lần này nóng hơn trước rất nhiều… và rất bắt cháy… cả lớp da trên mặt, trên cổ rắn đều bốc cháy.
Con rắn lần này thực sự dính đòn đau, nó lắc đầu dữ dội muốn dập lửa nhưng không thể. Cuối cùng nó lặn xuống biển chuồn mất.
….
Mấy thủy thủ trên thuyền thấy vậy không kìm được la lên hoan hô, họ quả thật không ngờ rồng Eustace lại có thể đánh đuổi con rắn biển to đến như vậy.
Nhưng đúng lúc này, ông lão Rhoop không biết từ đâu nhảy ra, vốn trí óc không được tỉnh táo lắm, ông ta cầm thanh kiếm của mình hét lên:
“Tránh ra, để tao giết nó, con vật thối tha kia…”
Có vẻ ông ta lại nhầm Eustace với cái đầu rồng trang trí ở mũi thuyền rồi, nhưng vẫn để không ở chỗ đó, Rhoop tuy già nhưng vẫn đủ khỏe để đẩy ba tên thủy thủ sang bên cạnh tránh ra một lỗ hổng cho ổng.
Và chỉ cần có thể, Rhoop cầm kiếm dùng hết sức ném mạnh về phía Eustace…
“Ôi không, thanh gương… làm sao ông ta lại ném nó đi…”
“Không ai trông chừng lão hồ đồ này hả.”
…
Thanh gươm do Ẩn sĩ rèn đúc vốn cực kì sắc bén, để càng lâu nó lại càng sắc bén hơn, nên chỉ một cú ném của một ông lão lọm khọm thôi cũng đủ để một nửa lưỡi kiếm ngập sâu vào người Eustace xấu số.
May là thanh kiếm chỉ trùng phần cơ mềm trên vai rồng, nếu không lão Rhoop quả thực đã có thể giết rồng.
Giờ đến lượt Eustace đau quá, cậu bây giờ làm gì còn muốn chiến đấu nữa, cậu chỉ muốn chạy thôi… nhưng mà… Nghĩ tới đây, trong đầu Eustace lóe lên một ý nghĩ, cậu ném đau vẫy cánh bay đi…
Mặc cho Lucy mấy người la hét:
“Không, ở lại đi rồng…”
“Quay trở lại...”
“Eustace.”
…
Tác: Hôm nay tác nổ trước chương, sáng mai nổ tiếp. Cảm ơn các bạn đã đọc chuyện của mình.