Đến lúc này, Lucy biết người đang bị trói kia là ai rồi… cái giọng đó là Ambrose… cậu ta, không lẽ bị bắt. Trông Ambrose bây giờ quá thảm…
Làm xong, ‘Fayola’ quay đầu cao giọng nói với Lucy bọn người:
“Tất cả các ngươi tự vẫn đi, không nên để ta ra tay là chịu đau khổ, ta còn phải tìm cái đồ chơi còn lại của mình đây…”
“Thật hưng phấn khi chơi cả hai thứ đó cùng lúc… ha ha..” ‘Fayola’ cười điên dại, khuôn mặt cô ta méo mó trông vô cùng đáng sợ.
Lucy mấy người đều cầm chắc vũ khí trong tay… họ làm gì còn đường lui, hoặc là chết trong miệng rắn hay là chết trong tay mấy tên giả mạo kia, đằng nào chả chết.
Nhưng không một hối hận vì đã chọn lên đường đến hòn đảo Ác mộng này… thanh gươm cuối cùng trong bả thanh kiếm đã bị Eustace mang đi.
Đứng trước ranh giới của cái chết và sự giống, có vẻ ai cũng thông minh hơn, bọn họ đều nghĩ ra lý do tại sao rồng Eustace lại giữa đường bỏ chạy.
Chỉ cần thanh gươm kia được đặt vào đúng chỗ là Cái ác được ngăn chặn, họ chết cũng đã hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt thế giới này.
Nghĩ tới đây, ai nấy đều nhẹ cả người, tự tin nắm chặt vũ khí quyết tử.
Tất cả sự biến hóa này đều không thoát khỏi con mắt thăm thẳm của ‘Fayola’, cô ta cười lạnh nói:
“Đã muốn chết thì ta giúp các người một t…”
Cô gái chưa kịp nói xong chữ tay, thì một tiếng gào rống ong tai vang lên, con rắn biển đã hoàn toàn khép lại vết thương… nó bây giờ khỏe de và đang bất mãn gào thét với ‘Fayola’ bọn người.
Như thể ‘Fayola’ cướp đi con mồi tới miệng của nó vậy, mà cũng đúng là như vậy.
‘Fayola’ đang nói dở, lại bị cắt ngang… cục giận này sao nhìn được, cô phẫn nộ nói:
“Con súc vật kia… mày vỗ dụng còn nói cái gì, đứng ở đo cho tao. Nếu không tao không ngại giết mày trước…”
“Gràoooooo… &^@$%.” (Có giỏi mày vô đây, tao chấp tất.) Rắn biển không kém cũng hét lên đấp trả.
“Khốn nạn.”
Trên tàu, Lucy mấy người thấy đối thủ lại lục đục với nhau, không khỏi thầm nghĩ:
“Đánh nhau đi. Tốt nhất là giết lẫn nhau đi.”
Nhưng tất cả phải bị thất vọng rồi...
‘Fayola’ gầm lên qua hai hàm răng trắng như ngà voi của mình nói:
“Mày muốn chết…”
Cô gái vung tay một cái… một luồng khí trắng phau xông ra từ bàn tay và lao thẳng tới con rắn khổng lồ.
Đòn này ra quá bất ngờ, rắn biển chưa kịp phản ứng đã bị biến thành một bức tượng băng… cả người nó đều bị như vậy.
Lucy mấy người đứng khá gần cái thân rắn biển đang cuốn lấy con tàu, ngay lập tức bọn họ cảm nhận được cái lạnh khô da nứt môi ập vào mặt…
“Thật lạnh…”
“Thật mạnh…”
“Con rắn không chịu nổi một chiêu, đã bị tiêu diệt.”
“Đây là sức mạnh của nữ hoàng thần thánh ư!!” Rhince run cả mình mẩy nói.
Dù là hàng fake nhưng cũng phải dựa trên hàng thật, ‘Fayola’ này đã mạnh như vậy rồi còn Fayola kia thì sao…
…
‘Fayola’ không thèm để ý phản ứng của đám phàm nhân, cô liếc bức tượng rắn lạnh băng nói:
“Đứng ở đó, chờ ta xử lý xong bọn ruồi bọ này.”
Con rắn nhỏ nhắn kia thật không nghe lời, cả món đồ chơi này cũng vậy, ‘Fayola’ lạnh lùng nhìn Lucy bọn người:
“Còn các ngươi, đến lượt các ngươi rồi. Takagi, ngươi lên giết bọn chúng cho ta. Nhưng đừng để cho Lucy chết mất, cô bé còn món nợ chưa trả trong mơ đâu….”
“Vâng, để em.” Cô gái tóc nâu á đông lên tiếng, xong rồi cô bé rút trong người ra một cái que dài dài. Lucy nhận ra ngay nó khá giống cây đũa phép của Ambrose.
Cô bé tóc nâu cười duyên dáng nói:
“Xin lỗi mọi người, nhưng làm ơn chết đi… Còn Lucy, nhóc có cái tát khi đó không…”
Cô gái thong thả chỉ cây đũa thần vào đúng anh thủy thủ vừa tốt bụng định mời mấy người họ lên tàu và nói:
“Avada Kedavra.” (ND - Lời nguyền giết chóc)
Một tia sáng xanh lè chết chóc lao thẳng vào ngực anh thủy thủ xấu số trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng gì cả. Anh thủy thủ hai mắt trợn trùng, khuôn mặt khiếp đảm ngã xuống ngay tại chỗ.
Rhince đứng bên cạnh vội vàng đỡ lấy anh ta và nói:
“Này Rhyce cậu không sao chú này…”
Rhince cố gọi nhưng anh thủy thủ không có bất kì phải ứng gì, Rhince thấy không ổn, anh ta nắm lấy cổ tay xem mạch cho Rhyce… nhưng mạnh không đập… Rhince khuôn mặt co lại nói với mọi người:
“Anh ta chết rồi…”
“Nhưng mà vừa sống khỏe mà…” Một thủy thủ khác nói.
Vèo… một ánh sáng xanh lè khác bay thẳng vào vị thủy thủ đang nói này, anh ta lập tức ngã ngửa ra sau, mắt cũng trợn trừng, khuôn mặt sợ hãi…
“Là ánh sáng đó… ánh sáng đó mang tới chết chóc, không được để nó chạm vào người…” Một người khác nhận ra nói.
“Tất cả tản ra, tìm chỗ lấp. Chúng ta sẽ dùng cung tên đánh trả cô ta… nhanh lên.” Caspian cũng nhận ra, cậu hét lên với mọi người.
Lập tức cả đám người cúi gầm người xuống, người nhảy vào trong khoang thuyền, người lại lấp sau cột buồm… nhưng tất cả đều đang chuẩn bị cung nỏ.
“Vèo vèo vèo…”
Hơn một chục mũi tên nhanh như chớp lao về phía cô gái tóc nâu… nhưng tát cả đều bị chặn lại bởi một lớp màng trong suốt…
“Protego.” (ND - Bùa che chắn)
“Đừng chống cự nữa, các người không biết mình đang đánh lại với ai đâu..>” ‘Takagi’ tốt bụng nói.
Cô đang rất tức giận, từ lúc xuất hiện trên thế giới này, đã bị con nhỏ ‘Fayola’ kia đè đầu cưới cổ, may là có bọn này giúp cô phát tiết. Takagi lạnh lùng nói:
“Reducto.” (ND - Bùa hủy diệt)
Takagi bắn một bùa nổ khiến một thủy thủ bị đánh banh xác, máu của anh ta tung tóe khắp nơi, bắn lên cả mặt của Lucy đang đứng bên cạnh.
“Thật là kinh khủng.”
“Chúng làm thế nào mới đấu lại được bọn chúng…”
====
Tác:
Xin lỗi anh em vì lỡ chém gió cuối tuần nổ mười năm chương, giờ mình mới nổ được mười hai chương thôi, thôi để tác nợ tuần sau.
Cảm ơn mọi người ủng hộ truyện!!!