Mà trong gia tộc bọn chúng, sự phân cấp địa vị là thiết luật, không một ai có thể vi phạm, nếu không sẽ nhận trừng phạt rất nặng. Nhẹ thì giáng cấp, nặng hơn thì nhốt suốt đời trong hầm ngục, kinh khủng nhất là bị đem đi làm thức ăn cho….
Cứ nghĩ tới thứ này, là cả bọn điều rùng mình sợ hãi.
Tên cầm đầu sau khi hưởng tất sự tâng bốc của bọn bên cạnh mới nói:
“Được rồi, nhiệm vụ lần này của chúng ta rất đơn giản, lấy trộm được phương thuốc Wolfheal kia, chính ‘Ngài’ đã nói như vậy, nếu thất bại, chúng ta bị xử phạt thế nào… Hẳn các ngươi biết rõ.”
Nói tới đây, giọng nói của tên này thâm trầm hẳn xuống… mấy đứa khác nghe mà rùng mình run sợ, cả lũ gật đầu giọng cam đoan nói:
“Yên tâm, tối hôm qua có ba tên rất mạnh ở đó, đến tôi cũng không ngờ một gia tộc phù thủy lại có ba người mạnh tới vậy. Lần này chúng ta có năm người… sẽ ổn.”
“Đại ca, hay là ngài cứ đứng ở đây, chỉ cần bốn người chúng tôi là có thể tóm gọn bọn chúng…”
Tên cầm đầu nghe vật ánh mặt sắc lạnh, miệng nhe ra đầy chiếc răng sắc nhọn hoắt không giống người nói:
“Lũ chúng bay còn chủ quan. Không biết tình hình địch ta mà dám nói vậy. Lần này cả năm người đều lên, ta không thể để bất cứ khả năng nào thất bại được.”
“Vâng… em hiểu.”
“Tốt rồi, xuất phát.” Tên cầm đầu thỏa mãn khi thấy mấy đứa khác ngoan ngoãn nghe lệnh, hắn nói xong rồi há miệng gầm lên một tiếng rất to:
“Gràooooo…”
Đám ma sói xung quanh lập tức nháo nháo tránh ra chỗ khác, bọn này không tất công nữa mà rút về.
Bốn tên còn lại cũng há mồm kêu lên bốn tiếng to không kém:
“Gràooooo…”
“Gràooooo…”
“Gràooooo…”
“Gràooooo…”
Xong rồi cả năm tên đều biến thân thành năm con sói khủng bố, cao hơn bảy mét dài mười mét và to gấp rưỡi cái con sói bị nhốt trong nhà kia.
Đặc biệt, con cầm đầu trên mình phủ một lớp lông ánh bạc toát lên vẻ cao quý, đẹp đẽ hơn nhiều bốn con lông đen ngòm bên cạnh.
Không thể nói Ambrose cũng rất bất ngờ với kích thước này, cậu nghĩ năm mét đã là to nhất rồi chứ, ai ngờ.
Fayola bên cạnh không đổi sắc mặt, cô bé chỉ hơi hứng thú nhìn năm con sói lao tới, trong mắt cô, bọn này yếu chả khác gì mấy con chó con cả…
…
Nhưng đó là với Fayola, với hai mươi phù thủy bình thường làm thuê cho Ambrose thì khác, vừa rồi bọn họ cao hưng bao nhiêu giờ lại lạnh lòng bấy nhiêu. Cả lũ cùng nghĩ:
“Làm sao có thể đánh được, lũ quái vật khổng lồ kia.”
Xét cho cùng, hai mươi tên này chỉ là phù thủy bình thường mà thôi. Biết vậy, Helios Đại hiền giả không làm khó bọn họ, ông ra lệnh:
“Tất cả lui xuống vị trí phòng thủ số hai. Dante anh cùng người của mình chuẩn bị lên.”
“Tuân lệnh, chỉ huy.” Dante giọng đúng chuẩn quân nhân nói.
Xong rồi, cả mười người rút trọng kiếm tư thế sẵn sàng.
Phía bên kia, tên ma sói cầm đầu cười ha hả:
“Thấy chưa, chúng ta đã không xuất hiện thì thôi, mà đã xuất hiện thì bọn phù thủy ẻo lả phải chạy mất dép… ha ha… coi kìa, con chúng còn định dùng kiếm để đánh nhau với ta nữa…”
“Phải đại ca, chúng ta hồi trước xe tăng còn không sợ, huống chi mấy thanh kiếm mẻ của chúng… các anh em xông lên…”
“Hừ, đã bảo không được chủ quan rồi mà. Các người có thấy thằng nhóc ngồi trên tầng hai không, nó chính là người phát minh ra thứ thuốc đó… không ngờ tên này không trốn ở Anh mà tự chui đầu vào lưới…” Tên cầm đầu nghiêm giọng nói.
Còn bọn xung quanh oán ầm: Không phải lão cũng vừa khinh thường bọn chúng sao.
Không để ý bọn cấp dưới nghĩ gì, tên cầm đầu nói kế hoạch:
“Chốc nữa ta sẽ tìm cơ hội để tóm nhóc này, các người cảnh giới xung quanh. Chúng ta tóm lấy nó rồi chạy ngay. Dù sao cũng là thế giới phù thủy, không nên làm quá mức,...”
“Vâng.”
Phía bên này, Helios Đại hiền giả đã thu lại cái ma pháp kết giới, nếu ông cứ để vậy thì Ambrose không bắt sống được tên nào mất.
Và mười chiến binh kia cũng thay đổi lại sống kiếm, lần này không phải vì giết chóc nên họ chỉ định đập cho bọn ma sói khổng lồ ra bã.
“Gràooooo…”
“Gràooooo…” x.
Con ma sói đầu tiên lao tới, nó cười hô hố nói:
“Bọn phù thủy kia… đầu hàng đi không thì móng vuốt của ta sẽ hầu hạ các ngươi… ặc.”
Tên người sói này chưa cao hứng được lâu thì đã bị một cú đánh trời giáng rơi xuống đầu…
“Ẳng… ẳng… ẳng.”
Nó kêu lên đau đớn, cái đầu sói tóe máu, phun ra như vòi nước...
Vừa rồi, là Dante ra tay, ông ấy cầm thanh trọng kiếm nhảy lên mười mét đập một phát hết sức vào đầu con ma sói. Đấy là do ông ta dùng sống kiếm thôi, nếu dùng lưỡi kiếm thì con đầu sói này đã bị bổ làm đôi rồi.
Biến cố bất ngờ khiến bốn tên còn lại chưa kịp phản ứng, cả lũ đang đầy khí thế, tự tin chiến thắng thì bị một gáo nước lạnh vào mặt.
Nhân lúc này, bốn phù thủy cấp bốn khác nhảy lên đâm thanh kiếm vô đầu bọn sói. Lần này là giết thật.
“Khốn khiếp… chúng ta trúng kế rồi, chạy mau… không phải có ba tên mà là năm tên… phải báo cho ‘Ngài’ biết…” Tên cầm đầu la lớn đồng thời nó cũng chạy nhanh nhất.
Trong lòng hắn thầm chửi: “Chết tiệt anh em nhà Volemiis, chúng mày dám cung cấp tin tức giả… tao mà thoát được thì chúng mày biết tay.”
Vấn đề là tên này vừa chửi xong thì một tiếng xé gió bên tai của nó vàng lên, cả thân hình sói bị hất thẳng sang bên cạnh, mất đà, tên cầm đầu ngã ngửa xuống mắt đất.
Miệng nó kêu gào đau đớn:
“Đau quá… Ẳng ẳng… ẳng…”
Phía sau Ambrose bình thản lên tiếng:
“Đừng giết hắn, hắn là tên cầm đầu…”
Ngay lập tức, từ trong tay Dante biến ra một sợi xích sắt khá to, ông ta quấn quanh con sói lưng ánh bạch kim vài vòng, hai chân trước và hai chân sau của nó bị cột lại với nhau, trông không khác gì một con chó sắp bị cho đi hun khói.
Bên cạnh Ambrose, Fayola khẽ nói:
“Bọn này thật yếu, một đòn không đánh được.”
Ambrose nghe vậy cười khổ, theo cậu, không phải lũ người sói yếu mà là Dante mười người quá mạnh, họ là những phù thủy xuất chúng nhất trong Hoàng gia Ma pháp đoàn, lại thêm được trang bị đầy đủ vũ khí.
Đừng nhìn mấy bộ giáp kia chỉ là đồ phòng thủ, tất cả chúng đều là vật phấp ma pháp dùng trong chiến đấu đó… mặc bộ này vào rồi, mười người họ không khác nào mười ma pháp sư cấp bốn hậu kì.
Mối người họ có thể cân được mười tên khổng lồ cao hơn hai mươi mét ở Narnia, thì làm sau mấy con sói to con này có thể đấu lại được.
Trận đấu rất nhanh kết thúc, hai tên người sói quá cũng đầu nên bị giết chết lập tức, còn tên cầm đầu và hai tên khác thì bị xích mang tới nhốt cùng con người sói kia.
Khi bốn con soi vào chuồng, Ambrose giờ mới thấy sự khác biệt từ bộn lông của chúng, con người sói cao mười mét màu lông hơi vàng, khác với tên cầm đầu lại có lấm tấm màu bạch kim, hai con kia chả khác gì sói đen bình thường rồi.
Có vẻ trong đám người sói nguyên thủy này phân cấp dựa trên màu lông sau khi biến hình, Ambrose nhìn đám cận thần nói:
“Tối này bằng bất cứ cách nào, các khanh phải moi cho bằng được thông tin về ‘Ngài’ của bọn chúng. Tất cả. Chúng ta phải xử lý đám chó dại này…. Tận gốc.”
“Vâng, chúng thần tuân lệnh.”