Đọc xong tấm thiệp, Ambrose thở dài một cái và bắt đầu viết thư trả lời, trong thư câu phải thật lịch sự tránh đi cái sự trách móc của bà bác, và nói rằng mình sẽ tới thăm nhà vào giờ sáng ngày hai mươi tư tháng mười hai.
Sau khi viết xong, Ambrose còn soát lại nội dung xem có viết sai chính tả hai viết thừa nét thiếu nét nào không. Xong xuôi, cậu mới gửi thư đi.
“Thật là phiền...”
Ambrose phàn nàn.
....
Nhà Delacour là một dòng họ khá lâu đời ở Pháp, bọn họ bắt đầu từ phong trào nữ quyền Châu u cuối thế kỉ mười bảy, đầu thế kỉ mười .
Gia tộc này có lịch sử trên ba trăm năm, khá trẻ với một dòng dõi phù thủy thuần huyết, nhưng tiền thân của nó lại không trẻ tuổi chút nào.
Nguồn gốc của nhà Delacour lại từ nhà Makedonnia - một trong những gia tộc phù thủy lâu đời nhất Châu Âu. Dòng họ này xuất phát từ Thổ Nhĩ Kì và hiện nay vẫn còn tồn tại dưới tên của các con gái.
Apolline Delacour sinh ra đã kế thừa tất cả sự giáo dục và vinh diệu của gia tộc, nên bà ta luôn xây dựng cho mình một chuẩn tắc thiết yếu.
Ambrose cũng đã bị bà ta dạy bảo kha khá nhiều lần khi còn nhỏ, đặc biệt là Fayola, cô bé bị lôi ra giáo dục sao cho giống một quý tộc tiêu thư tiêu biểu. Lúc đó, cô bé còn rất vui vẻ, mải chơi, hồn nhiên không giống bây giờ.
Nên các cuộc huấn luyện gần như trở thành ác mộng với Fayola, đến giờ cô bé vẫn còn nhớ rõ.
….
Tám giờ sáng ngày hẹn, bác quản gia Baemyn chuẩn bị xe hơi đưa hai người tới Lâu đài Decolar - nơi ở của bà bác của Ambrose.
Hôm nay, bọn họ tới sớm mười phút, nên phải đỗ lại ở một khoảng cách khá gần lâu đài để đảm bảo đến đúng giờ không sớm không muộn.
Nếu đến sớm quá thì cậu cũng bị chờ ở ngoài cổng vì không ai mở cổng cho vào, còn nếu muộn thì xác định ăn mắng thôi.
Đúng giờ phút, chiếc xe trở Ambrose xuất hiện ở cổng lâu đài, ở đó, một người đàn ông cao tuổi đang đứng sẵn, ông ta là quản gia của nhà Delacour. Bên cạnh ông ta là một cô xe ngựa sang trọng được kéo bởi bốn con chiến mã.
Ông cúi người chuẩn một góc bảy mươi ba độ nói:
“Hoan nghênh cậu chủ Karling, bà chủ đã chờ ngày trong phòng khách rồi.”
“Cảm ơn bác.” Nói xong Ambrose xuống xe, rồi lại chèo lên cái xe ngựa bên cạnh, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Phải hơn mười phút sau, bọn họ mới thấy tòa lâu đài với mấy bức tường rêu cổ kính, và lỗi kiến trúc thời phục hưng cổ điển, trong lâu đài này nghiêm cấm mấy phương tiện như xe hơi hoặc bất cứ thứ gì hiện đại cả.
Bác Apolline của cậu không thích mấy thứ này.
Tới khi gặp được bà bác, Ambrose mới nở một nụ người rất tươi nói:
“Cháu chào bác, bác Apolline.”
Bác Apolline ngẩng đầu lên, ánh mắt hài lòng nhìn hai người nói:
“Ngồi đi, các con hẳn ăn sáng rồi chứ.”
…
Cuộc gặp mặt diễn ra rất suôn sẻ, Ambrose được bà ta khen hết lời, sau đó, hai đứa chị họ dẫn Ambrose đi dạo quanh lâu đài.
Hai cô bé này hỏi rất nhiều điều, đặc biệt là cô em, luôn mồm luôn miệng:
“Anh Ambrose, cái này…”
“Anh Ambrose, cái kia…”
Cô bé này là Gabrielle được nhắc trong thư, khi nào không có mặt của mẹ cô bé là ý rằng như vậy.
Còn cô chị thì trông tiểu thư hơn rất nhiều, cô bé đang nói chuyện với Fayola, hai người này trước cũng là bạn rất thân.
Cuộc đi dạo diễn ra trong một tiếng, sau đó là tới ăn trưa, buổi chiều Ambrose còn phải bồi tiếp bà bác đi xung quanh lâu đài, sau đó là thời gian cho bữa tiệc giáng sinh.
Năm nay nhà Delacour mời rất nhiều người tới tham gia tiệc giáng sinh trong gia đình, không, phải là không muốn mời không được, vì mấy tên quý tộc Pháp đều biết Ambrose đang ở đây.
Bữa tiệc bắt đầu bằng một màn chào hỏi vô cùng dài, Ambrose được bác trai của mình - ông Monsieur Delacour dẫn tới gặp từng người một.
Đầu tiên là ông Bộ trưởng Bộ pháp thuật Pháp Valéry Giscard d"Estaing, ông ta là một người đàn ông cao lớn, với cặp ria mép vĩ đại, hai bên ria quặng lại với nhau trông như hai con tôm trên môi ông ta vậy.
Ông này đã làm Bộ trưởng được hai nhiệm kì rồi, sang năm sẽ có một cuộc bầu cử mới, nhằm bầu ra một vị Bộ trưởng khác, nghe có vẻ xa nhưng chỉ mấy ngày tới mà thôi.
Bên cạnh ông Bộ trưởng là một người máu mặt không kém, Jacques Chirac, chủ tịch Nghị Viện pháp - cơ quan chuyên trách ở nước Pháp, có vai trò giám sát mọi hoạt động của ông Bộ trưởng.
Còn có mấy vị chính trị gia khác nhao nhao tới bắt tay làm quen với Ambrose, bọn họ đều biết cậu bé trước mặt tương lai sau này không thể tưởng tượng được. Mà không cần tới tương lai, chỉ hiện tại thôi, danh tiếng của cậu nhóc đã vượt qua hơn một nửa người ở đây.
Mấy tên chính trị gia còn muốn nói thêm vài lời thì đã được Ambrose nhã nhặn từ chối, cậu sau đó còn phải gặp mấy vị học trò cũ của ông nội cậu - Patrick Karling.
Đám người này đều có tuổi hòm hòm bác Apolline, nên Ambrose rất ‘ngọt giọng’ khi gọi bọn họ là cô, là chú, là bác. Bọn họ cũng không xa lạ gì, khi còn bé, Ambrose được Baemyn mang đi thăm nhà khá nhiều người trong số đó.
Đều là người quen nên cả hai bên rất nhanh nhập cuộc nói chuyện, Ambrose nhân cơ hội này nói ra ý tưởng của mình thành lập một Viện nghiên cứu phù thủy, nơi dành cho tất cả các khối óc vĩ đại cùng thảo luận, cống hiến phát minh ra nhiều thứ hơn cho giới phù thủy.
Bọn họ nghe xong đều cau mày nói:
“Chuyện này e rằng rất khó, cậu sẽ gặp phải rất nhiều lực cản cậu Karking.”
“Vâng, cháu biết nên mới nhờ các bác.”
“Chúng ta thì không sao. Vấn đề là Hội đồng Ma dược không cho chúng ta đi, bọn họ sẽ ra tay ngăn cản. Còn các lĩnh vực khác nữa… có quá nhiều lợi ích chồng chéo… ở đây.”
“Còn việc phân chia quyền sử dụng các sáng chế nữa… Bọn họ quá bảo thủ, không muốn tiến bộ chỉ co co giữ mình mà thôi.”
Ambrose cũng biết việc này rất khó khăn, nhưng chỉ là do tầm ảnh hưởng của cậu hay nhà Karling vân còn nhỏ bé.
Chỉ chờ mấy năm nữa thôi là mọi chuyện có thể bắt đầu.
….
Bữa tiệc trôi qua hơn một nửa thời gian, cuối cùng Ambrose cũng có thời gian thoát ra khỏi cái đám đông kia, cậu chạy ra ban công hít thở một chút không khí trong lành.
Ngay sau cậu, Fayola đi theo, cô bé tay cầm một ly rượu vang Pháp đưa cho Ambrose và nói:
“Bọn người kia thật là phiền phức.”
Ambrose cầm lấy cái ly, nhấc một ngụm, vị ngọt ngào, hơi chua, cộng với mùi thơm sốc lên mũi khiến cả người cậu thư thái.
“Đúng vậy. Đám lại định hợp tác với ta sản xuất thuốc chữa trị độc người sói đây. Ha ha.. có tên còn dám đe dọa mình nữa chứ.”
“Ồ… lại có đứa ngu như vậy.”
“Thôi, không nói chuyện này, chúng ta sắp có khách.”
Ambrose vừa dứt lời thì từ trong hành lang đi ra một người đàn ông trung niên, ông ta có vẻ mặt cương nghị, nhưng ánh mắt không che giấu sự dã tâm của mình.
Ông ta bước lên nói:
“Chào cậu Karling… thật là trùng hợp khi gặp cậu ở đâu. Bữa tiệc trong kia đang rất sôi động phải không?”
Tên này không thèm nhìn Fayola luôn, trong mắt hắn cô bé này chắc chỉ là đồ chơi của thằng nhóc trước mắt. Ông ta không nhớ được có nhà quyền quý nào ở Pháp có đứa con gái nào giống Fayola.
Ambrose hai mắt sáng lên, giong mang theo vè ‘áy náy’ nói:
“Xin lỗi. Tôi không nhận ra ngài…”
“À… là sự thiếu sót của tôi. Tôi là François Mitterrand - một trong các ứng cử viên tranh cử chức Bộ trưởng Bộ pháp thuật pháp.”
Ambrose làm sao không biết tên này là ai, hắn đứng nhìn Ambrose chăm chằm suốt trong bữa tiệc, chỉ có điều không có cơ hội gặp cậu mà thôi.
“Vậy ngài Mitterrand, không biết ngài gặp một học sinh nho nhỏ như tôi có chuyện gì?”
“Người ngay nói thẳng. Tôi muốn cậu ủng hộ tôi lên làm Bộ trưởng Bộ pháp thuật nhiệm kì tới…”
“A..” Ambrose hai mắt híp lại nhìn vào mắt lão Mitterrand trước mặt, câu để ly rượu vang xuống lan can, nói:
“Theo tôi biết thì ngài có khả năng rất lớn được trúng cử. Tại sao?”
“Đúng là vậy, nhưng còn có hai tên khác cũng được sự ủng hộ bằng với tôi, nên…” Mitterrand nhìn Ambrose gật đầu một cái, không ta không cần nói nữa mọi người ở đây có thể hiểu.