Đến lượt Tiệm cung cấp trang thiết bị Quidditch chất lượng cao thì bất ngờ Ambrose thấy người quen, chính là lão Lucius Malfoy cùng con trai của hắn.
Tên này thấy Ambrose cười âm trầm nói:
“Không ngờ lại gặp cậu ở đây, cậu Karling.”
Tên này cũng thấy Fayola và Gabrielle nên chỉ hơi gật đầu chào hỏi. Hắn hôm trước đã bị bẽ mặt lớn tại bữa tiệc của nhà Karling, khi đó, bà bác của Ambrose tổ chức một bữa tiệc mừng lâu đài mới sửa sang.
Rất nhiều phù thủy máu mặt đã tới, trong đó có ông phù thủy trước mặt Ambrose, chỉ tiếc là cái thái độ để mắt lên trán của hắn ta chọc tức bác Apolline… kết quả là cả hai giao phong ngôn ngữ.
Tất nhiên, Lucius Malfoy nào là đối thủ, hắn bị mắng cho một trận và buộc phải hậm hực nuốt cục tức vào bụng… sau đó lẩn đi vào một góc rồi rời khỏi bữa tiệc.
Ambrose nhìn lão Malfoy đầy vẻ trêu trọc nói:
“Ngài Malfoy định mua chổi bay cho Draco hả, phải rồi, năm hai học sinh được phép mang chổi bay tới trường… không lẽ Draco định tham gia đội Quidditch.”
“Đúng vậy. Năm ngoái nó đã trúng tuyển rồi, nhưng chỉ tiếc không đủ tuổi, nếu không...” Lão Malfoy đang tự hào nói thì một anh nhân viên cửa tiệm ôm tới một chồng phải tới hơn một tá chổi bay.
Nhân viên nịt nọt nói:
“Thưa ngài Malfoy, đây là mười ba cây chổi Nimbus mới nhất, tổng cộng là năm mười nghìn đồng vàng Galleon. Ngài mang về hay chúng tôi giao tới tận nhà…”
Ambrose đứng bên cạnh nghe vật môi cong lên giọng nói đầy ẩn ý:
“Mười ba cái… không lẽ ngài muốn tài trợ chổi bay cho toàn bộ cho nhà Slytherin. Ngài thật là hào phòng đó ngài Malfoy.”
Lucius Malfoy làm sao không biết Ambrose đang ám chỉ ông dùng tiền mua chuộc cho con trai ông vào đội, tên này ho khan một cái, trong lòng tuy tức giận, nhưng sắc mặt không thay đổi.
“Vâng… tôi muốn con trai tôi và đội của nó có điều kiện chơi bóng tốt nhất, phải không?”
Nói rồi, hắn ta thò tay lôi ra một cái đồng hồ xem và nói:
“Rất xin lỗi cậu Karling, tôi còn có việc khác… nên xin phép đi trước.”
Rồi hắn đưa cho anh nhân viên tiệm bán chổi một tờ giấy da dê có in nổi bật huy hiệu Ngân hàng phù thủy.
“Còn cậu, cậu gói lại mang nhà cho tôi. Đây là giấy thanh toán, chỉ cần cậu mang tới Gringotts là được.”
Ngay lập tức, hắn ta dẫn con trai mình bước lên phía trước, chui vào đám đông biến mất.
Mian nhìn theo cười hì hì nói:
“Đúng là bác Apolline lợi hại… xem lão Malfoy là biết.”
“Phải… mẹ xem giỏi nhất trong chuyện này… thấy cái bộ mặt giả tạo của ông ta là em thấy ghét.” Gabrielle cau có khuôn mặt nói.
“Ha ha… Kệ hắn, chúng ta đi tiếp.”
….
Kết thúc chuyến đi dạo buổi sáng, Ambrose đám người dừng chân thưởng thức bữa trưa trong quán Cái Vạc Lủng. Ấy thế mà họ còn chưa đi được một nửa số cửa tiệm trong hẻm Xéo, phần lớn là do Gabrielle nấn ná rất lâu, nhất ở trong tiệm Tiệm giỡn Gambol & Japes.
Nhưng chính lúc này, bọn họ lại gặp một phiền toái khác, khi Hermione đang nói:
“Chốc nữa, Harry Potter và gia đình Weasley sẽ tới hẻm Xéo, em có hẹn với bọn họ như vậy rồi…”
Thì một giọng nói trầm ấm kinh ngạc vang lên:
“Ôi… cô bé nói gì… Harry Potter. Đâu… cậu ta ở đâu?”
Cả đám nhìn lại thì thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc đẹp đẽ, mang một chút điệu đà nhưng có phần mạnh mẽ… một sự kết hợp hoàn hảo.
Đây là tác gia Gilderoy Lockhart.
Bị hỏi bất ngờ, Hermione hơi chần chừ đáp lại:
“Cậu ta chưa tới, nhưng tôi nghĩ là sắp tới…”
Gilderoy Lockhart lập tức cướp lời nói:
“Mấy giờ… và Potter đến đây làm gì… a phải rồi, học sinh Hogwarts phải mua sách của ta cho năm tới.”
“Đúng vậy, nghe nói bà Weasley định tới buổi ký tên.”
“Thật sao… Potter đến buổi ký tên của ta.” Gilderoy Lockhart hai mắt sáng lên như hai cái đen xi nhan ô tô, ông ta quay sang người trợ lý bên cạnh:
“Nhanh… mời phòng viên Nhật báo tiên tri tới, chúng ta sẽ có một bức ảnh đẹp.”
“Vâng… tôi đi ngay.”
Tới giờ, Gilderoy Lockhart mới nhận ra quang bàn còn người khác và nhận ra mình vừa thất lễ tới nhường nào, ông hơi xấu hổ chào hỏi mọi người, ông nói:
“Cậu Karling, không biết lô sách của tôi, cuốn Một Năm Với Người Tuyết Quạu Quọ đã đến tai hai cô cậu chưa… đó là bản cao cấp nhất đây, tôi dành riêng cả một đoạn cảm ơn độc giả viết bằng tay trong đó, kèm chữ ký và ảnh nữa.”
Ambrose đáp lại:
“Tôi nhận được rồi, ngài càng ngày càng viết hay hơn đó, ngài Lockhart.”
“Ha ha, cậu quá khen. Cậu cũng tham gia buổi giới thiệu sách và ký tặng của tôi chứ. Tôi sẽ dành một chỗ vip cho mọi người.”
“Chuyện này…” Ambrose còn chần chừ không quyết, thì Gabrielle đã thốt lên:
“Em muốn đi… chắc chắn ở đó nhiều người sẽ có trò vui lắm.”
Nhìn cô chị họ của mình hăng hái như vậy, Ambrose không muốn nhưng vẫn quyết định tham gia với Gilderoy Lockhart.
Rất nhanh, Ambrose bọn người thật sự đã có trò vui để nhìn.
Ngay khi buổi giới thiệu bắt đầu chưa đực một phút, thì một cuộc ầm ĩ lại vang lên, nhân vật chính cho việc này là nhóc Harry Potter.
Gilderoy Lockhart cười tươi hơn cả khi đào được kho báu, ông ta nói to và dõng dạc nói:
“ĐÂY CHÍNH LÀ HARRY POTTER! Lại đây nhóc.”
Đám đông độc giả các bà, các mẹ tách ra, xì xào kích động.
Lockhart nhoài tới, nắm cánh tay thằng bé Cứu thế, kéo nó lên phía trước đám đông. Khi Lockhart bắt tay nó để chụp hình, mặt thằng nhóc đỏ nóng bừng lên, trông mất tự nhiên không thể tả được.
Lão phù thủy thấp bé chụp hình thì bấm máy như điên, xịt khói mù mịt vào mặt những người trong gia đình Weasley đứng bên cạnh.
Qua kẽ răng sáng bóng của mình, Lockhart bảo:
“Cười tươi lên Harry! Hai chúng ta gộp lại thì dư sức lên trang nhất.”
Thằng bé nghe vậy phản ứng dữ dội, như muốn thoát khỏi người đàn ông này, hành động của hai người khiến các bà các chị hai mắt lấp lánh, rỉ tai với nhau:
“Không lẽ nhóc Harry có một chân với ngài Lockhart.”
“Không thể nào.”
“Bà không biết thôi, con gái tôi ở trường kể nhiều chuyện về thằng nhóc này lắm.”
“Làm sao vậy? Tôi không biết gì cả.”
“Đây để tôi nói cho…”
…
Đám đông nhốn nháo hẳn lên, bên trên Harry Potter muốn chạy trốn nhưng Lockhart lại quàng cánh tay qua vai nó và kẹp chặt nó vào hông ông ta.
Động tác này khiến đám người phía dưới nhao nhao hẳn lên.
Ông giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng và nói to:
“Thưa quý bà và quý ông, khoảnh khắc này thật phi thường biết bao! Đây là khoảng khắc tuyệt hảo để tôi gửi đến quý vị một thông báo nhỏ mà tôi đã hằng chờ đợi. Hôm nay, khi cậu Harry trẻ tuổi này bước vào nhà sách Phú quý và Cơ hàn, cậu ấy chỉ muốn mua quyển tự truyện của tôi – quyển sách mà tôi sẽ sung sướng ký tặng cậu ngay bây giờ, miễn phí…”
Đám đông lại vỗ tay rào rào. Lockhart lắc vai Harry mạnh đến nỗi cặp kiếng của nó tuột xuống tới chót mũi. Ông nói tiếp:
“Cậu ấy không hề biết rằng, chẳng bao lâu nữa, cậu sẽ nhận được nhiều, rất nhiều hơn quyển sách của tôi, quyển Cái tôi màu nhiệm. Thực vậy, cậu ấy và bạn bè cùng trường sẽ tiếp xúc được cái tôi màu nhiệm bằng xương bằng thịt.”
“Vâng, thưa quí bà và quí ông, tôi xin hân hạnh vui mừng thông báo rằng tháng chín này, tôi sẽ nhậm chức giáo sư môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám ở Hogwarts – Học viện đào tạo phù thủy và pháp sư! “
Đám đông vỗ tay và hò reo chúc mừng, và Harry nhìn thấy mình được tặng toàn bộ tác phẩm của Gilderoy Lockhart. Vác cái đống sách đó, nó hơi vẹo người, lê bước tìm đường tới một góc phòng ở ngoài vùng chiếu sáng của ánh đèn sân khấu.
Nhưng đó chưa phải đã hết, ngay khi Potter định ra khỏi tiệm thì bị một người ngăn lại, là thằng nhóc Malfoy vừa rồi. Nó vênh mặt lên nói:
“Có phải mày hài lòng lắm không phải Potter. Chúa cứu thế vào tiệm mua sách còn được chụp ảnh nữa…”
Ginny nói:
“Để anh ấy yên.”
Cô bé đang quắc mắt nhìn Malfoy. Thằng này dài giọng lè nhè khó chịu:
“Mày kiếm được cả một con bồ nhí cho mày nữa hả, Potter?”
Không hiểu sao Ambrose cảm thấy giọng của nó có chút chua… không lẽ. Ambrose còn đang cười thầm thì lão Malfoy tiến tới, rồi tới lượt Arthur Weasley cũng có mặt.
Hai tên này vừa nhìn thấy nhau là ánh mắt tóe lửa. Ông Weasley châm chọc trước nói:
“Malfoy, hôm qua tôi còn ghé nhà ông đó, sao hôm này đã ra ngoài bắt nạt bọn trẻ con rồi.”
Thì ra hôm qua ông tóc đỏ vừa lục soát nhà Malfoy xong, kế của Ambrose đã thành công, bây giờ hai người này đang đối đầu đây.
Arthur Weasley tuy chỉ là thủ trưởng của một bộ phận nhỏ, nhưng sếp trực tiếp của ông ta có địa vị không nhỏ chút nào, Barty Crouch - Giám đốc Ban thi hành pháp thuật.
Malfoy cũng không thể là gì được ông giám đốc này. Cộng thêm chiêu tung manh mối giả của Ambrose, nhà Malfoy hoàn toàn rơi vào thế bị động, để bây giờ lão Malfoy bị nói mà không ậm ừ được gì.
Malfoy cứng họng trong một lúc rồi châm chọc lại:
“Tôi nghe nói dạo này ở Bộ bận lắm hả? Tất cả những trò khám xét đó… Tôi hy vọng họ trả tiền làm thêm giờ chứ hả?”
Rồi hắn ta thò tay vô cái vạc của Ginny, lượm từ trong đống sách lòe loẹt của Lockhart ra một quyển rất cũ, hầu như long bìa sờn gáy rồi, đó là quyền Hướng dẫn nhập môn thuật Biến, và nói tiếp:
“Quần áo cũ, sách cũ… Rõ ràng bọn họ không trả thêm tiền cho anh rồi, Arthur. Ông quả là lỗi sỉ nhục của giới phù thủy.”
Lão Malfoy ném chỗ sách trở lại cái vạc của Ginny một cách thô lỗ. Nhưng hành động này quả chọc giận cha cô bé rồi.
Mặt ông Weasley còn đỏ hơn cả tóc của ông gầm lên:
“Mày…”
“Choang.” “Choang” hai tiếng, cái vạc của Ginny bay về phía ông Malfoy; bản thân ông Weasley cũng lao vào ông Malfoy, đấm ông này ngã ngửa vô một kệ sách. Hàng tá cuốn sách bùa chú đổ ầm ầm xuống đầu họ.
Nhưng Ambrose lại chú ý tới một thứ khác, cậu nói:
“Fayola, có phải lão Malfoy vừa thêm cái gì vào trong đống sách vở của Ginny phải không?”
“Không phải thứ gì mà là một cuốn sách.”