“Chúng ta chia ra, mình đi phía trước, hai cậu đi phía bên trái và phải, sau một tiếng dù có tìm ra vương miện không đều gặp nhau ở đây.” Ambrose nói:
Hai cô gái gật đầu tán thành, bọn họ chia nhau ra hai bên, còn có Ambrose bước lên phía trước. Cậu vừa đi chưa tới mười mét thì hai bên đống đồ đạc vèo vèo bay ra mất chục con Yêu tinh bay.
Chúng khiến Ambrose nhớ lại buổi học đầu tiên của giáo sư Dippet về mấy con yêu tinh nghịch ngợm này, nhìn xung quanh toàn đồ gỗ cũ nát, không khó để bọn này sinh sống ở đây.
Trong lòng thì nghĩ, nhưng tay của Ambrose không chậm trễ chút nào, cậu dơ đũa thần lên nói:
“Peskipiksi Pesternomi.” (ND - Bùa bắn tên)
Lập tức mấy con yêu tinh có cánh cả người đơ lại như bị điện giật, bọn chúng trôi nổi trên không chúng một cách vô định.
Xử lý xong bọn yêu tinh, Ambrose tiếp tục bước về phía trước, từng hàng từng hàng chồng đồ vật cao ngất, những cái chai, cái mũ, những hộp gỗ, những chiếc ghế, những quyển sách, những vũ khí, cán chổi, những con dơi...
Vừa đi Ambrose vừa nghĩ: “Voldemort nếu muốn giấu linh hồn của hắn, và chiếc vương miện thì chắc chắn không để chúng với đống, có thể nói là rác rưởi này.”
Ambrose biết, Voldemort tự cho mình cao quý hơn người khác tưởng nhiều.
Thế là Ambrose không thèm lục lọi trong đống đồ bỏ đi, và tim những khoảng trống trải, nơi đủ to để đặt một bức tượng trong trí nhớ của Chúa tể hắc ám.
Thêm một tiêu chí nữa, Voldemort sẽ không để bức tượng ở nơi tối tăm, thậm trí ở một nơi đầy ánh sáng… ánh sáng ở đây có thể là ánh sáng của trí tuệ… một tầng nghĩa bóng loáng.
Ambrose vừa i vừa phân tinh, vừa chọn lọc những nơi có khả năng nhất, nên rất nhanh, cậu đã tìm thấy cậu mong muốn, Ambrose gọi:
“Fayola, Takagi… Mình tìm thấy rồi, ở đây.”
Đây rồi, ở phía trước bên phải, cái tủ cổ chứa mấy cuốn sách cũ nhưng không nát do được bảo vệ bởi một loại ma thuật nào đấy, và ở trên đó, bức tượng bằng đá của một phù thuỷ mặt cá trê đầy sẹo đang đội một bộ tóc giả cũ đầy bụi và trông giống như một cái vương miện cổ bị bạc màu.
Chỉ mấy giây sau, cả ba người đều tập trung trước bức tượng, Ambrose mở lời:
“Thật kì lạ, mình không cảm nhận được bất kì ma pháp bảo vệ nào quanh nó, không lẽ Voldemort chỉ đặt chiếc vương miện ở đây không?”
Fayola đồng ý nói:
“Tớ cũng thấy vậy.”
Takagi thì lạc quan hơn nói:
“Có lẽ Voldemort nghĩ Hogwarts đã là nơi an toàn nhất rồi, lại thêm hắn đặt Trường sinh linh giá ở một nơi bí mật nhất trong Hogwarts nữa (phòng Cần thuyết), nên không thi chú bảo vệ.”
Ambrose nghĩ giả thuyết của Takagi có khả năng nhất, nếu không phải đọc được trí nhớ của hắn, thì cậu không tài nào nghĩ được Voldemort lại dấu một Trường sinh linh giá ở Hogwarts, là xào nguyệt giáo sư Dumbledore - kè mà Voldemort phải e dè nhất.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu đi.” Ambrose nhìn Fayola nói.
Fayola gật đầu rồi tiến lên phía trước, trong ba người ở đây, chỉ có Fayola là có khả năng tiêu diệt một cái Trường sinh linh giá được phù phép bên trong vật chứa, đơn giản vì Ambrose và Takagi không đủ tu vi, công thêm Fayola tu luyện phép minh tưởng riêng của Bán thần để lại, và cô bé biết rất nhiều loại phép thuật trong thư viện Bán thần nữa.
Trên bài tay Fayola bắt lên một ngọn lửa đỏ rực bao vây lấy chiếc vương miện, lần này bọn họ không thèm chờ ngọn khói đen xì ra, Fayola liền tăng mạnh nhiệt độ lên.
Đây là ngọn lửa được nuôi dưỡng trong cơ thể của Fayola và bằng ma lực uẩn dưỡng, nó là một thủ đoạn để tăng uy lực các phép thuật hệ lửa của Fayola.
Ambrose có thể khẳng định ngọn lửa này mạnh hơn ngọn lửa được tạo ra bởi phép triệu hồi Quỷ lửa nhiều.
Trong tích tắc tiếp theo, một khuôn mặt đau đớn gào thét xuất hiện trong đám lửa, khuôn mặt của Voldemort không tồn tại được lâu liền bị ngọn lửa xung quanh thôn phệ hoàn toàn.
Thế là chấm dứt một cái mạng nữa của hắn.
Làm xong tất cả, Fayola thu hồi ma lực, nhưng lúc này, Takagi lại la lên:
“Mọi người, nhìn kĩ xem… chiếc vương miện, nó dường như không bị làm sao cả.”
Ambrose vừa định rời khỏi, nghe vậy kinh ngạc nhìn lại, câu búng ngón tay một cái, một miếng vải - có lẽ trước kia là một góc khăn trải bàn - lao tới, nó tự động ngọ nguậy lau sạch chiếc vương miện.
Sau mười giây ngắn ngủi, một chiếc vương miện sạch sẽ, bóng loáng, đẹp đẽ xuất hiện trước ba người, tất cả đều khó tin nhìn tới, đặc biệt la Fayola, hơn ai hết cô bé hiểu ngọn lửa vừa rồi uy lực như thế nào.
“Hẳn trong đó có một bí mật… mà cả Voldemort cũng không biết.” Takagi nói…
Ambrose trong lòng càng rung động, cậu bật thốt lên:
“Không lẽ...”
Dứt lời, Ambrose lập tức vung tay bắn ra một giọt máu của mình rơi lên trên chiếc vương miện, không cần đợi lâu, kết quả xuất hiện.
Một cảm giác huyết mạch tương liên xuất hiện, Ambrose đã đúng, chiếc vương miện lại là một phần trong cái chìa khóa mở ra bí mật, hoặc truyền thừa của nhà Karling.
Cùng với cây đũa thần, Gia huy Karling, tấm bản đồ đạo tặc, viên ngọc Ravenclaw, giờ là chiếc vương miện của Ravenclaw nữa… là năm phần.
Không biết đã đủ chưa nhỉ? Nghĩ vậy, Ambrose liền lấy trong túi ra bốn thứ còn lại để cùng một chỗ… nhưng đáng tiếc không có chuyện gì xảy ra cả.
Thở dài một cái, Ambrose nghĩ mình chưa thu gom đủ các phần hoặc là thời điểm mở bí mật không đúng lúc, hay không phải địa điểm này…
Nhưng một biến cố bất ngờ xảy ra, chiếc vương miện đột nhiên xoay vòng, tỏa sáng chói lọi, ánh sáng đấy nhue xóa bỏ mọi thứ xung quanh. Rồi, Ambrose cảm thấy quanh cậu hoàn toàn tối đen.
Đồng thời một câu nói không ngừng vang lên:
“Foshuperui Dammumme”
“Foshuperui Dammumme”
“Foshuperui Dammumme”
…
Ba câu nói kết thúc, Ambrose thấy lại cảnh vật xung quanh, cậu hai mắt còn ngạc nhiên nhìn hai cô bạn nói:
“Hai cậu có nghe thấy không?”
“Có… Nó giống như một lời cảnh báo vậy.”
“Lời cảnh báo, nhưng nội dung cảnh báo cái gì, cảnh báo với ai?” Takagi tự nói.
“Đúng vậy, chúng ta còn không biết ý nghĩa của từ đấy… nó gọi là… là… Sao mình lại không nhắc lại hai từ kia được…” Ambrose cứng lưỡi một lúc nói.
Cậu khẳng định mình vẫn nhớ được hai từ vừa rồi phát âm ra sao, “Foshuperui Dammumme”, nhưng không thể nào phát ra tiếng được.
Bên cạnh, Fayola và Takagi cũng vậy, cả bọn giờ kinh hãi nhìn nhau, trong đầu đều toát lên một ý nghĩ: “Hai từ này bị yếm phép thuật khiến người khác không thể nói ra được…”
Takagi thình lình với tay lấy cái bút trong cặp ra thủ viết xem sao, nhưng vẫn không được, hoặc bút tự sung hết mực hoặc dòng chữ biến mất
Nếu vậy thì sự việc này nghiêm trong hơn Ambrose tưởng rồi, một thông điệp từ một nghìn năm trước… cộng thêm loại phép thuật kinh người này nữa… không biết người tạo ra chiếc vương miện, thậm chí có thể là là chính Rowena Ravenclaw, muốn nói gì, muốn cảnh báo điều gì.
Fayola im lặng nãy giờ mới lên tiếng nói:
“Đó là một loại ngôn ngữ cổ, qua việc phân tích giai điệu, phối âm cùng với trong âm của nó… nếu so sánh đó với sự hình thành và phát triển của ngôn ngữ hệ Anglax - Congre (ngữ hệ nước Anh cổ) ra, mình nghĩ loại ngôn ngữ này phải có tới hai nghìn năm lịch sử là ít… hoặc có lẽ đó chỉ là một loại tiếng nóng, tiếng địa phương thôi.”
Ambrose trong lòng giờ vô cùng xoắn xuýt… cậu nghe Fayola mà không thấy khá hơn được bao nhiêu, nếu không thể nói hoặc viết nó ra thì làm sao có thể hỏi được người khác, thậm chí cả Cuốn sách biết tuốt Deus nữa.
Takagi chen lời:
“Nếu ta không nói thành tiếng được, thì có thể nhái theo âm điệu, trong âm mà Fayola đã phân tích, nếu vậy còn có hơn không…”
Nói rồi, cô bé cau mày, miệng mấp máy mãi mới ra một tiếng:
“Ưuu ừ ư ư ứ... ư ự ừ ẹ..”
“Đúng không nhỉ… là thế…” Takagi hai mắt sáng lên nhìn Fayola và Ambrose nói.
Fayola và Ambrose cũng bắt chiếc theo, quả nhiên thành công:
“Ưuu ừ ư ư ứ... ư ự ừ ẹ..”
“Ưuu ừ ư ư ứ... ư ự ừ ẹ..”
“Nhưng như vậy có hỏi được không… Hay để mình thử.” Ambrose nói rồi hét lên: “Deus, bọn mình có việc nhờ cậu giúp đây.”
Bằng một chùm sáng chói mắt, sách Deus xuất hiện với phong cách ngàn năm không đổi, nó lại ngáp một cái nói:
“Có chuyện gì đây… không lẽ chúng ta đang ở trong kho đồ nhà ai đó.” Deus đã kịp đánh giá hoàn cảnh xung quanh nói.
“Mình muốn biết từ này có ý nghĩa gì?”
“Ok. Đơn giản mà, tui biết mấy chục nghìn ngôn ngữ các loại lận, cứ tự nhiên hỏi đi…”
“Nghe cho kỹ nhé: Ưuu ừ ư ư ứ... ư ự ừ ẹ..”
“Cái gì?” Deus không nghe rõ hỏi lại.
“Ưuu ừ ư ư ứ... ư ự ừ ẹ..”
“Nói lại xem?” Deus cố kiên nhẫn nói.
Ambrose ho khan mấy tiếng chỉnh lại giọng, và miệng há ra:
“Ưuu ừ ư ư ứ... ư ự ừ ẹ..”
Dues trang sách đen lại, rồi lập tức biến mất trong không khí, nó không quên ném lại một câu: “Hay thật, không có việc gì lôi nhau ra đùa hả?”