Vừa tới nơi, Ambrose đã thấy ông Bộ trưởng Bộ pháp thuật Cornelius Fudge đang ngồi luôn mồm với một người đàn ông râu mép vàng óng, và mặc bộ áo chùn lộng lẫy bằng nhung đen viền vàng không kém.
Cả hai có vẻ đang bất đồng ngôn ngữ nặn đúng kiểu ông nói gà bà nói vịt, cậu đang định vòng sang được khác nhưng không kịp rồi, tên Bộ trưởng đã thấy cậu.
Vẫy tay gọi Ambrose tới, Bộ trưởng Cornelius Fudge như vớ được cái cọc cứu mạng, ông ta dẫn vị khách tới giới thiệu:
“Giới thiệu với ông… đây là thiên tài giỏi nhất của Anh quốc, cậu Karling.”
“Karling.” Vị khách thốt lên rồi nói: “Wolfheal.”
“Phải. Chính cậu ta là người phát minh ra loại thuốc đó.” Cornelius Fudge cố phát âm rõ từng tiếng, rồi lão ta nói nhỏ với Ambrose:
“Đây là ngài Bộ trưởng Bungari. Antonis Dorntys.”
Ambrose gật đầu rồi đưa ta ra nói:
“Здравейте, господин министър.” (Tiếng Bungari: ND - Hân hạnh được gặp ngài, ngài Bộ trưởng.)
“Вие познавате българина.” (ND - Bạn biết tiếng Bungari?)
“да. можеш ли да говориш английски?” (ND - Đúng vậy, thưa ngài, ngài có thể nói tiếng Anh chứ?)
“Tất nhiên. Tôi có thể.” Ngài Bộ trưởng Bungari nói tiếng Anh rõ ràng.
Hai người bắt đầu nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, trong khi lão Cornelius Fudge trợn mắt há mồm, lão mãi mới thốt lên được một câu:
“Không ngờ ông lại nói được tiếng Anh! Vậy mà ông cứ để cho tôi diễn kịch câm suốt cả ngày!”
…
Đến lúc này, phòng VIP bắt đầu đồng dần, các chỗ trống dần đầy người, thật bất ngờ khi cả hai đôi oan gia cùng xuất hiện ở cửa phòng, Arthur Weasley và Lucius Malfoy hai mắt tóe lửa nhìn nhau.
Lão Malfoy giơ tay ra khi bước tới gần ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật:
“À, chào ông Fudge. Ông khỏe chứ? Tôi chắc ông chưa gặp vợ tôi, đây là Narcissa. Và con trai tôi, Draco.”
Tên này không quên đá đểu nhà Weasley một câu:
“Chu oa, Weasley, ông đã phải bán tống bán tháo cái gì để mua vé ngồi ở khán đài danh dự hả Arthur? Chứ nhà ông làm gì có đủ ngần ấy tiền hả?”
Không khí đột nhiên im lặng trở lại, mặc dù bên ngoài đang có rất nhiều tiếng la hét, Ambrose nhân dịp này cũng giới thiệu về nhà Weasley và nhà Malfoy cho ông Bộ trưởng Bungari nghe, khiến ông ta có vẻ rất thích thú theo dõi.
Đang đến lúc hai bên chuẩn bị động thủ đánh nhau như cái lần gặp nhau trước Tiệm Phú quý và Cơ hàn thì Ludo Bagman xông vô khán đài danh dự.
Ông ta cất tiếng phá vỡ tình cảnh không được tự nhiên cho lắm này:
“Mọi người đã sẵn sàng cả rồi chứ?”
“Thưa ông Bộ trưởng… bắt đầu được chưa ạ?”
Lão Fudge nói một cách thoải mái:
“Khi nào anh thấy bắt đầu được thì anh cứ bắt đầu, anh Ludo à.”
Ambrose thấy vậy cũng cùng Fayola tìm tới vị trí của mình và ngồi xuống, ngay sau đó, Hermione cũng dẫn Ginny đi tới, giọng có vẻ khó chịu nói:
“Em tới đây ngồi được không, ở kia không tốt cho lắm.”
“Tất nhiên.” Ambrose nói rồi biến ra thêm hai cái ghế nữa cho hai cô bé bên cạnh, thế là cái bàn vốn chỉ có bốn chỗ ngồi biến thành sáu chỗ.
Gabrielle thấy có bạn mới lên nhanh chóng làm quen với Ginny, còn Ambrose lại chú ý hơn, cậu hỏi:
“Có chuyện gì hả?”
Vì không phải tự nhiên Hermione lại dẫn Ginny sang chỗ của cậu, trong khí gia đình của cô bé đang ngồi ở phía bên kia. Hermione xoa mái tóc nâu xù của mình nói:
“Là Harry, cậu ta và… nói chung là em không thể ngồi giữa hai người họ được.”
Ginny cũng ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt lóe lên một tia thất lạc.
Ambrose thấy thế quay đầu nhìn lại xem có chuyện gì, thì thấy rõ ràng hai vị trí trống không lại là giữa nhóc nhà Potter và cậu ấm nhà Malfoy.
Cả hai đứa con trai thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau, đỏ mặt rồi quay đầu đi. Cả người Ambrose không tự chủ nổi hết da gà da vịt lên. Giọng không thể tin được nói:
“Fayola, không lẽ mình ngủ sau một năm đã xảy ra chuyện gì hả?”
Hai cô chị họ của Ambrose là người ngoài cuộc, nhưng tính bát nháo hóng hớt không kém, cả hai đều nhìn về phía Fayola chờ câu trả lời của cô.
Mặc kệ ba người ánh mắt nóng nảy, Fayola chậm rãi trả lời:
“Đúng vậy, năm học vừa rồi cũng có rất nhiều thứ để nói. Trong đó là việc tên Tử thần thực tử Peter Pettigrew trốn ngục Akazban. Nghe đồn hắn biến mình thành con chuột để chạy trốn. Đến tận khi đó, Bộ pháp thuật mới ngỡ ra là các phù thủy hóa thú có thể trốn thoát khỏi sự nhận biết của các Giám ngục.”
“Sau đó một cuộc lùng bắt xảy ra trên toàn lãnh thổ Anh quốc, kể cả Hogwarts cũng bị các Giám ngục bao vây, để đề phòng Peter Pettigrew xâm lấn, làm hại nhóc Chúa cứu thế.”
“Đến lúc này, mọi chuyện mới vỡ lở ra. Potter mới biết sự thật là mình có một người cha đỡ đầu, và kẻ thù dẫn tới cha mẹ nhóc này bị giết đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
“Thế là nó mạo hiểm đi săn bắt tên kia, và bị rơi vào bẫy. Rồi nếu không có Malfoy cứu giúp thì Potter đã chết rồi.”
“Thế thôi hả?” Ambrose nói.
“Ừ. Mình chỉ biết vậy thôi, còn chi tiết chắc Hermione biết rõ ràng hơn.”
Ba đôi mắt đều nhìn sang Hermione, khiến cô bé không được tự nhiên cho lắm, mãi cô bé mới nói:
“Là do Harry bị từ chối, cậu ta tỏ tình với một chị học năm thứ tư tên là Cho Chang. Không ngờ chị ta đã có người yêu.”
Ambrose nghe tới đây, trong đầu hiện ra hình ảnh Max xông tới đỡ đống hành lý trăm cân cho một cô bé năm nhất, không khỏi thốt lên:
“Cho Chang. Không lẽ có liên quan tới Max.”
Ambrose nhớ rõ ràng, hai năm trước, khi đó cậu, Fayola và Max ba người mới học năm thứ tư đã thấy tên này lởn vởn bên ngoài trụ sở của Câu lạc bộ Sáng chế để rình mò ai đó. Sau đó ở nhà Hufflepuff đồn lên mâu thuẫn giữa Max và Cedric Diggory, vì tình, cả hai đều theo đuổi một cô gái.
Ambrose qua lại Hermione hỏi thêm:
“Không lẽ Max làm gì nhóc Potter hả. Nhưng chắc không đâu, tên này làm sao không biết Fayola có thể coi là chị họ đỡ đầu của Potter.”
“Vâng, anh Swans không làm gì nhưng lúc đó Harry đang phải chịu đựng việc kẻ thù giết hại cha mẹ mình… cộng thêm thất tình nữa…”
Ginny im lặng nãy giờ, bất ngờ nói:
“Phải. Em thấy anh Harry đang được Draco Malfoy an ủi… hai người họ còn còn… ôi.” Cô bé hai mắt ứa ra nước mắt.
Hermione bên cạnh liền ôm lấy Ginny xoa tóc an ủi, và mấp máy khẩu hình miệng với Ambrose:
“Ginny bị thất tình.”
Ambrose gật đầu tỏ ra đã hiểu. Không ngờ chuyện cậu ghép đôi đùa chơi giữa Potter và Malfoy con lại thành sự thật… Ambrose đột nhiên có ý nghĩ mình có thể làm công việc của mấy vị thần tình yêu trong thần thoại Muggle, hai mắt híp lại như đang âm mưu ghép cặp ai đó vậy.
Fayola bên cạnh làm sao không đoán được Ambrose nghĩ gì, cô véo cho cậu một cái đau điếng vào bụng rồi nói:
“Tập chung, trận đấu bắt đầu rồi kìa. Hôm nay là ngày Max thi đấu đó.”
“Rồi rồi.”
Nhắc mới nhớ, trong hội của Ambrose, Max mấy năm qua trưởng thành và nổi tiếng không kém gì cậu. Tên này, không những đồng hành cùng Victor Krum đoạt chức vô địch Cúp câu lạc bộ cho đội trẻ, mà còn lọt vào mắt xanh của huấn luận viên đội tuyển Quidditch Anh.
Tất nhiên là có sự sắp xếp giới thiệu của Ludo Bagman, nhưng phần nhiều là do thiên phú chơi cầu của Max vô cùng tốt.
Nên giờ đây, Max được nhận chơi chính trong đội tuyển quốc gia, mà còn đóng góp rất lớn trong việc đưa đội Anh và trận chung kết.
“Và bây giờ, xin chào mừng đội tuyển Quidditch Quốc gia Ái Nhĩ Lan!”
Bagman đang gào thét với các cổ động viên:
“Xin giới thiệu: Connolly! Ryan! Troy! Muller! Moran! Quigley! Vààààaaaaa… ngôi sao nhỏ tuổi nhất…. MAX SWANES!”
Tiếng vỗ tay ầm ĩ vang lên khắp khán phòng. Mọi người xem ra rất hồ hởi.
“TRẬN ĐẤU BẮT ĐẦU, TRỌNG TÀI ĐANG RA SÂN.”
...
Đây có lẽ là trận chung kết World Cup Quidditch diễn ra nhanh nhất trong lịch sự, Ambrose vừa ngồi chưa ấm mông thì trận đấu đã kết thúc rồi.
Đúng là trình độ của đội tuyển quốc gia có khác, Victor Krum là một Tầm thủ vô cùng xuất sắc, chỉ trong hai mươi phút đã bắt được trái Snitch vàng.
Nhưng đáng tiếng cho đội của anh ta, bọn họ đã thất bại bời vì trong hai mươi phút đấy, đội Anh đã ghi được điểm, còn đội Bungari chỉ bắt được trái Snitch mà thôi.
Kết quả chung cuộc là đội Anh thắng với tỉ số - .