Nó giống như, nhưng lại không phải giống hẳn, mà vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt tới lỗi đũa thần trong túi áo Ambrose đang run lên vì sung sướng.
Dấu hiệu này chỉ có một cách giải thích, hai mắt của Ambrose sáng lên, cậu nói nhỏ:
“Mày đây rồi, mảnh ghép cuối cùng.”
Ambrose giờ vui sướng tới lỗi cậu không nghe thấy bất kì lời nào của ông hiệu trưởng đang mải mê thuyết trình:
“Bất kỳ trò nào muốn đăng ký làm quán quân phải ghi tên mình vả trường mình thật rõ ràng lên một mẩu giấy da rồi thả vô trong cốc. Những ai tha thiết muốn thành quán quân sẽ có hai mươi bốn tiếng để nộp tên mình. Đêm mai, vào lễ Hội Ma, chiếc cốc sẽ trả lại ba cái tên của ba người được chọn ra xứng đáng nhất để đại diện cho trường mình. Chiếc cốc sẽ được đặt ở Tiền sảnh suốt đêm nay, rất thuận tiện cho những trò nào muốn thử sức.”
“Để đảm bảo rằng không có trò không đủ tuổi nào bị cám dỗ, một khi cái Cốc lửa được đem vô Tiền sảnh rồi, tôi sẽ vẽ một Lằn tuổi quanh cốc. Sẽ không trò nào dưới mười bảy tuổi bước qua nổi cái lằn này đâu.”
“Cuối cùng, tôi muốn nhấn mạnh với bất cứ trò nào muốn đọ sức trong cuộc thi đấu này, là không có chuyện tham gia hời hợt cho vui. Một khi chiếc Cốc Lửa đã chọn ra vị quán quân nào, thì vị ấy bắt buộc phải theo tới cùng. Đặt tên mình vô chiếc cốc cũng có nghĩa là đã ký một bản hợp đồng ma thuật đầy trói buộc…. Ờ kìa, trò Ambrose, tại sao trò lại đứng đậy.”
Tất cả học sinh và khách mời đều nhìn lại, bọn họ thấy Ambrose đang đứng dậy định bước về Chiếc cốc lửa, ánh mắt cậu ta không giấu vẻ lửa nóng. May là Takagi và Fleur ngồi một bên kéo lại, lay tay mấy cái khiến Ambrose mới hồi phục.
Cậu nhận ra mình vừa nãy mất kiểm soát, lập tức chỉnh lại ‘thần thái’ nói:
“Xin lỗi, giáo sư Dumbledore. Chỉ là cái Chiếc cốc lửa kia đem lại cho trò cảm giác rất quen thuộc.”
Giáo sư Dumbledore chưa kịp nói gì, thì cặp đôi kiếm chuyện Fred và George đã cười hô hố lên nói:
“Xem kia, ngài Karling đã không chịu nổi, muốn tiến lên ném tên của mình vào rồi.”
“Ngu ngốc, cậu ta cùng lớp sáu với tụi mình làm gì đủ tuổi.”
“Mày mới ngu ngốc đó, không biết là Ambrose Karling vừa tổ chức sinh nhật mấy hôm trước hả…”
Hai tên này người biên người diễn, khiến bọn học sinh khác cười nghiêng ngả. Đám fan cuồng của Ambrose không kém, cả lũ đứng lên hô:
“Ambrose cố lên, chúng em ủng hộ anh… chiến thắng.”
“Cố lên, chiến thắng.”
…
Đại sảnh đường lại nháo nhào lên, trên đài, ông Hiệu trưởng khuôn mặt đen lại, ông một lần nữa hét lên mấy tiếng: “Trật tự.”
Cuối cùng, ông chỉ gật đầu nhìn về phía Ambrose nói rất nhanh:
“Cũng phải… theo ta biết vật này cũng liên quan tới nhà Karling, chuyện này chúng ta nghiên cứu sau. Xin mời trò ngồi... “
Ambrose nào chờ bị nhắc mới hành động, làm nguyên nhân của tất cả chuyện này, Ambrose tự cho mình một bùa chú ẩn thân và ngồi xuống.
Dumbledore lại đứng hình một lúc, rồi lão ta ho khù khụ mấy tiếng như bị sặc:
“Được rồi, chúng ta trở lại, các trò phải nhớ kí, đây là cảnh cáo không phải trò đùa đâu.”
Lão trừng mặt về phía cặp sinh đôi trong tích tắc:
“… khi đã được chọn làm quán quân rồi thì không được đổi ý nữa. Do đó, làm ơn đảm bảo rằng các trò thực lòng sẵn sàng chấp nhận giá phải trả trước khi thả tên mình vào chiếc cốc. Giờ, tôi nghĩ tới lúc đi ngủ rồi. Chúc tất cả một đêm ngon giấc.”
==== Chuyển cảnh ====
Đêm hôm đó, Ambrose sau trở về ký túc xa liền trốn ở trong phòng tới nửa đêm, cho đến khi phòng sinh hoạt chung vắng hẳn thì Ambrose mới lọ mọ đi xuống.
Múc tiêu của cậu là Chiếc cốc lửa đặt ở Đại sảnh đường, nhưng khi tới nơi thì một sự thật không thể phũ phàng hơn ập tới với cậu.
Ở đó cũng đang trốn chui trốn lủi hơn năm mươi học sinh Hogwarts năm thứ và mấy đứa năm sáu đã qua sinh nhật.
Bọn chúng cứ rình mò nhau, ai nấy đều không dám đi trước, sợ bị người khác nhận ra, cho tới lúc có đứa thông mình biết dùng áo choàng che mặt để thả tên của mình và Chiếc cốc lửa mà không bị nhận dạng.
Mấy đứa khác thấy thế liền bắt chước theo, phải mất thêm nửa tiếng nữa thì Đại sảnh đường mới thực sự trống, Ambrose lại chờ thêm ba mươi phút nữa để đảm bảo không ai ngoài ý muốn xuất hiện.
Cậu không muốn trong lúc mình đang nghiên cứu Chiếc cốc lửa để tìm ra bí mật thì lại có tên nào lạ mặt xông vào phá đám.
Vấn đề là khi cậu quyết định hiện thân, thì ở một cánh của nhỏ bên cạnh dãy bàn của các giáo sư lại mở ra, đây là lỗi đi phục chỉ dành cho nhân viên của trường. Ambrose nghe thế tự hỏi:
“Ai muộn như vậy mới xuất hiện?”
Rất nhanh, đáp án của câu hỏi này tới với Ambrose, là ông giáo sư Chột đáng ghét, ông ta giờ trông lấm lem không khác gì một tên trộm.
“Quả này hắn định làm gì đó đây?”
Ambrose âm thầm tình toán, cậu không ngờ mình tình cờ gặp đúng ông giáo sư giả mạo này ở đây, tuy không biết thân phận thực sự của hắn, nhưng cậu chắc chắn thế nào cũng liên quan tới Voldemort hoặc Tom Marvolo Riddle.
Bác Baemyn đã gửi thư trả lời Ambrose về việc kiểm tra thông tin về Alastor Moody, thấy rõ ràng lão có nhiều hành động đáng nghi ngờ trong vòng một tuần trước khi khai giạng bắt đầu.
Nghĩ tới đây, trong đầu Ambrose chợt lóe lên một ý nghĩ:
“Khoan đã, thân phận thực, thân phận giả… sao mình quên mất nó chứ. Tấm bản đồ đạo tặc.”
Ambrose giờ mới ngỡ ra mình có một công cụ đặc biệt hữu dùng trong việc theo dõi người khác trong Hogwarts. Tấm bản đồ đạo tặc, nó có thể hiện ra mọi con đường cả công khai cả bí mật trong Hogwarts, và quan trọng nhất là nó có thể hiện tên, vị trí hiện tại của tất cả mọi người trong Hogwarts.
Tên giáo sư giả mạo kia kiểu gì thì kiểu cũng hiện cái tên thực của hắn trên Tấm bản đồ đạo tặc. Ambrose trong lòng cố kìm nén cảm giác rút ngay tấm bản đồ ra, câu biết bây giờ không phải lúc, còn việc về Chiếc cốc lửa quan trọng hơn, cậu nhéo mắt theo dõi về phía trước…
Giáo sư Moody đang rón rén bước tới cạnh Chiếc cốc nửa, khuôn mặt lão ta nở ra một nụ cười nhăn nheo xấu xí nhưng ánh mắt rực lên vẻ âm mưu, xảo quyệt.
Lão rút đũa thần ra và khua khua một vòng quanh miệng Chiếc cốc lửa, trong miệng lẩm bẩm rất nhiều đoạn chú ngữ phức tạp. Và…
“Bùm..”
Ngọn lửa đang cháy với một màu xanh nhạt liền bùng cháy dữ dội, một cột lửa đỏ chóe cao hơn hai mét phun ra mạnh mẽ.
Giáo sư chột mắt miệng cười to hơn, rạng rỡ hẳn lên. Trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một tờ giấy xe vội, nhỏ bằng hai ngón tay, nhưng dưới ánh lửa… Ambrose từ xa có thể thấy rõ được trên đó có hai chứ nguệch ngoạc:
“Harry Potter.”
Nhìn thấy cảnh này, Ambrose biết lão Chột định làm gì rồi, hắn muốn…
Chờ khi ông giáo sư biến mất, Ambrose mới từ từ bước ra, cậu vừa nhìn Chiếc cốc lửa vừa nhắc đầu, trong lòng thầm cầu nguyện cho nhóc Potter.
Nhưng rất nhanh, Ambrose chú ý trở lại việc chính: Nó ở ngay kia, Ambrose cảm nhận được rõ ràng. Ngay trước mặt Chiếc cốc lửa, một khối hình khắc nổi giữa đó là nổi bật hình khối của con mắt.
==== Chuyển cảnh ====
Họ tên: Ambrose Edsel Karling
Tuổi: tuổi . tháng.
Chủng tộc: Nhân loại
Huyết thống: Phù Thủy (Thuần chủng)
Ma lực: Cấp (trung kì)
Lý luận ma pháp: Cấp (hậu ki)
Kỹ thuật chiến đấu: Cấp (trung kì)
Tu vi: Cấp (Nhị đoạn sơ kì) Ma pháp sư
Vật phẩm: Đũa phép (Bí ẩn), Kiếm Lleuad (Ánh trăng), Huy hiệu Karling, Kí ức thủy tinh, Viên ngọc Ravenclaw.
Đũa phép (Bí ẩn): Tương truyền từ cách đây một nghìn năm, nó là lỗi sợ hãi của Yêu tinh, nó có khả năng giản lượng ma lực tiêu hao khi thi chú. Đũa phép này ẩn chứa bí mật hoặc truyền thừa của gia tộc Karling.
Huy hiệu Karling: Làm từ gỗ cây Tờ - rơ – phép, có đặc tính miễn dịch mới mọi loại phép thuật. Ambrose đã dùng nó để đỡ bùa chú của đối thủ hai lần. Huy hiệu Karling cũng ẩn chứa bí mật hoặc truyền thừa của gia tộc Karling.
Ký ức thủy tinh: Là kho báu của Ravenclaw để lại, bên trong có thể chứ toàn bộ trí thức của Ravenclaw, Ambrose và các bạn của cậu chưa mở ra nó.
Viên ngọc Ravenclaw: Được tìm thấy cùng với Kí ức thủy tinh, nó có tác dụng dự trữ ma lực ở dạng ling động (có thể hấp thu và sử dụng ngay lập tức). Nó cũng ẩn chứa bí mật hoặc truyền thừa của gia tộc Karling.
Kiếm Lleuad: Do Ẩn sĩ chế tạo và tặng cho Ambrose. Là một thanh ma pháp kiếm, có thể dùng ma lực hoặc ánh trăng để tăng độ sắc bén và độ phá hoại.
Hình điêu khắc con mắt thần bí: Là vật ẩn chứa bí mật hoặc truyền thừa của gia tộc Karling. Tác dụng chưa biết