“Y - O - U - R - B - L - O - O - D.”
“Máu của bạn.”
Thật kỳ lạ, một cuốn sách lại liên quan đến máu ở đây. Chẳng lẽ muốn mở ra bí mật của cuốn sách này phải dùng máu của chính mình. Nghĩ đến đây Ambrose cảm thấy run run, cậu cảm thấy có chút không ổn khi dùng máu của mình làm vật dẫn tác động đến thứ khác.
Nhưng cuốn sách tồn tại bí mật khiến cậu không ngừng bị hấp dẫn, sau mười giây giằng co nội tâm cậu quyết định phải mở ra bí mật này.
Ambrose đưa ngón tay trỏ lên miệng, cậu cắn cho nó bật máu. Rồi cậu nhỏ giọt máu đó lên bìa của cuốn sách, ba tích tắc qua, không có bất kỳ điều gì xảy ra cả.
Ambrose thất vọng, cậu định đem cuốn sách để sang một bên. Nhưng khi cuốn sách vừa rơi khỏi tay cậu, nó bỗng nhiên run lên.
Một ánh sáng màu đỏ tỏa ra khiến Ambrose không thể nhìn thẳng được. Cuốn sách trôi lơ lửng trên không trung. Nó cứ bay như vậy tới khi ánh sáng đỏ biến mất.
Ambrose mở mắt ra, cậu thấy cuốn sách đang mở ra và đứng yên trước mặt cậu. Trang sách đang mở lúc này không có một chữ cái nào. Bỗng dưng một dòng chữ hiện ra trên nó:
“Hello.”
Ambrose giật mình, cậu giơ tay lên định đánh bay cuốn sách thì một dòng chữ lại hiện nên:
“Chờ đã, chờ đã. Bạn có phải người đã đánh thức tôi?”
“Đánh thức?” Ambrose không hiểu nói.
“Đúng vậy, nói cách khác cậu đã dùng máu của mình nhỏ lên cuốn sách. Ý tôi là như vậy”
“Nếu bạn nói thế thì đúng ta đánh thức bạn, mình là Ambrose E Karling, mà bạn... chính xác là cái gì vậy?”
“Ha Ha, cuối cùng có một ngày ta thoát khỏi phong ấn, cậu bé cậu muốn biết ta là ai ư? Ta trịnh trọng giới thiệu, ta là Deus, sách trí tuệ, không có gì ta không biết, không có gì ta không hiểu, ta được xưng là kẻ thông thái nhất toàn bộ vũ trụ này…. ha ha …ta rất lợi hại đó. Sùng bái ta đi nhân loại. Hô… hô...” Cuốn sách tự luyến.
Ambrose nghe vậy mặt đầy cảm xúc, đọc lời của nó làm cậu ngứa mắt, cậu bổ một dao:
“Tại sao bạn lại bị phong ấn thành một quyển sách bình thường?”
“À chuyện này…. Nó là ngoài ý muốn, ‘cha’ ta, ông ấy cảm thấy ta quá tự kiêu nên trừng phạt ta mất hết tri giác, cho tới khi có một người vì ta ‘đổ máu’ thì mới được giải thoát. Mặt khác ta phải trợ giúp hắn thành ‘thần’. Nhân loại, ngươi thật vinh hạnh vì nhận ta Deus làm chủ nhân.” Cuốn sách tiếp tục.
“Nhưng tôi không cần chủ nhân, Deus ạ. Thôi, mai tôi sẽ để Baemyn mang cậu đi.”
Ambrose giọng chắc nịch nói.
“Không… Không… Nhân loại, à… bạn tôi, cậu không muốn thành ‘thần’ hả?”
“Không.” Ambrose dứt khoát từ chối.
Cái này không giống kịch bản, suốt mấy ngàn năm qua, Deus tập bao nhiêu lần làm sao cho mình xuất hiện hoành tráng nhất, thu hoạch sự tôn kính. Đứa bé này không bình thường hay là nó không biết thần là gì. Deus gặm hỏi:
“Ê cậu bé của tôi, bạn có biết thần là gì không? Nó rất lợi hại đó, có thể được rất nhiều kẹo đấy?”
“Tôi không cần biết ‘thần’ là gì, lợi hại hay không, còn kẹo tôi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu…” Ambrose lại dứt khoát: ta không phải trẻ con, dễ lừa.
“Không được, bạn tôi, cậu nhất định phải thành ‘thần’. Như thế nào cậu mới muốn thành ‘thần’?” Deus căng thẳng viết, nét chữ nó hơi xuyên vẹo.
Deus thầm nghĩ: Thôi xong tên này không dễ lừa, nó còn nhớ lời ‘cha’ nó dặn “Deus con phải giúp người đã cứu con thành thần, con mới có thể trở lại đây, nhà của con. Cố gắng nên, con trai ta.”
Deus săp muốn khóc, Ambrose chú ý thấy tờ giấy ướt ứơt, cậu nói:
“Deus, muốn tôi thành thần cũng được, tôi có ba điều kiện.” Không chờ cậu nói xong, Deus nói:
“Đừng nói ba, mười điều kiện cũng được, bạn tôi, bạn nhớ dùng, tôi tên là Deus.”
“OK, vậy mười điều kiện,.. Ha ha… Déu bạn tôi, cậu thật hào phóng.”
“Ấy, mình xin nhắc lại một lần nữa, tôi tên là Deus, đừng có được đà lấn tới, nhân loại. Hừ, tưởng ta dễ bắt nạt à”
“Tôi xin lỗi bạn được chưa, Deus. Vậy năm điều kiện nhé.”
“Được rồi, bạn thắng, nói điều kiện đi.” Deus khó khăn viết.
Ha ha, mắc lừa, ta lấy lui làm tiến, Déu à, bạn tưởng muốn làm chủ nhân mình dễ hả, bây giờ phải trả giá. Ambrose thầm nghĩ.
Nhưng cậu không biết rằng, lúc này, Deus lại nghĩ: Nhân loại, mi tưởng mi chiếm lợi hả, không, chỉ cần ngươi đồng ý trở thành ‘thần’, thời gian còn dài, ta không trị ngươi được mới lạ, he he… coi thường ‘Sách trí tuệ’ sẽ trả giá đắt…
Deus viết:
“Khoan, chúng ta phải lập khế ước nếu không bạn bỏ dở giữa chừng thì tôi phải làm sao?”
“Làm thế nào ký?”
“Bạn chỉ cần lặp lại những gì tôi ‘tuyên hệ’ là được. Bạn hiểu chứ?”
“Mình biết rồi, bạn làm mẫu đi.”
“Tôi, Deus Book, thề sẽ giúp hết sức mình để cho Ambrose Edsel Karling trở thành thần, bằng bất cứ giá nào, đổi lại tôi sẽ thực hiện điều kiện cả hai nhận thức chung. Thề trước ba chí cao quy tắc.”
“Tôi, Ambrose Edsel Karling, sẽ cố giắng hết sức thành ‘thần’, bằng bất kì giá nào, sau khi Deus Book hoàn thành năm điều kiện của tôi. Thề trước ba chí cao quy tác.”
Cả hai người ‘tuyên hệ’ xong, một thông tin xuất hiện trong đầu Ambrose: Đã ghi chép. Ambrose hiếu kì hỏi:
“Ba đại chí cao quy tắc là gì hả Deus?”
“Chúng là thứ quá xa vời với cả bạn và tôi, kể cả ‘cha’ tôi cũng không biết rõ, ông chỉ biết họ làm chứng cho khế ước cao cấp nhất toàn bộ vũ trụ. Tờ khế ước này, ông suýt mất mạng dành lấy, bạn tôi, tôi có thể về nhà hay không là nhờ cậu.”
Deus chân thật viết, nhưng trong lòng nó cười to: Ha ha tên nhân loại ngu ngốc, năm điều kiện dễ kiếm lắm hả, đây là “ điều kiện cả hai nhận thức chung”. Ta không đồng ý, ngươi muốn gí cũng không được, Ka ka…
“Vậy là nó rất quý giá, bạn thật hào phóng. Trước khi nói điều kiện, cho hỏi bạn có khả năng gì vậy?”
Ambrose hỏi, trong lòng cậu to lớn mừng rỡ: Hừ, ngươi tưởng ta không biết ý của “ điều kiện cả hai nhận thức chung” là gì à, đây là khế ước, nó càng quý giá, chắc chắn thì mi sẽ càng cảm thấy lời, cũng càng cảm thấy thiếu nợ ta, đường thành thần rất dài, thỉnh thoảng ta cần trợ giúp chẳng lẽ mi không cho. Ta cũng không muốn một mình thành thần, ta muốn lợi dụng mi giúp người khác nữa.
“Tôi chưa nói cáy này, bạn tôi, bạn có biết mình lời thế nào không, tôi sách trí tuệ không có gì tôi không biết? Tôi có thể trả lời mọi câu hỏi? Nhưng chúng không miễn phí, tri thức cần đổi lấy tri thức nhá…”
“Khoan, bạn nói cái gì bạn cũng biết, vậy này mai mặt trời mọc lúc mấy giờ?”
“Dễ vẹo, mai mặt trời mọc lúc giờ phút. Thế nào chịu chưa, ha ha.”
Khoan nào, Ambrose nghĩ cái thông tin này như trên radio vừa nói. Ambrose thắc mắc:
“Bạn có chắc không vậy, tôi nhớ là radio cũng cho đáp án như vậy hôm nay, nhưng nó luôn sai.”
Nghe thế trang cuốn sách hồng hồng, Deus viết, chữ nó hơi xuyên vẹo:
“Chắc chắn đúng.”
“Thật khôngggggg.” Ambrose nghi ngờ ngâm nga.
“Được rồi, bạn lại thắng, tôi chỉ có thể biết chuyện đã và đang xảy ra thôi, và tôi chỉ nói những thứ liên quan tới việc thành ‘thần’, còn thứ khác thôi đi.” Cuốn sách xấu hổ run lên.
“Được rồi, thế cái vụ đổi chát là như thế nào, bạn nói rõ hơn đi?”
“Cha tôi từng nói, thứ mà quá dễ dàng sở hữu, thì không được trân trọng, tri thức cũng vậy, thông tin miễn phí thì người ta quên ngay, tri thức trả giá thì họ nhớ mãi. Bạn phải đổi những kiến thức mới lấy kiến thức của tôi, bạn cũng có thể đổi những thứ tôi thích lấy tri thức. Tôi bật mí, tôi rất thích thứ gì quý giá và đẹp đẽ…”
=======================================
(Thật ra tác cũng không muốn nói điều này sớm, Deus sở hữu một loại pháp tắc có thể ‘quét’ tất cả thông tin của một thế giới nhưng chỉ thông tin từ thời điểm Deus xuất hiện tại thế giới trở về quá khứ. Deus muốn biết thêm thông tin, cậu phải giao dịch với ‘thế giới’ trả giá. Vấn đề này liên quan tới các cảnh giới sau Pháp thần. Mong anh em hiểu.
Ví dụ: Deus xuất hiện tại Harry Potter thế giới năm , lấy năm làm gốc thì cậu chỉ biết thông tin từ năm trở về quá khứ, thông tin của những năm sau đó như năm , … cậu phải trả giá để biết.)
=================================
“Thế mà nổ ‘mọi thứ ta đều biết’, tại sao một cuốn sách lại thích thứ xinh đẹp?”
“Cái này phải nói tới khi tạo ra mình, ‘cha’ mình sử dụng máu rồng nên tui hơi nhiễm tính loài rồng.” Deus tự hào, nét chữ bay bổng viết.
“Nếu đổi như vậy cảm tính quá, cậu đổi cách khác lượng tính hơn không?”
“Thế mình quy định điểm thông tin, điểm kiến thức và điểm trí tuệ.
điểm kiến thức = điểm thông tin
điểm trí tuệ = điểm kiến thức.
Thế nào?” Deus hỏi.
“OK, vậy cài này đổi bao nhiêu điểm?” Ambrose chỉ vào cái chặn giấy bằng đồng hình con ngựa tinh xảo.
“Nó tuy khá đẹp nhưng chất liệu quá kém, làm đồ sưu tập thấp cũng được, nó điểm thông tin đi. Đổi không?”
“Đổi.” Ambrose dứt khoát trả lời. Theo một vệt sáng, cái chặn giấy biến mất.
“Bây giờ bạn có ba điểm thông tin, để dễ nhớ tui sẽ để thông tin về điểm ở góc trái trang giấy.”
“Vậy Deus, bạn cho biết thông tin về tôi xem nào?”
“OK.” Một dấu ok bằng hình bàn tay hiện ra. Sau đó một bảng thông tin xuất hiện, nó ghi:
=================================
Họ tên: Ambrose Edsel Karling
Tuổi:
Chủng tộc: Nhân loại
Huyết thống: Phù Thủy (thuần chủng)
Ma lực: Cấp (sơ cấp), (vô cùng loạn)
Lý luận ma pháp: Cấp (không biết thứ gì về ma pháp cả)
Kỹ thuật chiến đấu: Cấp (tên yếu gà)
Tu vi: Không có (yếu hơn cả người bình thường)
Tổng đánh giá: Thân thể quá yếu, không có ma lực, không có sức chiến đấu. muốn thành ‘Thần’, hừ, kiếp sau đi.