Tiếng ho vang lên, phù lục giảng tập Sùng Mạch thong thả đi tới. Giang Sĩ Ngọc vội về chỗ ngồi, trong mắt Sùng Mạch thì không thấy Giang Sĩ Ngọc có vấn đề gì mà lại cho là Tôn Lập ảnh hưởng đến đệ tử khác, lại càng không vui.
Vị trí của Tôn Lập không tệ, Sùng Mạch chỉ tay: “Tôn Lập, đổi chỗ cho đệ tử đằng sau.” Y chỉ vào góc cuối giáo thất, đệ tử đó hớn hở, đến cạnh Tôn Lập.
Sùng Mạch nhạt giọng: “Đằng nào ngươi cũng không nghe, ra sau khỏi ảnh hưởng đến đệ tử khác.”
Cả giáo thất chỉ có Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc tức giận, Lục Đại Thông cũng giận nhưng rồi xìu ngay.
Tôn Lập thản nhiên đứng dậy, lui ra góc.
Sùng Mạch cho là mình khó dễ Tôn Lập để trút giận, nhưng với gã thì lại là một kiểu chế nhạo mấy giảng tập bất tài. Mỗ không thích nghe các ngươi giảng thì không nghe.
Sùng Mạch giảng về nội dung rất thực dụng, chính thức giảng về chế tác phù lục.
Đối với đê cấp tu sĩ, phù lục quan trọng vô cùng.
Pháp khí trân quý vô cùng, phi kiếm hạng bét cũng cần tôi luyện mấy vạn cân thép mới thành, không tính việc đê cấp đệ tử hữu không có bản lĩnh luyện hóa số thép này, chỉ linh thạch để mua cũng khiến tuyệt đại bộ phần đê cấp đệ tử phá sản. Nói gì đến pháp khí, cao cấp hơn cho tới pháp bảo.
Pháp thuật thông thường thì thực lực kém chỉ thi triển được uy lực không ra gì, nên phù lục vốn rẻ lại nhiều, với đê cấp đệ tử quà là lựa chọn phòng thân tốt nhất.
Tôn Lập lần này không nghe Sùng Mạch giảng gì, La Hoàn trong óc nói: “Ngươi đã Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, tu luyện phù lục được rồi, để ta giảng...”
Một loạn lý luận tuôn ra, không ít hơn thời gian Sùng Mạch giảng, La Hoàn giảng xong cũng là lúc Sùng Mạch cho tan lớp, trước khi đi y cho tất cả làm bài tập là chế tác “Linh lộ phù” cấp thấp nhất, lần tới nộp.
Linh lộ phù có công năng cơ bản là ngưng tụ nước, vốn vô dụng nhưng cả tu chân giới, môn phái nào dạy đệ tử linh phù cũng dạy loại này.
Linh lộ phù tuy đơn giản, nhưng bao trùm tất cả các bút pháp cơ bản về chế tác linh phù tối. Nói đơn giản, Linh lộ phù là “Vĩnh tự bát pháp” của phù lục giới.
Chu sa bút và giấy vàng thì đến chỗ tiểu lão đầu lĩnh, Sùng Mạch chỉ khi giảng cho nhóm chữ Giáp mới cười cười đưa giấy vàng và chu sa bút chuẩn bị sẵn, chi biết “để tiết kiệm thời gian tu luyện, ta đã chuẩn bị xong nguyên liệu”.
Nhóm chữ Đinh đừng mơ được đãi ngộ như thế.
Tôn Lập theo tất cả đi lĩnh đồ, về là đóng cửa chế tác Linh lộ phù.
Phù lục pháp môn, tuyệt đối là quen tay.
“Chế tác linh phù thì nhân tố quan trọng nhất là độ chính xác.” La Hoàn nói gọn: “Muốn đạt được phải luyện tập.”
Y nói được một nửa, Võ Diệu nhân thể nói nốt: “Nghe có vẻ đúng nhưng với ngươi thì không. Có bọn ta, đảm bảo ngươi sẽ chính xác đến biến thái...”
La Hoàn bất mãn: “Võ Diệu khốn kiếp, lão tử nói thế cũng để hướng đến những lời kinh thiên động địa đó, để tiểu tử này cảm kích, mà ngươi lại hớt tay trên...”
Tôn Lập quả nhiên vừa kinh ngạc vừa mừng: “Chính xác đến biến thái? Làm cách nào?”
Võ Diệu im lặng.
La Hoàn điên tiết: “Võ Diệu khốn kiếp kia sao không nói? Ban nãy ngươi lắm mồm lắm cơ mà, tiếp đi...”
Võ Diệu không hề khách khí: “Dù gì ta cũng hớt tay trên của ngươi, thoải mái rồi, dù ta không thiện nghệ phù lục, không thể nói tiếp, lẽ nào ngươi không giải thích cho Tôn Lập!”
“Được, đợi đấy, lần tới là ngươi, xem ra xử lý thế nào!”
“Ha ha ha!” Võ Diệu đắc ý cười vang.
La Hoàn cáu sườn, hậm hực với cả Tôn Lập, ngữ khí như mới nuốt một tràng Phích lịch thiên hỏa thoán thiên lôi: “Đơn giản lắm, như lần trước. Kinh nghiệm là một loại cảm giác, tâm và thân thể liên hợp lại, bọn ta... không đúng, lão tử không liên quan gì đến tên khốn Võ Diệu – có thể cho người mượn cảm giác của ta...”
Tôn Lập vẫn nghi hoặc: “Tâm linh cảm giác đã đành, thân thể cảm giác thì sao ượn được?”
Gã chưa nói xong thì trữ vật giới chỉ khẽ động, bách nhãn thạch nhân từ từ bay ra, đoạn trong lúc gã kinh ngạc, bách nhãn thạch nhân to lên, thành hư ảo, hòa vào gã.
“Oành!”
Óc gã nổ vang, cảm giác kỳ dị lan toả.
Tôn Lập không nghĩ gì, giơ tay, chu sa bút bay lên, miệng phun linh khí, một tờ giấy vàng trải ra trên hư không.
Tôn Lập rút linh nguyên thành tơ, thuận theo chu sa bút rải đều. Bút tẩu long xà, từng nét đỏ thẫm hiện rõ trên giấy vàng...
Quá trình chế linh phù hàm sướng lâm li, Tôn Lập nhờ cảm giác này mà lần đầu chế linh phù đã thành.
Chỉ là tấm Linh lộ phù đầu tiên cũng khiến gã kiệt sức. Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng tu vi, một tấm linh phù đã tiêu hao hết.
Tôn Lập mệt mỏi, lại đả tọa tu luyện, thương thế hoàn chưa lành hẳn, vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên” vẫn thấy ngực bỏng rát.
Cũng may công pháp của gã đặc biệt, “Phàm gian nhất thế thiên” bổ sung linh nguyên đồng thời chữa lành thân thể. Chỉ là tốc độ chậm hơn.
Gã dùng gấp rưỡi thời gian so với bình thường mới lấy lại được linh nguyên hao tổn. Đồng thời lấy làm lạ: Linh lộ phù mà phức tạp như thế?
Nên biết thư viện còn chín phần chín đệ tử chưa đạt Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, chẳng phải không chế nổi Linh lộ phù sao?
Sùng Mạch giảng gì, gã không hề nghe, nên không thèm nghĩ tới nữa, hồi phục linh nguyên rồi thì lại chế tác Linh lộ phù.
Tôn Lập chế tác liền bốn tấm Linh lộ phù, sau cùng cũng đến thời gian lên lớp vào trưa hôm sau.
Nếu gã không bị thương, nửa ngày một đêm không chỉ được có bốn tấm.
Gã thu dọn qua loa, đang tháng tám đổ lửa, gã thích ra giếng tắm. Dội mấy thùng nước lên, mồ hôi và mệt của một đên tiêu tan.
Lần nào gã cũng vào giáo thất sau cùng, đã quen nên không ai để ý.
Hôm nay lại học đơn đạo, Sùng Trọng thấp thỏm, giảng giải qua loa rồi cho tan. Tôn Lập tất nhiên nghe lời La Hoàn giảng giải, hiểu biết linh dược sâu dần. Hiện tại đã biết linh dược như Thất tử thủ ô, Tam diệp linh sâm, Bách tử hồng liên thì công hiệu lớn nhất là tăng tiến nguyên khí, nhưng ngũ hành chi lực khác nhau.
Thất tử thủ ô nghiêng về thổ chi lực, Tam diệp linh sâm nghiêng về mộc chi lực, Bách tử hồng liên nghiêng về thủy chi lực.
Ai cũng cho là Tam diệp linh sâm thiên trọng mộc chi lực có hiệu quả cao nhất. La Hoàn lại bảo là Thất tử thủ ô.
Thất tử thủ ô thiên về trầm ổn. Cần củng cố nguyên khí thì đương nhiên là tốt nhất, tốc độ chậm một chút cũng không sao.
Những thứ thế này, Sùng Trọng học ở đâu được, đừng nói so sánh ba thứ hơn kém thế nào, dù cả ba có ưu điểm riêng thì y cũng không biết. Cùng lắm y cho là đều tăng trưởng nguyên khí.
Sáu chậu sứ, tối qua gã đã xem, mọc lên vẫn như trước, cây không cao, gân lá đen hơn, không thấy có gì bất phàm.
Chỉ lần lần này dùng linh thạch làm hạch tâm trận pháp, đẳng cấp trận pháp cao hơn, nhìn kỹ sẽ thấy gân lá thoáng có ánh vàng.
Tôn Lập không biết nhánh Thất tử thủ ô nãi trước đường đường là bách niên linh dược, nhưng cũng nhận ra của mình tốt nhất trong các đệ tử.
Giờ sáu nhánh này còn tốt hơn, gã cũng nóng lòng!
Sùng Trọng giảng xong thì đi ngay, bao nhiêu tâm tư dồn hết vào Điền Anh Đông, đồng thời theo dõi Tần Thiên Trảm, hai người là nhân tố quan trọng để đơn đạo của y tiến thêm một bước.
Sùng Trọng đi ngay, đệ tử nhóm chữ Đinh đã quen. Chuẩn bị đi thì thấy đi vào. Tôn Lập liếc Sùng Dần, nhớ lại lời Sùng Bá, thật khó mà liên hệ giảng tập các hạ văn nhã này và một kẻ yêu rượu như mạng được.
Gã lắc đầu, khóe môi hé nụ cười.
Sùng Dần vào, vô tình liếc Tôn Lập, lấy làm nghi hoặc: Tiểu tử này không có vẻ gì là trọng thương.
Xuất thủ đánh lén gã là Đạo nhân cảnh cường giả, Tôn Lập không những thoát thân mà còn không sao, Sùng Dần cả kinh.
Bất quá hiện tại không phải lúc cả nghĩ, y đang ở giáo thất, lớn tiếng bảo các đệ tử: “Chuẩn bị xong hết chưa?”
Câu nói không đầu không đuôi khiến Tôn Lập ngẩn người, nhưng chung quanh đều hiểu thì gã càng ấm ức.
La Hoàn ở trong óc ảo não: “Võ Diệu, có phải chúng ta chọn tiểu tử này là nhầm không? Cả ta cũng biết giờ là lúc chọn nhóm trưởng...”
Tôn Lập lúc đó mới hiểu ra.
Võ Diệu thản nhiên: “Ai mà nhỏ mọn như đồ ẻo lả ngươi? Ta thấy Tôn Lập thế mà được, cũng là võ si như ta, một lòng vì đại đạo, làm gì còn lòng dạ suy tính hẹp hòi?”
La Hoàn bực mình: “Ngươi luôm mồm bảo ta là đồ ẻo lả, thế ai cả ngày lải nhà lải nhải?”
Tôn Lập nhớ ra, tựa hồ Võ Diệu bắt đầu nói là không ngừng, tức thì bật cười.
Giáo thất có ba đệ tử trạm đứng lên cạnh tranh vị trí trưởng nhóm, vốn cả ba không có địch ý, mà e dè nhìn một người trong góc -- Tôn Lập.