Vạn Giới Vĩnh Tiên

chương 1: loạn chiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không gian đang hỗn loạn!

Năm, sáu trăm tu sĩ cùng vào chỗ Long Bối thượng nhân tàng bảo, khi thấy ba mươi ba tầng tháp lâu thì đều phát cuồng! Dù là tán tu, đệ tử Tố Bão hay Ngọc Kiếm sơn trang đều biết trong tháp lâu có số lượng bảo vật cũng như chất lượng đều kinh nhân.

Chín thần thú hư ảo bắt đầu tích tụ sức mạnh, thể hiện mặt kia.

Nhưng không ngăn được lòng tham của các tu sĩ nên từng đợt đổ về tháp lâu!

Chín thần thú ở tầng một, cả chân nhân lão tổ cũng dễ dàng bị diệt, mà ở đây tu vi tối cao là Vọng Minh và Tô Ngọc Đạo. Cả hai cộng lại không bằng một vị chân nhân lão tổ.

Thần thú cực kỳ phẫn nộ với những kẻ dám mạo phạm tháp lâu thánh địa nên đồ sát một chiều bắt đầu!

Không gian nhiều năm chưa nhuộm máu lại tứ tán máu tươi. Chỉ nửa canh giờ đã có hơn trăm tu sĩ chết quanh tháp lâu nhưng không ai có thể lại gần, nói gì lên được tầng một.

Trong các tu sĩ đã chết, tán tu và đệ tử Tố Bão sơn, Ngọc Kiếm sơn trang mỗi bên một nửa, Vọng Minh và Tô Ngọc Đạo giật giật da mặt, tuy đệ tử mới nhập môn không đáng gì nhưng đấy là căn cơ của môn phái trong tương lai, tổn thất gần một phần năm thì khó chấp nhận được.

"Đệ tử Tố Bão sơn tập hợp về chỗ ta!" Vọng Minh gầm to, trải pháp bảo, hoàng quang bao kín ba mươi trượng.

Sùng Dần và Sùng Bá về vị trí, một tả một hữu che hắn hai cánh cho Vọng Minh.

Đệ tử Tố Bão sơn vội tụ về.

Vọng Minh cao cao tại thượng, lơ lửng cách mười trượng, hai tay từ từ giơ cao, một tay nhấp nháy xích hồng sắc hỏa cầu, tay kia là mị lam sắc thủy cầu như vạn tái hàn băng.

Vọng Minh sau cùng cũng dốc bài tẩy, thủy hỏa đồng tu, tạm thời dung hợp cả hai để bạo phát uy lực.

Vọng Minh vận công lực, càng lúc càng mạnh, đồng thời nửa cầm thân thể hỏa cầu đỏ dần, cầm băng cầu càng lúc càng đen, thủy hỏa phân chia rõ ràng trong thân thể, gần đạt đỉnh điểm Vọng Minh chịu nổi.

Tô Ngọc Đạo cũng thế, bảo vệ đệ tử Ngọc Kiếm sơn trang, công lực của y hơi kém Vọng Minh nhưng Ngọc Kiếm sơn trang tu luyện phi kiếm, trọng về sát phạt, mười ba cây bạch ngọc phi kiếm trên đỉnh đầu tung bay, tay đảo liên tục, chưởng ảnh liên miên bất tuyệt, đạo đạo Phiên thiên kim ấn bay ra, so vẻ hoành tráng thì y hơn.

Tán tu bị cửu đại thần thú truy sát nên đành tụ quanh lưỡng đại môn phái.

Mắt trái Vọng Minh đỏ rực, mắt phải đen xì, quỷ dị vô cùng.

Hai vai y chợt lắc, hai tay không biết từ bao giờ chập lại, nửa người đỏ rực, nửa người đen nhánh, cùng hỏa cầu thủy cầu trong tay tụ lại, hình thành bạch quang chói lòa, Vọng Minh không dám chậm chễ, ấn mạnh tới, quang cầu bắn vào một thần thú.

Vọng Minh toàn lực xuất thủ, ai cũng thấy uy lực vô cùng, thần thú chỉ gầm lên, đạm lam sắc quang mang nổ vang, mười mấy tán tu gần đó rú vang, thất khiếu chảy máu, da nứt toác!

Thần thú vẫy đuôi, mấy chục đạo dải sáng vấn vít quật lên quang mang.

"Oành!"

Tiếng nổ vang trời, ba mươi ba tầng tháp lâu bất động, tu sĩ trong vòng mấy nghìn trượng liêu xiêu.

Thần thú lộn hai vòng trên không trung, tuy chật vật nhưng không hề hấn gì!

Sắc mặt Vọng Minh cực kỳ khó coi.

Châm chước đoạn y khẽ quát: "Đệ tử Tố Bão sơn nghe lệnh, lập tức rút lui!"

Tô Ngọc Đạo cười hắc hắc: "Tố Bão sơn lui mau, đây là thiên hạ của Ngọc Kiếm sơn trang..." Nhưng một thần thú không nể mặt, nhe nanh múa vuốt lao tới.

Tô Ngọc Đạo rú lên, mười ba đạo ngọc kiếm trên đầu hợp thành một đạo quang kiếm, hào quang vạn trượng chém vào thần thú. Thần thú gầm khẽ, không biết sử dụng thần thông gì mà trảo tóm lấy quang kiếm rồi cắn gọn!

Tô Ngọc Đạo hồn phi phách tán, mười ba đạo ngọc kiếm là bản mệnh pháp bảo của y, nếu bị vỡ thì công lực kém đi ba thành!

Tô Ngọc Đạo phun ra một ngụm tinh huyết, quang mang cự kiếm bừng lên kim quang, bức thần thú lùi lại một chút, y vội thu pháp bảo lại.

Thần thú không cam lòng, vung trảo, Phiên thiên kim ấn phòng ngự trận hình của Tô Ngọc Đạo khổ tâm bố trí bị thủng, năm đệ tử mất mạng

Tô Ngọc Đạo rú vang: "Ngọc Kiếm sơn trang lùi nhanh!" Không dám cười Tố Bão sơn nữa.

Chín thần thú gầm vang, khí thế cao dần, chợt ra tay, đệ tử hai phái đang rút lui cùng tán tu tử thương vô số!

Vọng Minh dẫn các đệ tử chật vật thoát ra, lên bờ đếm lại nhân số, y đưa đi một trăm mười đệ tử, hiện tại chỉ còn bảy mươi!

Vọng Minh dẫn người thoát ra, đệ tử Ngọc Kiếm sơn trang theo sát.

Ngọc Kiếm sơn trang còn thảm hơn, đệ tử chết đã hơn năm mươi, chỉ vì đến đông hơn Tố Bão sơn nên vẫn còn hừng một trăm bốn mươi.

Lưỡng đại phái tuy tổn thất thảm trọng, nhưng không muốn rút đi như thế, lại tự dựng trại trong hà cốc, cầu viện môn phái, chuẩn bị xông vào tháp lâu lần nữa.

Vọng Minh điên tiết, các đệ tử tổn thất không phải đều do thần thú, Ngọc Kiếm sơn trang ngầm ám toán không ít, ban đầu y đấu với Tô Ngọc Đạo, không thể quan tâm đến môn hạ đệ tử, Mạc Liên Sinh không ăn ngăn được, không ít đệ tử bị Mạc Liên Sinh đả thương. Những người đó sao qua được ải thần thú.

Vọng Minh không thấy mình kém Tô Ngọc Đạo, môn phái đệ tử tổn thương nghiêm trọng như thế vì y không có ai hữu dụng, vốn định trút lửa giận sang Sùng Dần và Sùng Bá nhưng hai người đấu với bốn nội môn đệ tử của Ngọc Kiếm sơn trang, cũng là chiến quả kinh nhân, Vọng Minh dù nóng giận cũng không thể nói gì.

"Tần Thiên Trảm đâu? Tôn Lập đâu? Giang Sĩ Ngọc đâu?" Vọng Minh gầm lên: "Sao lúc quan trọng này đều không thấy? Nếu chúng không thất tung, làm gì có chuyện Mạc Liên Sinh diệu vũ dương uy!"

Không chỉ Tần Thiên Trảm không thấy đâu mà thủ hạ trung thành nhất của Tần Thiên Trảm cũng không thấy. Các thủ hạ khác đủ cả.

Sùng Bá cũng tức giận mắt như phun lửa nhìn mấy kẻ đó, vết thương hình con rết càng đáng sợ, như lúc nào cũng có thể sống lại, cắn chết những ai làm y giận!

"Tần Thiên Trảm ở đâu!"

Mấy thủ hạ đâu có bền chí? Liền đáp: "Trước khi giao chiến, Ngọc Kiếm sơn trang Mạc Liên Sinh tìm gặp Tần sư huynh, khiêu chiến đệ nhất nhân trong số đệ tử mới của Tố Bão sơn, nói rất khó nghe nên Tần sư huynh động thủ với y, không ngờ Mạc Liên Sinh cũng xuất chúng, mười chiêu đã đánh bại Tần sư huynh, Tần sư huynh... đang ở trong một sơn động phía bắc dưỡng thương, Lý sư huynh trông nom..."

"Chát!"

Vọng Minh đánh tan khối đá cao bằng thân người, phẫn nộ vô cùng: "Phế vật! Thế mà dám nhận là đệ nhất nhân trong các đệ tử, mười chiêu của người ta cũng không tiếp nổi, đồ nhi của ta ở đây tất đánh bại Mạc Liên Sinh, mang lại danh dự cho Tố Bão sơn!"

Chúng nhân nhìn y, thầm khinh miệt, lúc này còn không quên chê bai Tần Thiên Trảm mà ca ngợi đệ tử, nhưng không ai dám chỉ trích.

Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc thì y không hỏi đến.

Tần Thiên Trảm còn không phải đối thủ của Mạc Liên Sinh, Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc tu vi không bằng thì càng không được. Dù cả hai có mặt cũng chỉ khiến Mạc Liên Sinh càng thêm nổi bật.

Sùng Dần hơi lo, hỏi khẽ Sùng Bá: "Chỗ này là phạm vi bọn Tôn Lập tìm kiếm."

Sùng Bá giật mình, càng lo hơn.

...

Trên một đỉnh núi ở góc Lão Long Bối, cỏ mọc um tùm, trong các bụi cây thì lổn nhổn đá cỡ thân người Khí hậu khiến Cổ Lô sơn khô nóng, hiếm thấy rừng rậm, nhưng cây bụi thì vô biên.

Một tảng đá được đẩy ra, lộ ra một hố sâu hun hút, Giang Sĩ Ngọc thỏ hồng hộc bò ra.

Y kéo Tô Tiểu Mai ra, Tôn Lập không được thế, dùng cả tay lẫn chân mới ra được.

Cả ba thở hồng hộc, nhìn xuống hà cốc, cùng cười vang.

...

Bọn Tôn Lập lén quay lại, Sùng Bá và Sùng Dần gọi Tôn Lập đến.

Tôn Lập không thể nói thật, lại không muốn nói dối, chỉ còn cách nói là mình có ẩn tình, xin hai vị đừng hỏi.

Sùng Bá không vui, Sùng Dần tỏ vẻ thấu hiểu.

Thái cực hà cốc hình thành ba trận doanh, ngoài lưỡng đại phái thì tán tu cũng tụ lại, dù trước đó họ có lòng riêng tư thì cũng biết muốn vào được ba mươi ba tầng tháp lâu đoạt bảo, không đoàn kết nhất trí thì không có hi vọng đối kháng lưỡng đại phái, nói gì cửu đại thần thú.

Vọng Minh đã dùng truyền tấn linh phù cầu viện môn phái. Thực tế lần này trước khi đi, Vọng Hư chưởng giáo đã chỉ dẫn y cẩn thận Ngọc Kiếm sơn trang.

Các hiện tượng gần đây cho thấy thiên hạ tức sắp biến đổi, việc ở Đại Lương thành nhắc nhở Vọng Hư chân nhân làm việc gì cũng nên cẩn thận.

Vọng Minh lão đạo được chưởng giáo chân nhân dặn nên khi đến Cổ Lô sơn thì ngoài mặt ra vẻ nhận ân cần của Ngọc Kiếm sơn trang Tô Ngọc Đạo nhưng thật ra rất cẩn thận.

Nên Thái cực hà cốc vừa xảy ra chuyện là không hề khách khí trở mặt với Ngọc Kiếm sơn trang. Chỉ chậm một chút là bị Ngọc Kiếm sơn trang cướp cơ hội rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio