Vân Hách Liên Thiên

chương 16: noãn đông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Chrysanthemum

Trận tuyết lớn đã hoàn toàn phủ kín ngọn núi, ngôi nhà của Hách Liên Vân Thiên ở lưng chừng núi nên hiển nhiên là sẽ không có người nào đến thăm hỏi, cũng không cần phải lo lắng về dã thú linh tinh gì đó. Có thể nói rằng nơi này của Hách Liên Vân Thiên chính là một thế giới nhỏ tách biệt với bên ngoài. Trước nay hắn vẫn luôn trải qua khoảng thời gian một mình, nguyên cả mùa đông dài đằng đẵng đầy buồn chán, ngay cả một con thú nhỏ cũng không gặp được, dù cho hắn có thích yên tĩnh đến thế nào đi chăng nữa thì lúc này cũng không tránh khỏi cảm thấy có chút tĩnh mịch.

Chẳng qua mùa đông này lại bất đồng, chẳng những có hai tiểu tử Tiểu Tam và Tiểu Tứ này bồi bên mình mà nay còn có thêm một Đại bạch hổ thần tuấn, vì thế nên ngôi nhà lập tức tăng thêm vài phần nhân khí. Hơn nữa Hách Liên Vân Thiên quả thực rất hài lòng khi có một lớn hai nhỏ này cùng làm bạn, bởi vì bọn chúng không biết nói a, cũng không cần phải ngại chúng nó luôn luôn huyên thuyên không ngừng giống như là mấy người thích náo nhiệt ngoài kia. Đây là một trong những nguyên nhân Hách Liên Vân Thiên không quá thích ở cùng với mọi người – người có thể ngồi an tĩnh cả một ngày, giống nói một tiếng nào giống như Thương Ngôn quả thật cũng không thấy nhiều.

Bọn họ chỉ biết im lặng cùng ở bên cạnh ngươi, ngoãn ngoãn nghe lời, không quấy không phá, mỗi khi đọc sách mà buồn chán thì còn có thể trêu chọc thuận mao cho Tiểu Tam, hoặc là xem Tiểu Tứ khi dễ Tiểu Tam, đây đều là những chuyện phi thường khoái nhạc.

Về phần thành viên tạm thời kia sao… Sau khi bị trọng thương hao tổn nguyên khí cực lớn, tuy rằng có Chu quả cứu được một mạng về, thế nhưng nguyên khí bị tổn thương như vậy nên không thể nào hồi phục nhanh chóng trong nhất thời được. Đại bạch hổ luôn luôn nằm im mệt mỏi không động đậy, có khi nhắm mắt dưỡng thần, khi lại mở mắt nhìn Tiểu Tam Tiểu Tứ đùa giỡn với mình.

Mỗi lúc như vậy thì Hách Liên Vân Thiên đều có một loại ảo giác rằng, bóng dáng của Đại bạch hổ đang nhìn mình cùng với của người kia trùng điệp lên nhau. Đây đương nhiên không phải nói dáng dấp của Đại bạch hổ kia và Thương Ngôn giống nhau mà là giống ở thần sắc khuôn mặt, giống ở ánh mắt chăm chú dõi theo hắn. Thương Ngôn cũng giống như Đại bạch hổ này, cứ luôn canh giữ bên cạnh hắn như vậy, khiến mỗi khi hắn ngẩng đầu đưa mắt khỏi trang sách nhìn y thì y thế nào cũng sẽ tặng cho hắn một cái cười thật thà phúc hậu.

Sở dĩ Hách Liên Vân Thiên cảm thấy được đây là một loại ảo giác là bởi vì, một người một hổ thì làm sao cũng không thể liên hệ với nhau mà cho là một được. Dù cho có đôi lúc thần thái của bọn họ thật sự giống nhau cực kỳ, Hách Liên Vân Thiên cũng chưa từng có ý nghĩ vớ vẩn rằng Đại bạch hổ kia chính là Thương Ngôn.

Hách Liên Vân Thiên vẫn như ngày thường nằm nghiêng người trên nhuyễn tháp, tùy ý lật trang sách, ôm Tiểu Tam trong lòng như lò sưởi kiêm đệm lông. Có một thân lông xù nhung nhung như vậy trong lồng ngực vào trời đông giá rét thế này thì quả thực sẽ khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.

Chẳng qua thế này thì lại làm khó Tiểu Tam hoạt bát hiếu động, Hách Liên Vân Thiên có thể ngồi yên một chỗ xem sách cả ngày, thế nhưng Tiểu Tam thì lại không ngồi yên được. Đầu tiên Tiểu Tam quấn lấy dải tóc đen tuyền của Hách Liên Vân Thiên chơi đùa, chẳng qua sau một lần trượt chân, kéo tóc làm cho Hách Liên Vân Thiên đau thì hắn đành giải cứu mái tóc của mình khỏi móng vuốt của Tiểu Tam, miễn cho mai này mình sớm bị hói đầu.

Tiểu Tam an tĩnh được một lúc thì lại bắt đầu chú ý đến một sợi vải vụn trên quần áo của Hách Liên Vân Thiên, liên tục dùng móng vuốt của mình quấy nhiễu nó. Đáng thương cho sợi vải nhỏ, Tiểu Tam thế này thì làm sao có thể dùng móng vuốt “khổng lồ” bắt lấy nó được… Không chỉ vậy, Tiểu Tam còn làm bừa định dùng răng cắn nó, kém chút nữa là nhiễu nước miếng lên người Hách Liên Vân Thiên.

Hách Liên Vân Thiên vốn không để bụng chuyện Tiểu Tam ở trên người mình hết túm lại cào, dù sao thì móng sắc trên bàn chân của nó cũng không có vươn ra, bàn chân thịt thịt kia huơ loạn ở trên người hắn hiển nhiên là như gãi ngứa. Thế nhưng tiểu gia hỏa này cư nhiên lại há to miệng cắn một cái lên người mình, tuy rằng hắn không phải sợ Tiểu Tam thật sự cắn rớt một mảng thịt trên người mình, chẳng qua y phục của hắn thì quá nửa là cũng bị nó gặm thành hai cái lỗ lớn.

Tức giận cầm lấy sách trên người đập một cái lên đầu Tiểu Tam, ngăn chặn hành vi phá hoại của nó, Tiểu Tam đưa hai chân ôm lấy nơi bị đánh, thấp giọng nức nở, vô cùng ủy khuất. Hách Liên Vân Thiên lại giả vờ không phát hiện, nếu như lúc này mà đáp lại nó thì thể nào cũng quấy phá không dứt.

Tiểu Tam thấy Hách Liên Vân Thiên không để ý tới nó, cọ cọ hắn vài cái vẫn không để ý tới nó, chẳng những không thuận mao mà còn không nặng không nhẹ đập nó một cái. Lúc này bất chợt phát giác mình bị mất mặt, Tiểu Tam đành thành thành thật thật nằm yên ngoan ngoãn, đôi mắt to hữu thần lướt nhìn xung quanh.

Thành thật được một hồi, Tiểu Tam nhanh như chớp nhảy xuống mặt đất, đi đến cọ cọ lên người Tiểu Tứ đang ngủ lim dim. Hách Liên Vân Thiên cũng không giữ nó lại, an tĩnh mấy canh giờ cũng làm khó nó rồi, cứ để cho nó đi chơi với Tiểu Tứ vậy.

Bình thường Tiểu Tam thích nhất là túm lấy cái đuôi của mình chơi, chẳng qua lại phát hiện đây là nhiệm vụ bất khả thi, sau nhiều lần phí công thì nó liền thích đi bắt cái đuôi của Tiểu Tứ, vậy nên, một khi ở gần là sẽ chạy quanh Tiểu Tứ đuổi bắt cái đuôi của huynh đệ mình.

Tiểu Tứ tuy rằng đang ngủ nhưng dường như lại sớm dự liệu được ý đồ quấy phá của Tiểu Tam, cái đuôi nhẹ nhàng đung đưa, vừa vặn tránh được cú nhào như mãnh hổ vồ mồi của Tiểu Tam, khiến nó hết nhào lại tránh.

Tiểu Tam nhảy trái nhảy phải đuổi theo cái đuôi của Tiểu Tứ, trong khi Tiểu Tứ thì vẫn trưng ra bộ dáng lười biếng ham ngủ không chịu dậy. Chẳng qua luôn luôn ngay tại một khắc cuối cùng, cái đuôi của Tiểu Tứ vẫn có thể thoải mái né tránh không cho Tiểu Tam bắt được, thật giống như là cố ý tiếp tục chọc tức Tiểu Tam. Hách Liên Vân Thiên thấy tình cảnh này thì không khỏi mỉm cười, e rằng cả đời này Tiểu Tam cũng không có khả năng bắt được cái đuôi của Tiểu Tứ.

Thả tầm mắt trở về trang sách, nắm chặt áo lông cáo phủ ở trên người, ai, Tiểu Tam vừa chuồn đi thì lập tức cảm thấy có chút lạnh, ừm, lần sau vẫn nên ôm Tiểu Tứ thì hơn, ít ra còn biết nghe lời. Hách Liên Vân Thiên đang nghĩ ngợi thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một cái bóng.

Hách Liên Vân Thiên ngạc nhiên, Đại bạch hổ kia cư nhiên lại nhảy lên nhuyễn tháp, sau đó cũng không để ý đến biểu tình ngây người của Hách Liên Vân Thiên, cứ thế mà ung dung thong thả nằm xuống bên cạnh.

Phải biết rằng nhuyễn tháp này cũng không tính là lớn, thân hình của Đại bạch hổ kia lại lớn hơn Tiểu Tam rất nhiều, lần này nó nhảy lên là hoàn toàn dựa sát vào Hách Liên Vân Thiên, tựa đầu trên lồng ngực của hắn. Khiến cho Hách Liên Vân Thiên kinh ngạc chính là, Đại bạch hổ này cũng không phải là Tiểu Tam Tiểu Tứ mà lại thích thân cận với mình, mãnh thú hoang dại lẽ ra phải không thích thân cận loài người mới đúng chứ. Cũng bởi vì ngại điều này, Hách Liên Vân Thiên cũng chỉ thừa dịp khi trị thương cho nó mới sờ soạng da lông vài lần, sau đó nữa thì cũng chưa từng sờ lại được.

Sao nó lại đột nhiên thân cận với mình a? Hay là do trời đổ tuyết lớn, lạnh giá bao trùm, Đại bạch hổ này cũng muốn tìm người dựa vào để cùng sưởi ấm? Thật sự quá hoang đường rồi…

Chẳng qua nếu nó đã tự động “nhảy vào lòng người” rồi thì Hách Liên Vân Thiên hiển nhiên sẽ không khách khí, nhìn nó cũng không giống như có ác ý gì, hẳn là sẽ không để ý mình sờ bộ lông xinh đẹp đến mức khiến người ta căm phẫn kia một chút đâu.

Đã không còn máu đen và bùn đất chướng mắt, cả bộ lông trắng bạc sáng lên không chút tạp sắc, vạn phần xinh đẹp, toàn thân tựa như được bao bọc trong quầng sáng mờ ảo nhẹ nhàng, khiến cho khí thế hung mãnh nhu hòa đi không ít. Hiện tại Đại bạch hổ nhu thuận nằm yên trong lồng ngực của hắn càng giống như một chú mèo nhỏ dịu ngoan, làm sao còn có bộ dáng mãnh thú hay cắn người.

Đối với bộ lông tuyệt đẹp này Hách Liên Vân Thiên đã ngứa tay từ lâu, ngày ấy tuy rằng đã từng sờ nhưng do mới tẩy rửa nên còn ẩm ướt, hiển nhiên là xúc cảm không thể bì kịp với lúc này rồi.

Cảm xúc mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay khiến cho Hách Liên Vân Thiên yêu thích không muốn buông, quả thật là còn mềm mại hơn so với Tiểu Tam Tiểu Tứ. Kỳ thật phần lông trên lưng của bọn hắn có hơi thô cứng nên có chút đâm tay, thế mà bộ lông của Đại bạch hổ này lại mềm mại giống như lông tơ trên bụng của hai tiểu tử kia, chỉ khác ở chỗ là lông của Đại bạch hổ này dài hơn, thế nên khi vuốt càng thêm thoải mái.

Hách Liên Vân Thiên thở dài một tiếng, gác đầu mình lên phần cổ của Đại bạch hổ, trên mặt truyền đến cảm giác mềm mại khiến cho Hách Liên Vân Thiên không khỏi học theo Tiểu Tam mà cọ cọ vào lông mềm của nó. Ai a, quả là dễ chịu… Hơn nữa do phi thường ấm áp nên Hách Liên Vân Thiên liền dựa hết cả người mình lên trên thân thể của Đại bạch hổ, cơ thể không lồ này nửa dựa nửa ôm còn thoải mái hơn khi ôm Tiểu Tam nữa a.

Tuy rằng Hách Liên Vân Thiên định ôm Đại bạch hổ đọc sách, thế nhưng do quá mức mềm mại quá mức ấm áp, vậy nên nhìn nhìn được vài chữ thì lại ngủ mất.

Ban đầu đại lão hổ kia bị Hách Liên Vân Thiên ôm lấy, còn gối đầu lên trên người, hết cọ lại sờ thì toàn thân đều đông cứng, mãi đến khi hắn đã ngủ rồi thì mới chậm rãi bình tĩnh lại, giật giật cái đầu cực đại, chuyển mình nằm sấp rồi cũng nhắm mắt gối đầu lên chân của mình dưỡng thần.

Bên kia Tiểu Tam quấy phá Tiểu Tứ nhưng thế nào cũng không chụp được cái đuôi của huynh đệ mình, giận, xoay mình đặt cả người lên trên cơ thể của Tiểu Tứ, hung tợn cắn cổ của nó.

Tiểu Tứ không có chút tự giác khi mình bị cắn vào nơi yếu hại, vẫn như trước lười biếng híp mắt, chẳng qua chỉ dùng chân huơ huơ giống như đuổi ruồi mà bảo Tiểu Tam đi xuống. Tiểu Tam không được chú ý đến nên càng thêm bướng bỉnh không chịu bỏ cuộc, còn dùng chân đi quấy nhiễu cái tai của Tiểu Tứ.

Tiểu Tứ rốt cuộc bị Tiểu Tam làm phiền đến mức phải mở mắt, đột ngột trở người một cái đẩy Tiểu Tam nằm trên mặt đất, thừa dịp Tiểu Tam còn chưa kịp xoay người thì đẩy Tiểu Tam nằm dưới bụng mình, xong khép mắt thả lỏng người, cư nhiên cứ nằm trên người Tiểu Tam như vậy mà đi gặp Chu công.

Tiểu Tam không vui, vặn vẹo thân thể mấy cái, thấy không thể đẩy Tiểu Tứ xuống khỏi người mình thì lại dùng chân đạp Tiểu Tứ. Chẳng qua cho dù vào những lúc hai huynh đệ đùa giỡn cao hứng thì Tiểu Tam cũng không hề dùng lực quá nhiều, vậy nên hiển nhiên là không có hiệu quả cho lắm, cuối cùng chỉ có thể hầm hừ vài tiếng trong cổ họng để biểu thị sự bất mãn của mình.

Tiểu Tứ nghe xong thì chỉ cúi đầu cọ cọ vào cần cổ của nó, Tiểu Tam lập tức vạn phần không có cốt khí mà nằm im, mặc cho Tiểu Tứ ở trên người mình, vui vẻ hưởng thụ phút thân mật giữa hai huynh đệ.

Chẳng qua cũng không an tĩnh được bao lâu, đến khi Tiểu Tam thấy được Đại bạch hổ cư nhiên lại thừa dịp lúc nó không chú ý mà chiếm vị trí của mình trong lòng Hách Liên Vân Thiên thì nhanh như chớp chui ra dưới bụng của Tiểu Tứ, bổ nhào về phía nhuyễn pháp, chuẩn bị ngoan cố chen lên đoạt lại vị trí của mình.

Đôi mắt của Đại bạch hổ mở ra một đường nhỏ, liếc mắt nhìn Tiểu Tam một cái, hơi nâng người lên một chút, bàn chân huơ một đã dễ dàng đẩy Tiểu Tam đi xuống. Nhìn thấy Tiểu Tam định rống lên thì nó đột nhiên mở miệng: “Đừng lộn xộn, nếu như đánh thức hắn thì xem ta trừng trị ngươi thế nào.”

Tiếng nói thoát ra từ miệng Đại bạch hổ hiển nhiên chính là của Thương Ngôn mất tích đã lâu của chúng ta!

Ngày ấy sau khi y và Hách Liên Vân Thiên tách ta, Thương Ngôn rốt cuộc vẫn không yên tâm để Hách Liên Vân Thiên đi về một mình, phân ra một luồng nguyên thần bản mệnh bám vào trên người Hách Liên Vân Thiên. Chút nguyên thần này chẳng những vô hại đối với Hách Liên Vân Thiên mà còn có thể làm kinh sợ những dã thú khác do mang theo khí tức của y. Coi như dù có gặp phải yêu quái lợi hại nào khác thì sau khi thấy dấu hiệu của y cũng sẽ suy nghĩ đến trọng lượng của y trước khi ra tay với Hách Liên Vân Thiên, suy xét xem có thể bị Thương Ngôn hắn trả thù hay không.

Dù sao bám trên người Hách Liên Vân Thiên cũng không phải là yêu khí bình thường mà chính là nguyên thần bản mệnh của y, hiển nhiên chứng minh người này không phải là người trọng yếu đối với y thì cũng là con mồi mà y vừa ý. Phải biết rằng phân nguyên thần bản mệnh ra chẳng khác nào phân chia tu vi của chính mình, thiếu chính là thiếu, không thể nào khôi phục, cho dù Thương Ngôn chỉ phân ra một chút nguyên thần nhưng cũng là tu vi của mấy trăm năm, nếu yêu quái khác nuốt được phần nguyên thần này thì dĩ nhiên là tương đương tiếp nhận tu vi mấy trăm năm của Thương Ngôn. Có điều làm thế lại giống như tự gieo vào người mình một ngọn đèn sáng, sau này vô luận là ở nơi nào thì Thương Ngôn đều có thể tìm đến hắn, trừ phi hắn có thể luyện hóa luồng nguyên thần này. Thế nhưng nguyên thần bản mệnh của kẻ có tu vi sắp tiếp cận yêu tiên như Thương Ngôn đây thì đâu thể nói hóa giải liền hóa giải được, nói không chừng còn phải tốn mấy trăm năm, tự mình luyện hóa ra được chút tu vi thì lại dẫn dụ yêu quái lợi hại khác tới, như vậy càng là mất nhiều hơn được.

Có nguyên thần bản mệnh của Thương Ngôn bên mình, Hách Liên Vân Thiên hiển nhiên là một đường bình an về đến nhà, Thương Ngôn rốt cuộc có thể an tâm trông chừng Chu quả kia thành thục, đồng thời cũng có thể toàn tâm đánh giá thứ đang ẩn nấp trong cái hồ kia. Sau khi xem xét rồi thì Thương Ngôn âm thầm kinh hãi, bên trong thế mà lại là một con Giao Long, tức thuồng luồng sắp hóa rồng, tuy rằng còn chưa tu đến cảnh giới Hóa hình, thế nhưng nó cũng là đối thủ lợi hại nhất kể từ khi y đụng độ với Hắc Long kia.

May mắn mà y đã để cho Hách Liên Vân Thiên về trước, Thương Ngôn thầm thở phào nhẹ nhõm không thôi, nếu không thì đến lúc đó y khẳng định sẽ không thể bảo hộ cho Hách Liên Vân Thiên chu toàn.

Thương Ngôn ngồi xuống tại bờ hồ cách đó không xa, một bên thường xuyên chú ý đến Chu quả kia, một bên cũng phải đặt hơn phân nửa lực chú ý lên tên Giao Long dưới đáy hồ. Giao Long kia hiển nhiên là cũng đã nhận ra Thương Ngôn đang thăm dò mình, chậm rãi bơi từ dưới đáy hồ trồi lên mặt nước.

Vừa thấy phần đầu nổi lên của nó thì Thương Ngôn càng cả kinh, tên Giao Long này rõ ràng chỉ còn kém một bước cuối cùng là có thể đặt chân lên ngưỡng cửa hóa rồng, đến lúc đó nó liền hoàn toàn thoát khỏi cái xác thuồng luồng, một bước nhảy đến đỉnh sinh vật.

Nhìn Chu quả đang từ từ chuyển sang sắc đỏ, hai đại yêu quái đều phi thường khắc chế mà duy trì tương an. Chẳng qua trong lòng Thương Ngôn hiểu rất rõ, đến một khắc khi Chu quả kia thành thục thì tiếp đó chắc chắn là một phen ác đấu. Giao long này canh giữ ở nơi đây rõ ràng là cũng muốn mượn Chu quả để Độ kiếp, hiển nhiên sẽ không nhường lại cho kẻ khác.

Trong lúc Chu quả kia càng ngày càng đỏ tươi, biến thành màu đỏ cực diễm như muốn bốc cháy, tên Giao long kia cũng không nhịn thêm được nữa, đột nhiên ra tay đánh lén, chẳng qua cả hai đều có Thiên kiếp trước mắt nên xuất thủ đều phi thường khắc chế. Thương Ngôn luôn luôn đề phòng nó nên hiển nhiên là thoải mái tiếp được.

Tại một khắc khi hai đại yêu giao thủ, Thương Ngôn nháy mắt gia tăng yêu lực đến mức tận cùng, nhất thời trên bầu trời truyền đến một tiếng gầm vang, cư nhiên lại chậm rãi hình thành kiếp vân. Giao long kia gầm lên giận dữ, lập tức hiểu rõ quỷ kế của Thương Ngôn. Hai yêu quái vốn bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp Thiên, lần này y lại vận chuyển toàn bộ yêu lực, hơn nữa lại còn hội tụ với yêu lực của mình, thế nên nhất thời vượt quá giới hạn, lập tức dẫn tới Thiên kiếp. Khiến cho Giao long này càng giận dữ hơn chính là, Thương Ngôn lại nương vào yêu khí của nó mà đưa Thiên kiếp đến, nói cách khác, Thiên kiếp này chính là nhằm vào nó.

Nhìn Kiếp vân đen đặc đang hội tụ càng ngày càng khổng lồ tạo khí thế ầm vang, chẳng khác nào Thiên kiếp dành cho hai đại yêu cùng gộp lại thành một hướng về phía nó, Giao long kia nổi giận gầm lên một tiếng, trong thanh âm đã mơ hồ mang theo tiếng long ngâm, ôm hận mà xuất thủ. Nó cần phải xử lý Thương Ngôn trước khi Thiên kiếp đến, nếu không thời điểm nó phải Độ kiếp mà lại có một đại yêu có tu vi không khác biệt nhiều ở bên cạnh thăm dò thì nó chắc chắn sẽ chịu chết. Tuy rằng Thương Ngôn cũng nằm trong phạm vi Lôi kiếp, thế nhưng Lôi kiếp này chủ yếu đánh về phía nó, dưới tình huống này mà so sánh thì nó tất không phải là đối thủ của y.

Giao long kia tung ra một kích này đã không còn cố kỵ mà xuất toàn lực, hiển nhiên là phi phàm. Thế nhưng Thương Ngôn không hề quan tâm mà đi về phía Chu quả, cư nhiên lại đưa lưng cho đối thủ.

Tên Giao long kia vốn đang đắc ý, thế nhưng chờ đến khi thấy rõ Chu quả vừa rụng xuống thì đã được Thương Ngôn thu vào trong lòng thì nó lập tức hiểu được mình lại mắc mưu. Vừa nãy lực chú ý của nó đều bị Thiên kiếp dẫn đi, vậy mà lại xem nhẹ Chu quả này, bị Thương Ngôn nhân cơ hội đắc thủ, khiến nó hận đến mức thiếu chút nữa phun ra một búng máu, nội đan cũng xuất hiện bất ổn.

Tại một khắc trước khi lôi đình bổ xuống lưng Thương Ngôn thì thân ảnh của y lại trở nên mơ hồ quỷ dị, y cư nhiên lại sử dụng pháp thuật dịch chuyển tức thời. Chẳng qua Giao long kia lại nở nụ cười quỷ dị, quả nhiên, Thương Ngôn sửng sốt, pháp thuật rõ ràng có hiệu lực mà lại không có hiệu quả.

Y cũng không biết rằng, khi Thiên kiếp giáng xuống thì sao có thể cho phép ngươi thi triển pháp thuật dịch chuyển, nếu không mọi người ai cũng chỉ cần độn thổ linh tinh gì đó thì chẳng phải là đều có thể thoát khỏi phạm vi Lôi kiếp hay sao? Thương Ngôn chưa từng trải qua Độ kiếp nên không hề biết rằng còn có cái hố này, thật sự là cẩn thận mấy cũng có sai sót a.

Vừa ngây người một lúc thì một kích của Giao long kia cũng tới, may mà mặc dù pháp thuật không có hiệu quả đưa y về bên cạnh Hách Liên Vân Thiên, thế nhưng pháp thuật xé mở không gian dẫu sao cũng cao minh hơn so với những thứ lá chắn linh tinh gấp mấy trăm lần, vị trí của y rốt cuộc cũng có biến hóa, dịch chuyển sang bên cạnh một chút, tránh được bộ vị trí mạng.

Ghi chú của tác giả: Giao long mỗi lần tiến giai đều phải Độ kiếp, tuy là có lớn có nhỏ. Thương Ngôn lại không cần, chỉ cần chống chọi một lần đại kiếp cuối cùng khi tấn thăng thành yêu tiên. Vậy nên Thương Ngôn không biết, tên Giao long lại biết.Hết chương .

() Nhuyễn tháp:

Tên chương là mùa đông ấm áp nhé ^^

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio