Vân Hách Liên Thiên

chương 37: yên diệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Chrysanthemum

Hách Liên Vân Thiên thế nhưng lại né tránh, Vân Sơ liền bắt phải khoảng không. Thế lui không giảm, đợi đến khi hắn ta đã thối lui gần được một dặm thì mới kịp phản ứng mình vẫn chưa nắm được Hách Liên Vân Thiên. Lại nhìn thanh quang hộ thân của hắn có vẻ mạnh hơn nhiều so với mình, Vân Sơ cũng mặc cho hắn đứng ở chỗ cũ, có lẽ hắn đang lo lắng Thương Ngôn đây mà.

Trong lúc đó, quang cầu trên bầu trời khiến cho người ta phải liên tưởng đến hỏa vân quanh thái dương lại nở ra mấy phần. Từng phiến sí quang rừng rực chiếu thẳng ngàn dặm, tựa như một loài hung ma dữ tợn từ thượng cổ, phủ phục chờ đợi, nhe nanh múa vuốt, bất kỳ lúc nào cũng có thể bổ nhào xuống, thiêu cháy vạn vật trên thế gian.

Vân Sơ ngây ngốc nhìn kiếp vân đã thành hình kia, ngẩn người… Quả thực còn kinh ngạc hơn khi biết Thương Ngôn phải vượt qua Đại thiên kiếp Cửu cửu diệt hồn vô quy. Thông thường Thiên kiếp đều là Lôi Kiếp chiếm phần lớn, chính là mấy đạo Thiên Lôi giáng xuống liền xong. Tuy rằng biến chủng của Lôi Kiếp cũng tương đối đa dạng, tóm lại là chạy không thoát khỏi phạm trù Lôi Kiếp, thế nhưng Thiên Lôi Kiếp cư nhiên lại phát sinh dị biến mang xác suất một phần vạn, chịu khí cơ thiên địa mà bạo phát ra Lục Đạo Thần Kiếp.

Đại Nhật thần hỏa còn gọi là Nhật Cương Hung Hỏa, vốn là thần hỏa hộ thân cho thái dương từ thượng cổ, cuồn cuộn chính đại, sí viêm vô cùng, được mệnh danh là có thể thiêu cháy hết thảy hung tà trên thiên hạ, là ngọn lửa bá đạo nhất thế gian. Ngay cả Đại Vu từ thượng cổ năm đó cũng phải hóa thành tro bụi dưới thần hỏa này, uy lực lo lớn thế nào cũng có thể biết.

Mà thần hỏa còn là khắc tinh của yêu quái bọn hắn. Vân Sơ nghĩ thế nào cũng không rõ, đã là Đại Thiên kiếp Cửu Cửu vô quy diệt hồn, cư nhiên đến tầng thứ bảy còn biến dị thành Lục Đạo Thần Kiếp, lão thiên thật sự muốn y vong mạng sao… Trơ mắt nhìn kiếp vân còn nóng cháy hơn cả ánh nắng, Vân Sơ khẽ khàng cúi đầu.

Hỏa vân nhẹ nhàng phiêu đãng áp xuống, từng đốm tiểu hỏa tiên hồng (đỏ tươi) bay rơi lả tả khắp nơi, hồng quang tinh điểm tạo thành từng rặng mây đỏ trải khắp trời, diễm quang phát ra tứ phía. Cảnh sắc diễm lệ kia khiến cho người ta phải say mê ngắm nhìn, với điều kiện là không bị hỏa tinh kia dính phải rồi bị thiêu thành tro bụi.

Vân Sơ dõi mắt nhìn theo thân ảnh mơ hồ lóe lên hào quang ngũ sắc của Thương Ngôn, rõ ràng thân hình vô cùng khổng lồ, thế nhưng lúc này lại vô cùng nhỏ bé đơn bạc. Mắt thấy phiến hỏa vân kia sắp đụng phải Thương Ngôn, Vân Sơ lo lắng vạn phần nhưng lại không có biện pháp nào ngăn cản, cũng biết rằng dù mình đến giúp thì bất quá chỉ là châu chấu đá xa, không hề có hiệu quả gì.

Đang lúc xuất thần, Vân Sơ cũng không còn chú ý đến động tĩnh của Hách Liên Vân Thiên phía trước. Thẳng đến khi hỏa vân sắp va chạm với Thương Ngôn đột nhiên giống như mèo ngửi thấy thịt mà lập tức phóng toàn bộ về phía bọn họ thì Vân Sơ liền hốt hoảng, lúc này mới chú ý đến không biết từ bao giờ, quanh thân Hách Liên Vân Thiên đã xuất hiện một tầng quang mang bích sắc, tỏa ra hào quang chói mắt giữa chốn thiên địa đỏ lửa.

Đại Nhật Thần Hỏa kia chính là bị đoàn thanh quang này hấp dẫn mà đến. Vân Sơ cực lực muốn nhìn rõ thứ gì trong đoàn thanh quang kia có thể dẫn dụ Lục Đạo Thần Kiếp buông tha cho kẻ độ kiếp nguyên bản… Cho đến khi thần hỏa bọc trời kia nuốt lấy thân ảnh Hách Liên Vân Thiên, Vân Sơ lúc này mới kịp phản ứng, xong rồi…

“Không!” Thương Ngôn vốn đã sắp hấp hối, thần trí mơ hồ thì bỗng cảm thấy chợt nhẹ, uy áp vô thượng đè ép khiến y thở không nổi đột nhiên tiêu thất. Y vừa nhìn sang phương hướng kỳ quái gánh chịu thay áp lực cho mình, vốn tưởng là Vân Sơ tương trợ, nào ngờ tới lại chứng kiến cảnh tượng khiến con tim như nứt toác.

Hách Liên Vân Thiên được bao bọc trong thanh quang nhu hòa nở một nụ cười ảm đạm với y, sau đó nháy mắt bị Đại Nhật Thần Hỏa có thể thiêu rụi mọi thứ nuốt lấy. Rõ ràng còn khoảng cách xa như thế, Thương Ngôn lại có thể nhìn thấy rõ Hách Liên Vân Thiên dùng khẩu hình nói với mình hai chữ.

“Bảo trọng…”

“Đừng!” Thương Ngôn điên cuồng hét lên thất thanh.

“Đừng mà!!!” Nếu không phải cố kỵ ngọn lửa nóng cháy kia có thể thiêu đốt mình thành tro thì Thương Ngôn đã nhanh chóng chạy đến chỗ Hách Liên Vân Thiên. Ai đó hãy nói cho y biết rằng hết thảy đây đều là ảo giác, đây không phải là sự thật, đây không phải là sự thật! Y không tin…

Hết thảy đều tiêu thất. Lục Đạo Thần Kiếp tiêu thất, đoàn thanh quang kỳ dị tiêu thất, mà Hách Liên Vân Thiên cũng vậy… Tiêu thất. Thương Ngôn vẫn không chịu tin tưởng mà tìm kiếm ở nơi ánh lửa hội tụ rồi tiêu tán, giống như là Hách Liên Vân Thiên vẫn đang cười dịu dàng đứng ở nơi đây.

Không có thứ gì… Chỉ có ngọc bích vốn là vật bất ly thân của Hách Liên Vân Thiên vô lực rơi xuống từ không trung. Thân hình Thương Ngôn chợt lóe, y kịp lúc tiếp được khối ngọc đã mất đi vẻ sáng bóng, biến thành một mảnh xám trắng giống như đá cuội. Vừa mới chạm vào lòng bàn tay, khối ngọc kia lập tức vỡ nát thành từng mảnh…

“Vân Thiên…” Thương Ngôn nhẹ giọng gọi tên người trong lòng. Bốn bề đều im lặng không có một chút thanh âm… Hiển nhiên, không có người nào đáp lời y.

“Vân Thiên, ngươi ở đâu… Đừng đùa nữa, mau ra đây…” Thương Ngôn gian nan nở một nụ cười, cố gắng tìm kiếm thân ảnh của hắn khắp nơi giống như đang cùng người yêu bướng bỉnh chơi trốn tìm.

“Vân Thiên… Mau ra đây. Ta xin ngươi… Xin ngươi hãy xuất hiện đi…”

Vân Sơ không ngờ tới sự tình lại biến thành như thế này. Hách Liên Vân Thiên cư nhiên lại thay Thương Ngôn tiếp nhận lôi kiếp dị biến tầng thứ bảy của Đại Thiên kiếp Cửu Cửu diệt hồn vô quy. Kết quả có thể đoán được, đừng nói một phàm nhân như hắn, lúc này ngay cả chân tiên cũng phải chịu kết quả tương tự.

Dõi theo bóng dáng Thương Ngôn vẫn đang mờ mịt tìm kiếm Hách Liên Vân Thiên, Vân Sơ há to miệng nhưng vẫn không có cách nào nói sự thật tàn khốc cho Thương Ngôn, dù rằng Thương Ngôn y kỳ thật cũng hiểu rõ… Hách Liên Vân Thiên rốt cuộc ra sao, y chẳng qua là đang trốn tránh sự thật này thôi.

Thương Ngôn nhìn thấy Vân Sơ, tựa như thấy được cọng rơm cứu mạng mà cố sức bắt lấy cánh tay hắn, hỏi dồn: “Vân Thiên đâu rồi? Hắn ở đâu?”

“Hắn…” Vân Sơ giống như mất tiếng, câu tiếp theo như thế nào cũng không thể bật ra khỏi miệng. Nhìn thấy Thương Ngôn như vậy, ngay cả hắn cũng cảm thấy chua sót theo, “Ngươi đừng như vậy, hắn đã… Đi rồi…”

“Đi rồi? Đi đâu chứ?” Thương Ngôn siết chặt những mảnh ngọc vỡ trên tay, chặt đến nỗi từng mảnh vỡ cứa vào lòng bàn tay, đâm sâu vào huyết nhục nhưng y lại không hề sở giác.

“Hắn sẽ không đi đâu! Hắn sẽ không rời bỏ ra! Hắn đã đáp ứng ta rồi! Hắn đã đáp ứng ta!!” Một câu cuối cùng chính là khàn giọng gào thét kiệt lực.

“Tâm ma kiếp vẫn còn chưa vượt qua, ngươi đừng như vậy. Thương Ngôn… Giữ vững lý trí a… Bằng không hắn sẽ… chết uổng…” Vân Sơ dừng một chút, cuối cùng mới có thể nói ra chữ ‘chết’ kia. Không chỉ là chết, mà còn là biến thành tro bụi, hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này, hồn phi phách tán, vô pháp luân hồi…

“Ngươi nói bậy!” Thương Ngôn gào to một tiếng, đôi mắt trở nên sung huyết, “Đúng, đúng rồi, hết thảy đều không phải sự thật. Đây là tâm ma, là Tâm ma kiếp mà thôi…” Thương Ngôn lẩm bẩm, bỗng nhiên khoanh chân ngồi xuống, thật sự bảo vệ nguyên thần chống lại tâm ma….

Từng đoàn hào quang ngũ sắc ẩn ẩn xuất hiện bao phủ Thương Ngôn, mơ hồ lại có tiên âm Phạn xướng văng vẳng. Bất ngờ có một đạo kim quang chiếu xuống từ thiên không, bao phủ nơi Thương Ngôn đang khoanh chân tĩnh tọa. Từng luồng linh khí nồng đậm đến cực điểm gột rửa, tẩy sạch thân hình vốn cường hãn của Thương Ngôn, củng cố chữa trị từng nơi bị thương do Lôi kiếp trên thân y.

Vân Sơ biết Thương Ngôn đã độ kiếp thành công… Đã đạt thành địa vị Đại La Kim Tiên, hiện tại đang trùng tố Kim thân. Tuy rằng y là yêu tiên, không thể lĩnh phẩm cấp tương ứng với Kim Tiên trên Thiên giới, thế nhưng một thân pháp lực cũng có thể so với Đại La Kim Tiên. Chẳng qua Vân Sơ lại không thể cao hứng nổi, đáy lòng càng không hề có một tia vui mừng, ngược lại phải cắn môi kiềm chế mới có thể không rơi lệ. Hắn căn bản không dám tưởng tượng đến cảnh Thương Ngôn tỉnh lại…

“Vân Thiên…” Thương Ngôn mở choàng hai mắt, một tiếng “Vân Thiên” khiến cho Vân Sơ run rẩy, quay mặt sang chỗ khác, không đành lòng đối diện với ánh mắt nóng bỏng của y.

Thương Ngôn dường như không nhìn thấy Hách Liên Vân Thiên thì có chút ngoài ý muốn. Y nhìn nhìn tứ phía, lại cúi đầu nhìn khối ngọc vỡ luôn được hắn mang bên người trong lòng bàn tay. Mảnh ngọc vỡ ám trầm giống như tảng đá nhiễm phải sắc máu của y, đỏ thành một mảnh.

Thương Ngôn mạnh mẽ đè chặt ngực mình, trái tim nơi đó bỗng nhiên thắt lại, đau đến mức khiến y không thở nổi. Hết thảy đều không phải là ảo cảnh do tâm ma của mình, Hách Liên Vân Thiên thật sự đã tan biến thành tro bụi…

“Vân Thiên ——” Thương Ngôn ngửa đầu khóc rống, chấn động đến cả tầng mây quay cuồng, hồi âm không ngừng truyền đến. Pháp lực vô thượng, khuấy động thiên địa càng thêm ảm đạm.

“Vân —— Thiên ——”. ‘Vọng Đế đề quyên, thanh thanh khấp huyết’, có lẽ đây chính là hình ảnh khắc họa Thương Ngôn hiện tại chân thực nhất. Từng tiếng than khóc kia, nghe thấy chỉ khiến người ta không đành lòng.

Rốt cuộc hai dòng huyết lệ uốn lượn chảy tràn từ mắt hổ, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng. Đôi mắt vốn mang thần thái phi dương nay lại ảm đạm vô quang. Thân hình vững vàng trên không trung bỗng nhiên rơi thẳng xuống mặt đất.

Vân Sơ cả kinh, luống cuống tay chân ôm lấy Thương Ngôn. Mà Thương Ngôn lại giống như một con rối gỗ, mặc cho hắn ôm cũng không giãy dụa cũng như động đậy. Hành động duy nhất của y chính là cầm thật chặt khối ngọc vỡ đã huyết nhục mơ hồ trong tay.

Vân Sơ ôm lấy Thương Ngôn vừa rơi xuống mặt đất, nhìn bộ dáng này của Thương Ngôn, hơi há miệng, rốt cuộc gian nan nói: “Vừa rồi… Ta nhìn thấy… Khi hỏa quang kia biến mất, có một đạo bạch quang chợt lóe lên rồi biến mất ở hướng đông.”

Thương Ngôn lại không hề có chút phản ứng, giống như không nghe được điều Vân Sơ đang nói, chỉ lo ngẩn người nhìn chằm chằm tay phải của mình. Nơi đó có vật duy nhất Hách Liên Vân Thiên lưu lại. Đây chính là dấu tích duy nhất chứng minh hắn từng tồn tại…

Vân Sơ nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục nói: “Kia… Có phải chăng là… Hách Liên Vân Thiên…” Đạo bạch quang kia cực nhanh, Vân Sơ cũng không chắc đó có phải do mình hoa mắt. Về phần có phải là Hách Liên Vân Thiên hay không thì lại càng không nằm trong phạm trù cân nhắc của hắn hiện tại. Bây giờ hắn chỉ muốn cho Thương Ngôn một chút hy vọng, chỉ cần có dù chỉ là một chút ý niệm Hách Liên Vân Thiên vẫn còn sống trong đầu, Thương Ngôn nhất định sẽ đi tìm hắn. Dẫu cho đạp đổ toàn bộ đại lục cũng được, chỉ cần chút hy vọng như vậy thì Thương Ngôn sẽ không tự kết liễu mình, tan biến theo Hách Liên Vân Thiên…

Bốn chữ “Hách Liên Vân Thiên” tựa như ma chú, Thương Ngôn nguyên bản không mảy may chú ý đến Vân Sơ lại đột nhiên ngẩng đầu thật mạnh, chăm chăm nhìn hắn, “Ngươi nói cái gì?!!!”

“Ta nói, bạch quang đi về phía đông kia liệu có phải là hồn phách của Hách Liên Vân Thiên …”

Thương Ngôn không nói hai lời, vừa buông Vân Sơ ra đã chạy về phía đông. Vân Sơ cười khổ một tiếng, hy vọng y cứ mãi tin tưởng lời nói dối tốt đẹp này, sau đó tìm hắn cả đời…. Có lẽ mấy trăm năm sau, Thương Ngôn sẽ có thể quên hắn, quên đi một người tên Hách Liên Vân Thiên, quên đi đoạn ái luyến khắc cốt ghi tâm này.

Vân Sơ đứng nguyên tại chỗ ngẩn người nhìn về phương đông, thở dài một tiếng, đang định rời khỏi thì bỗng cứng người. Một đại hán áo đen không hề có dấu hiệu gì mà đứng trước mặt hắn, trên người phát ra uy áp khiến cho Vân Sơ không thể thoải mái. Cũng không biết hắn ta có ý gì, hẳn là do vừa rồi Thương Ngôn độ kiếp gây động tĩnh lớn như thế nên bị hấp dẫn đến chăng?

Đại hán áo đen kia quét mắt đánh giá Vân Sơ một lượt, hỏi: “Hắn ở đâu?”

Vân Sơ giả ngu nói: “Ai?”

Đại hán nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói, “Người cùng một chỗ với Thương Ngôn kia.”

Cư nhiên là tìm Hách Liên Vân Thiên? Vân Sơ kinh ngạc, thành thật trả lời: “Bị Đại Nhật Thần Hỏa thiêu thành tro bụi.”

Đại hán nhíu mày, biểu cảm kia thật sự là quái dị, nhìn chằm chằm Vân Sơ một hồi lâu, tựa như đang phân tích hắn nói thật hay giả, rồi lại hỏi, “Vậy Thương Ngôn đâu?”

Vân Sơ tiếp tục cười khổ, cũng không sợ người này gây bất lợi gì cho Thương Ngôn đã thành Đại La Kim Tiên, thành thật đáp: “Ta lừa y rằng hồn phách của Hách Liên Vân Thiên bay về phía đông, y đuổi theo…”

“Phía đông sao?” Đại hán gật gật đầu, không chờ đợi liền muốn rời đi, nhưng bị Vân Sơ túm lại.

“Ta trả lời ngươi nhiều vấn đề như vậy, ngươi chung quy cũng nên nói cho ta biết ngươi là người phương nào chứ.”

Đại hán áo đen kia nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Thương Lan.” Một chút sau lại bổ sung, “Xem như là người quen cũ của Thương Ngôn.” Sau đó tựa như khi hắn xuất hiện, bỗng nhiên biến mất vô tung.

Vân Sơ sờ đầu, tự nhủ: “Thương Ngôn từ khi nào lại quen biết bằng hữu lợi hại như vậy? Một Hắc Long tu luyện thành hình người?” Long uy thản nhiên, khí tức bạo ngược kia, Thương Lan không hề che giấu chút nào. Vân Sơ giữa chừng đã đoán được nguyên thân của Thương Lan; lại nhớ đến biểu hiện cổ quái của Thương Lan, lời nói bừa vô căn cứ của mình không phải là trở thành sự thật đó chứ? Hách Liên Vân Thiên thật sự vẫn chưa hóa thành tro bụi?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio