Vân Hách Liên Thiên

chương 5: hội chùa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Chrysanthemum

Vào ngày thứ sáu Thương Ngôn đến ở cùng nhà với Hách Liên Vân Thiên, tiểu lão hổ rốt cuộc mở mắt, chẳng qua là chỉ có một mình Tiểu Tứ. Lớp màng mỏng màu xám đã không còn, nay chỉ có đôi mắt xinh đẹp linh động sáng ngời như ngọc lục bảo.

Lần đầu tiên nhìn thấy thế giới này, nhìn thấy cái gì cũng đều thực mới lạ. Nó nghiêng đầu đánh giá Hách Liên Vân Thiên đang dùng ngón tay vuốt ve mình, nó nhận biết được mùi, thân mật cọ xát vài cái, lại nhìn Thương Ngôn, hương vị này cũng rất quen thuộc, vì thế cúi đầu kêu to vài tiếng, chẳng qua tiếng kêu phát ra lại giống như mèo nhỏ gầm gừ.

Cuối cùng Tiểu Tứ rốt cuộc chú ý tới cục lông xù gần bên mình trong gang tấc – hiện tại bọn chúng đã không còn bộ dáng thịt thịt khi vừa mới sinh ra nữa, cả người đều mọc lông tơ, lấy đầu củng củng tên kia vài cái, theo bản năng nó biết được cục lông bên cạnh có mùi vị giống như nó chính là huynh đệ của mình. Tiểu Tam còn chưa thể mở mắt, nó dùng đôi mắt còn chưa thể thấy đường của mình mà mờ mịt nhắm ngay về phía Tiểu Tứ, vặn vẹo thân thể mấy cái, lại đến chen chúc với Tiểu Tứ thành một đoàn.

Tiểu Tứ thấy Tiểu Tam nhìn nó một cái rồi lại đuổi theo ngón tay của Hách Liên Vân Thiên, cho nên im lặng nằm xuống kế bên Tiểu Tam.

Trong sự lo lắng của Thương Ngôn, ngày hôm sau Tiểu Tam cũng mở mắt, đồng dạng một đôi mắt xanh lục tò mò nhìn xung quanh, trong ánh mắt tràn ngập toàn là mới lạ, một khắc cũng không ngừng chuyển động đầu nhỏ, thấy Hách Liên Vân Thiên và Thương Ngôn thì còn muốn chạy qua bọn họ, đáng tiếc tiểu lão hổ mới qua bảy ngày còn chưa có khả năng đứng lên, tứ chi quá mức nhỏ bé yếu ớt không thể chống đỡ được sức nặng của cơ thể.

Chẳng qua khiến Hách Liên Vân Thiên ngạc nhiên chính là có một chuyện phát sinh, thiên tính của Tiểu Tam có phần hoạt bát hiếu động, tuy rằng nó chậm mở mắt hơn so với Tiểu Tứ, giờ phút này lại có thể run run rẩy rẩy đứng lên, tứ chi thật nhỏ càng không ngừng run rẩy, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Thương Ngôn nhìn, nhất thời lo lắng nó tự làm gãy hai đôi chân lèo khoèo của mình, muốn đi qua nâng tiểu tử kia, nhưng bị Hách Liên Vân Thiên lanh tay lẹ mắt ngăn lại.

“Không cần, nó phải tự dựa vào mình mà đứng lên.”

Dưới ánh mắt khẩn trương của Thương Ngôn, tứ chi của Tiểu Tam rốt cuộc vững vàng, Thương Ngôn thở phào một hơi thật lớn, tốt rồi. Tiểu tử kia tựa hồ cũng rất hưng phấn, cấp tốc di chuyển tứ chi, sau đó lảo đảo một cái, lập tức đứng không vững, chân mềm nhũn ra rồi bổ lộn nhào, thẳng khiến cho tiểu tử kia choáng váng hoa mắt, quỳ rạp trên mặt đất đứng dậy không nổi.

Hách Liên Vân Thiên bật cười, rõ ràng là bị bộ dáng ngây thơ của tiểu tử kia chọc cười, Thương Ngôn thì khẩn trương nói: “Sẽ không gãy đó chứ?”

“Không có chuyện gì.” Hách Liên Vân Thiên lắc đầu, cũng không phải làm từ đậu hủ, chỉ là té ngã một cái mà thôi.

Khi hai người đang nói chuyện, Tiểu Tứ luôn im lặng ngủ đột nhiên ngẩng cao cái đầu nho nhỏ, cái mũi dùng sức ngửi ngửi, dường như là đang cảm thấy nghi hoặc đối với sự biến mất đột ngột của vật thể ấm áp bên cạnh, sau đó thấy được Tiểu Tam cách đó không xa bị ngã thành một đoàn, từ trong cổ họng gầm gừ mấy tiếng rất nhỏ, cư nhiên cũng run run tứ chi đứng lên. Tuy rằng giống như Tiểu Tam không ngừng run rẩy, Tiểu Tứ rốt cuộc cũng đứng lên vững vàng, chẳng qua trong bước chuyển động đầu tiên, Tiểu Tứ hiển nhiên cẩn thận hơn so với huynh đệ của mình, thật cẩn trọng nâng lên chi trước, lảo đảo tiến lên, sau đó chắc chắn, tiếp tục lặp lại. Tuy rằng trong quá trình có nhiều lần nó thiếu chút nữa trượt chân, thế nhưng lại có thể từng bước một như vậy lắc lắc đi được một đoạn không nhỏ, rồi lại đến nằm bên cạnh Tiểu Tam, sau đó thỏa mãn tiếp tục ngủ vùi.

Hành động này khiến cho Hách Liên Vân Thiên kinh ngạc không thôi, thông thường hổ con đều phải đến khoảng hai mươi ngày mới có thể đi được, thế nhưng hai tiểu tử này đều chỉ mới vừa mở mắt hôm qua hôm nay thôi mà lại có thể đi được, quả thật là khỏe mạnh đến không thể tưởng nổi.

Ai ngờ chuyện càng không thể tưởng tượng nổi còn ở phía sau. Chỉ qua mấy canh giờ sau khi hai tiểu tử kia học được cách đi đứng, bọn chúng thế mà lại có thể chạy loạn trong cả căn phòng. Tuy rằng thỉnh thoảng còn có thể ngã lăn bổ nhào vài lần, chẳng qua sau khi bọn chúng chơi đùa vui vẻ không ngừng chạy quanh thì số lần vấp ngã ngày càng ít. Hơn nữa khi hai tiểu tử kia cùng lăn lộn chơi đùa với nhau, còn có thể thỉnh thoảng trình diễn phanh gấp lúc chạy nhanh, đương nhiên nhiều lúc hai tiểu tử kia sẽ đụng vào vật thể phía trước, sau đó nữa chính là một trận người ngã ngựa đổ.

Chờ đến khi bọn chúng đều tiêu hao hết khí lực toàn thân xong rồi, cảm giác hưng phấn khi lần đầu biết được mùi vị chạy băng băng cũng chầm chậm lui đi rồi rốt cuộc dừng hẳn, cả hai đều quay về ổ nhỏ của mình mà nằm úp sấp song song. Lần này ngay cả Tiểu Tứ luôn im lặng ngủ cũng đầy bùn đất tro bụi trên người, quả thực giống như vừa mới lăn từ trong đống bùn đi ra.

Hách Liên Vân Thiên nhìn thấy dược liệu bị bọn chúng lôi kéo mà trở nên lộn xộn thành một đống thì không khỏi đau đầu xoa trán, sau đó lại nhìn hai tiểu tử tinh ranh đầy bùn này, không nói hai lời xách phần da lông trên cổ bọn chúng nâng lên, tựa như nấu sủi cảo mà ném bọn chúng vào nước nóng.

“Bùm” một tiếng rơi vào nước, hai tiểu tử kia bối rối mà giãy dụa, chẳng qua loại khả năng bơi lội này tựa hồ đã được khắc sâu vào bản năng của loài bọn chúng, quẫy loạn vài cái, hai tiểu tử kia đều nổi lên.

Hách Liên Vân Thiên oán giận chọc chọc đầu nhỏ của bọn nó, lại ấn bọn nó vào trong nước, đau đầu, lúc này mới nhỏ như vậy thôi mà đã nghịch ngợm như thế rồi, sau này lớn lên thì đến mức nào a. Mà Thương Ngôn ngồi ở một bên nhìn thấy động tác tức giận trẻ con này của Hách Liên Vân Thiên, trên môi nhất thời vẽ nên nụ cười, đưa tay cứu hai tiểu tử kia khỏi “nanh vuốt” của Hách Liên Vân Thiên, giúp bọn chúng tẩy sạch một thân bụi bẩn trở về trắng tinh, sau đó vớt ra lau khô sạch sẽ rồi ôn nhu đưa bọn chúng về ổ nhỏ của mình.

Chờ đến ngày hội chùa kia, tiểu tử mới sinh lớn không quá nửa lòng bàn tay đã muốn có hình thể của một con mèo nhỏ, cả người đều là một màu tuyết trắng không có lẫn chút pha tạp nào, đáng yêu kinh khủng.

Chẳng qua đáng giận chính là mới không nhìn một chốc mà bọn chúng đã xun xoe chạy ra ngoài, đôi khi là một sợi lông chim, đôi khi là một con sâu nhỏ, bọn chúng đều có thể đuổi theo chơi đùa vui vẻ đến quên cả trời đất. Cũng may hai tiểu tử này thế mà lại còn cố gắng thân cận Hách Liên Vân Thiên, cũng không biết là có phải đã xem hắn như mẹ ruột hay không, chỉ cần tách khỏi Hách Liên Vân Thiên xa một chút là tự động ngoan ngoãn chạy trở về, tiếp tục làm nũng thân mật bên chân của Hách Liên Vân Thiên một trận rồi lại chạy ra ngoài chơi.

Mà chỉ cần Hách Liên Vân Thiên ôm hai chúng nó trong tay thì cơ bản vẫn tương đối nghe lời, sẽ híp mắt hưởng thụ khi được Hách Liên Vân Thiên vuốt ve, giống như vậy, Thương Ngôn cũng vẫn được cho tí mặt mũi, tuy rằng không chủ động đến làm nũng với y thế nhưng ôm một cái, sờ sờ vuốt vuốt thì vẫn có thể.

Chẳng qua nếu là Thúy Nhi lần trước bị Hách Liên Vân Thiên chọc cho khóc thì bọn chúng lại hoàn toàn không cho chút mặt mũi nào. Tiểu cô nương trời sinh không có sức chống cự đối với loại động vật nhỏ lông xù này, nhìn thấy bộ dáng bọn chúng thân mật ở bên người Hách Liên Vân Thiên thì nước miếng cũng sắp tràn ra rồi, lập tức muốn đi lên sờ sờ bọn chúng, thế nhưng đổi lại chỉ được tiếng gầm như tựa như lời cảnh cáo của Tiểu Tam và Tiểu Tứ, rất có xu thế nếu bước tới là nhào lên ngay, chọc cho Thúy Nhi tức giận đến mức giậm chân, hừ, đáng giận hệt như chủ nhân của các ngươi, còn cái tên đầu gỗ cứ cười ngốc ở bên cạnh cũng đáng giận như vậy!

Ngày hội chùa, Hách Liên Vân Thiên vẫn phải mang theo hai tiểu tử kia đi cùng, không phải là hắn muốn rêu rao, thế nhưng thật sự là không còn cách nào khác. Vốn dĩ hắn muốn để bọn chúng ở nhà, có điều vừa ra khỏi cửa, bên trong liền truyền ra tiếng kêu thê lương không ngừng vọng ra, thật đáng thương thảm thiết giống như là bị cha mẹ vứt bỏ. Hách Liên Vân Thiên thì không tỏ vẻ gì, thế nhưng Thương Ngôn lại không đành lòng, nhìn sang Hách Liên Vân Thiên đầy khẩn cầu. Dù sao cũng chỉ lớn cỡ bằng con mèo nhỏ, ôm ở trên tay thì người ta khẳng định sẽ nghĩ là con mèo, cho nên Tiểu Tam và Tiểu Tứ, một con được Hách Liên ôm ở trên tay, một con uốn người nằm trên vai, cái đuôi ôm lấy cổ của hắn, thỏa mãn đi cùng Hách Liên Vân Thiên và Thương Ngôn đến hội chùa.

Chờ đến khi hai người Hách Liên Vân Thiên và Thương Ngôn cùng nhau chậm rì rì đi tới trấn trên thì đã là sau giờ ngọ, hoạt động tế tự ở hội chùa đã qua, đội ngũ xe du hành đầy màu sắc đang đi đến trấn trên, nơi nơi đều là đoàn người dũng mãnh lao tới đội du hành kia. Đối với đám người ưa náo nhiệt này, vô luận là Hách Liên Vân Thiên hay là Thương Ngôn thì đều không có hứng thú đi vào góp vui, đáng tiếc Tiểu Tam nằm trong lòng của Hách Liên Vân Thiên thì lại không nghĩ như vậy.

Cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy được nhiều người như vậy, Tiểu Tam sau khi nghe quá nhiều thanh âm ầm ỹ thì bị hoảng sợ một lúc, rồi kế đó lại tràn ngập tò mò mà nhìn về phía đám đông. Ngay cả Tiểu Tứ luôn ghé vào trên bờ vai của Hách Liên Vân Thiên ngủ đến thiên hôn địa ám mà cũng bị tiếng ồn làm cho tỉnh lại, đối với làn sóng người đông nghìn nghịt này chỉ chớp chớp mắt, cái đầu nho nhỏ kia vẫn không thể hiểu được những người này đang làm cái gì, sau đó nhìn nhìn Hách Liên Vân Thiên và Thương Ngôn, không thấy hề gì nên lại tiếp tục ngủ vùi.

Tiểu Tam thì lại không thể ngồi yên, hiển nhiên muốn cùng vào góp vui, ở trong lòng Hách Liên Vân Thiên mà giãy dụa muốn thoát ra. Hách Liên Vân Thiên mới vừa không chú ý một chút, lập tức để cho nó chạy trốn, hắn bị kinh sợ một phen, dưới dòng sóng người như thế này, ngã một cái thôi cũng có thể bị giẫm chết, tiểu gia hỏa này sao lại liều lĩnh xông vào như vậy, hiển nhiên là sẽ bị một cước đạp chết, huống hồ thân hình của nó nhỏ như vậy, một khi đã lao vào đám người thì khẳng định sẽ không tìm nổi ra nó.

Chỉ còn kém một chút khi Tiểu Tam xông vào trong đám người, nó còn đang hưng phấn, nào biết được tinh thần còn đang hăng hái đã bị Thương Ngôn nắm phần da trên cổ xách lên.

Mắt thấy sắp thành công nhưng lại bị bắt, Tiểu Tam hiển nhiên ra sức giãy dụa ở trên tay Thương Ngôn nhằm muốn thoát ra ngoài, còn giương nanh múa vuốt dùng mấy cái móng vuốt nhỏ xíu vụng về của mình đi cào cánh tay của Thương Ngôn. Đáng tiếc sự thật nói cho Tiểu Tam rằng, móng vuốt của lão hổ không thể nào chạm tới lưng của mình được, mà móng vuốt của nó cũng không dài hơn được cánh tay của Thương Ngôn, lại càng không với tới Thương Ngôn.

Hách Liên Vân Thiên sợ bóng sợ gió một hồi, tức giận điểm điểm lên đầu Tiểu Tam mấy cái, vật nhỏ này vì sao lại không thể ngoan ngoãn không gây chuyện giống như Tiểu Tứ cơ chứ? Tiểu Tứ luôn nhắm mắt ngủ trên đầu vai của Hách Liên Vân Thiên, thấy huynh đệ nhà mình chật vật bị người ta xách về như vậy, tựa như khinh thường mà liếc mắt một cái, nghiêng cái đầu, thay đổi tư thế rồi lại tiếp tục ngủ.

Thương Ngôn bị hành động nhân tính hóa này của Tiểu Tứ chọc cười, cổ tay run lên, thiếu chút nữa để thoát Tiểu Tam đang cầm trên tay, kêu lên khiến cho Hách Liên Vân Thiên lo lắng. Giáo huấn xong tiểu tử kia, lúc này mới thu hồi cánh tay, ôm Tiểu Tam vào trong lòng. Như dự đoán, tiểu gia hỏa này lập tức chìa móng vuốt muốn cào cánh tay của Thương Ngôn, bày ra thế muốn xé xác người vừa ngăn cản mình thành mảnh nhỏ. Chẳng qua mới vừa động cũng chưa kịp vươn móng vuốt ra, Tiểu Tam đã cảm thấy đau đớn tựa như xương cốt trên cổ của mình bị bóp nát, bật người sợ tới mức không dám lộn xộn, phi thường thức thời mà thành thật cuộn tròn ở trong lòng Thương Ngôn, sau đó gông cùm tựa như kìm sắt trên cần cổ kia mới buông ra.

“Cái đồ ăn mềm sợ ăn cứng này.” Hách Liên Vân Thiên dở khóc dở cười mắng, vỗ vỗ Tiểu Tứ nhu thuận trên vai, ừm, vẫn là ngươi biết nghe lời.

Ha người tránh đi ở những ngã tư đường, hướng đến nơi khác trên đường mà đi. Đây là hội chùa ba tháng một lần, được tính là chợ giao dịch lớn nhất trong vài vùng lân cận, cho nên các thương nhân, tiểu thương ở các thôn trấn xa gần đều tụ tập đến nơi đây. Hai bên con phố đều là hàng hóa rực rỡ muôn màu, những thứ đồ cổ quái gì đó mà trong ngày thường không thể thấy thì hôm nay đều có thể, thậm chí còn có một vài món đồ chơi hiếm lạ do thương nhân nước ngoài đến bán.

Hai người Hách Liên Vân Thiên và Thương Ngôn hiển nhiên là sẽ không động tâm đối với mấy thứ đồ chơi này, nhiều lắm là nhìn qua một cái, có điều Tiểu Tam thấy được thì lại rục rịch, thế nhưng do e ngại giáo huấn vừa rồi nên không dám vọng động mà thôi, lúc đi ngang qua một cái sạp nhỏ thì rốt cuộc cũng cho nó một cơ hội, Tiểu Tam được thả ra liền dậm chân phi thẳng qua sạp đồ chơi nhỏ kia.

Tiểu thương kia chỉ cảm thấy hoa mắt, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cục lông xù gì đó, nhìn kỹ lại thế mà lại là một con mèo nhỏ toàn thân tuyết trắng, chẳng qua trên người nó như thế nào còn có mấy đường vằn nhàn nhạt, quả là con mèo kỳ quái a. Hắn đang tính phất tay đuổi vật nhỏ này đi, nào ngờ nhìn mèo nhỏ này có dáng người nhỏ xinh nhưng lại hung hãn vô cùng, lập tức xông lên tính cắn một ngụm lên ngón tay hắn vừa vung ra.

“Tiểu Tam!” Một âm thanh lãnh khốc quát khẽ khiến cho động tác hung mãnh của tiểu tử kia nhất thời dừng lại, trong nháy mắt lại biến thành con mèo nhỏ dịu ngoan, chẳng qua nó vẫn không chịu buông vật đang ôm trong lòng ra, chơi đùa rất vui vẻ.

Gã tiểu thương vừa nhặt lại được tay mình từ trong miệng hổ vẫn còn chưa định hồn, nhìn theo hướng của thanh âm kia, tròng mắt thiếu chút nữa là rớt ra luôn rồi, trời ạ, nhất định là mình bị hoa mắt, vị công tử tựa như thần tiên kia là đang cười với mình đó sao?

Qua một lúc, đại não hóa đá kia mới chậm chạp nghe được thanh âm của vị công tử kia, “Thật có lỗi, tiểu tử kia nhất thời bướng bỉnh.”

“Không… Không sao…” Lắp bắp nói.

“Lại đây.”

Tiểu Tam và Tiểu Tứ tuy rằng chưa hẳn có thể nghe hiểu lời của Hách Liên Vân Thiên nhưng cũng tinh thông nhân tính, đại khái có thể hiểu được ý tứ đơn giản của hắn, tựa như hiện tại Hách Liên Vân Thiên đang cau mày ngoắc ngoắc nó chính là bảo nó đi qua, Tiểu Tam thực nghe lời lập tức lăn qua Hách Liên Vân Thiên. Tại sao lại là lăn à, là bởi vì trong lòng nó còn có một viên cầu, Tiểu Tam ôm nó, tự nhiên không có cách nào đi qua.

Tiểu thương kia lại sửng sốt, thế này là đang cướp của sao? Con mèo nhỏ kia lại có thể công khai ôm đồ của hắn đi.

Hách Liên Vân Thiên nhéo nó, đưa tay muốn lấy viên cầu để trả lại cho người tiểu thương, bất ngờ là Tiểu Tam lại ôm cứng không chịu buông tay.

“Thứ này bao nhiêu, ta mua.” Thương Ngôn thấy Tiểu Tam không chịu buông tay, lại hỏi, dù sao chẳng qua chỉ là một cái vật nhỏ.

Tiểu thương kia lúc này mới nhìn rõ thì ra bên cạnh bạch y công tử này còn có một người khác, vừa nhìn, chất liệu ăn mặc thông thường, có điều nhất cử nhất động cũng không giống như người nhà nghèo, huống hồ y còn đi cùng với bạch y công tử này, gia đình người thường làm sao có thể sinh ra được người có diện mạo thần tiên như vậy, thêm vào đó còn có hai cái sủng vật được bọn họ ôm trong tay, tuy rằng nhìn giống loài mèo, lại khẳng định không phải là mèo. Dân nghèo thì ngay cả thân mình còn nuôi không nổi, nào có chuyện rảnh rỗi đi nuôi mèo a, chắc chắn hơn phân nửa là công tử thiếu gia nhà giàu sang phú quý người ta mang theo thị vệ đi du ngoạn.

Vừa nghe Thương Ngôn muốn mua đồ của hắn, cơ hội rơi xuống thế này mà không bắt chẹt một chút là không có đạo lý.

“Vị công tử này, thứ này đây là một đôi, gọi là ngọc Linh Lung, ngài xem.” Lại cầm lên một cái khác, “Đôi ngọc này có thể đưa cho tình nhân cùng giữ, mà ngọc Linh Lung này thông thường khi có đôi có cặp sẽ mang lại điềm tốt, đưa cho vị tiểu thư nào thì nhất định sẽ lấy lại được tin vui.” Tiểu thương kia múa môi nói đến nước miếng tung bay.

Lúc này Hách Liên Vân Thiên mới nhìn cho kỹ, cái gì mà ngọc Linh Lung, chẳng qua chỉ là một khối cầu ngọc thạch được điêu khắc mà thôi, ngọc thạch này còn là loại hạ đẳng, đều là tạp chất, không có chút oánh nhuận nào, ngoài chút trạm trổ còn đáng giá được mấy đồng tiền thì hoàn toàn chính là một món đồ chơi kém chất lượng.

“Bao nhiêu?” Thương Ngôn không kiên nhẫn hỏi, y hỏi gã giá cả, vì sao gã lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.

Tiểu thương kia nghe thấy lời Thương Ngôn, thầm vui vẻ, thông thường nếu đã nói như vậy rồi thì đều sẽ không trả giá, vươn tay giơ lên năm ngón, “Không đắt không đắt, năm lượng bạc.”

Năm lượng bạc? Hách Liên Vân Thiên thiếu chút nữa là bật cười, thứ này tới một đồng còn không đáng. Chẳng qua Thương Ngôn không nói hai lời chuẩn bị lấy tiền khiến cho Hách Liên Vân Thiên ngạc nhiên, người này chẳng lẽ không có chút khái niệm gì về tiền bạc sao, một con trâu cày tốt nhất cũng không có giá năm lượng bạc, một vật như vậy tới năm lượng bạc mà y thế mà lại đi mua?

Tiểu thương kia thấy động tác của Thương Ngôn thì nhất thời vui vẻ ra mặt, quả nhiên là thiếu gia không biết tiền bạc nhiều ít, năm lượng bạc chính là tương đương với năm mươi lượng bạc năm nghìn đồng tiền a, may mà vừa rồi gã mạnh tay, hung hăng phun ra cái giá này.

Đáng tiếc nụ cười này lại bị Hách Liên Vân Thiên vươn tay ngăn cản, “Ngươi xem, Tiểu Tam nhà ta chỉ lấy có một viên ngọc Linh Lung, cho nên chúng ta chỉ mua một cái là đủ rồi. Có điều ngươi vừa nói ngọc Linh Lung này chỉ nên mua một đôi, một mình một cái chẳng phải là ngụ ý việc tình nhân chia ly sao, một người cô đơn, này đây rất xui xẻo a.” Hách Liên Vân Thiên vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười, “Chẳng qua Tiểu Tam nhà ta thích, có xui thì cũng phải mua về, nhưng mà sao đây, ngươi xem vật xui xẻo này có thể đáng giá bao nhiêu, ta nói không bằng trả một đồng tiền đi, ta coi như làm chuyện tốt giúp ngươi mang cái xui này đi.”

Tiểu thương lại há hốc mồm, chẳng qua lần này không phải là hoa si, mà lần đầu óc xoa chuyển không kịp, cái này trong nháy mắt sao ngược lại biến thành hắn đem cái xui mang đi a. Trơ mắt nhìn Hách Liên Vân Thiên bỏ lại một đồng tiền rồi ôm Tiểu Tam định đi.

“Đại… Đại gia…. Ngài không thể đi như vậy a….” Tiểu thương kia cũng muốn khóc luôn rồi “Ngài cầm cái này mang đi đi, ngài chỉ lấy một cái thì ta phải bán thế nào a….”

“Thế nhưng ta chỉ cần một cái thôi.” Hách Liên Vân Thiên biểu hiện vô tội.

“Năm đồng, năm đồng, xin ngài thương xót mà đem đi cùng.”

Hách Liên Vân Thiên tiếp tục mỉm cười.

“Một đồng, ngài tốt xấu gì cũng phải để cho ta hoàn lại vốn chứ a.” Vừa rồi hắn thật sự là mù mắt chó này rồi, người này sao có thể là tiên tử gì chứ, rõ ràng là hồ ly tinh chuyển kiếp, bằng không sao lại có thể khó chơi như vậy, nói ngoa vài ba câu đã có thể mang vật đi rồi.

Hách Liên Vân Thiên rốt cuộc không trêu đùa hắn nữa, ném tiền, cầm lấy một viên ngọc Linh Lung ném cho Tiểu Tứ trên vai chơi đùa.

Thương Ngôn thì lộ vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu được đây là mới xảy ra chuyện gì, làm sao trong nháy mắt từ năm lượng bạc gì đó lại biến thành một đồng… Y quả nhiên dành cả đời cũng không thể học làm người, quá phức tạp quá phiền phức… Vẫn là làm yêu quái bớt việc hơn.Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio