.
Lục Diễn nhìn khóe miệng cùng sườn mặt Tô Mạc, ngọn đèn dọc theo hàng mi thật dài của anh tạo nên bóng mờ nho nhỏ, đột nhiên thêm một tầng mị hoặc, xinh đẹp nói không nên lời.
“Nhanh như vậy hậu kỳ đã làm xong sao? Công ty hiệu suất thật sự khiến người ta kinh ngạc.”
Ca khúc mình mới thu xong hai ngày trước dĩ nhiên là quen thuộc.
“Kỳ thật còn chưa xong,” Tô Mạc giải thích, “Tôi bảo người xử lý đặc biệt một chút, mặc dù ngày sau EP tung ra thị trường, đó cũng là bản độc nhất vô nhị.” Nói xong lại nở nụ cười, tựa như có chút đắc ý, “Mà tôi cũng là người đầu tiên nghe ca khúc này sau mấy nhân viên thu, rất êm tai.”
Lục Diễn cũng nghe ra, bản này xử lý đặc biệt chính là làm nhạt nhạc nền, càng thêm bộc lộ giọng hát ca sĩ, mà còn giọng điệu, giống như tình nhân ở bên tai ngâm nga khẽ hát.
Nói không cảm động là giả, Tô Mạc dụng tâm đến mức này, Lục Diễn ngược lại một câu đều không nói nên lời.
Dọc theo đường đi chỉ im lặng nghe nhạc, không cần nhiều ngôn ngữ. Hai người đều thực hưởng thụ cảm giác như thế.
Lúc này đây Tô Mạc không mang Lục Diễn đến nơi không thể tưởng tượng, ngược lại là quán bar tư nhân mà người có thân phận như anh sẽ thường xuyên tới.
Nói là quán bar, kỳ thật cũng không phô trương như vậy, địa điểm tới gần ngoại ô thành phố, hoàn cảnh rất thanh tịnh. Không gian không lớn, bố trí lại vô cùng tinh xảo.
Tô Mạc sau khi vào cửa, đưa cho bồi bàn một tấm thẻ, xem ra là thẻ hội viên.
Bên trong người cũng không nhiều lắm, trừ bỏ Lục Diễn cùng Tô Mạc có hai bàn khác. Khách ở hai bàn kia Lục Diễn không quen biết nhưng nhận ra, đều là gương mặt thường xuyên nhìn thấy trên tạp chí tài chính và kinh tế.
Quán bar này quả nhiên không đơn giản. Lục Diễn trong lòng yên lặng mà nghĩ, nhưng cũng không cảm thấy lạ lẫm hay mất tự nhiên.
Hai người mới vừa ngồi xuống, bồi bàn mang tới một chai rượu đỏ. Mặc dù Lục Diễn không hiểu biết nhiều về rượu, cũng có thể nếm ra đây không phải là loại thông thường.
Lục Diễn nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, “Nơi này rất tốt.”
Tô Mạc gật gật đầu, “Nơi này đồ uống cũng không tồi.”
Đối thoại như vậy khiến Lục Diễn nhớ tới lần trước ở quán cà phê, nói đùa, “Lẽ nào nơi này cũng thuộc sản nghiệp của Tô đổng?”
Tô Mạc hỏi ngược lại, “Nếu tôi nói không phải, anh sẽ cảm thấy ngoài ý muốn sao?”
Lục Diễn nhướng nhướng mày, “Tôi đại khái sẽ cảm thấy có chút tiếc nuối.”
Tô Mạc nở nụ cười, “Như vậy, tôi sẽ suy xét thu mua nó hoặc là nhập cổ phần.”
Lục Diễn nghe ra được đó cũng chỉ là lời nói đùa.
Những thứ khác giống hệt như Tô Mạc nói, hương vị không tồi nhưng cũng thật quý.
Tô Mạc thản nhiên nói, “Nơi này một buổi tối tiêu phí đại khái gần bằng một năm thu nhập của một người bình thường. Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, nơi này mỗi ngày chỉ nhận ba suất hẹn trước. Mà hẹn trước gần đây đã sắp xếp đến nửa năm sau.”
Lục Diễn mỉm cười, “Vậy Tô đổng thì sao?”
Hắn tất nhiên không cho là Tô Mạc cũng đã đặt chỗ từ nửa năm trước.
Tô Mạc thần bí mỉm cười, “Tôi dĩ nhiên bất đồng, tôi cùng với chủ nơi này có quen biết.”
Lục Diễn nghĩ nghĩ, mới nói, “Tôi nghĩ đến một câu chuyện. Truyền thuyết kể rằng vào thời Tống, có một cao tăng, ông làm đồ ăn chay đặc biệt ngon, hết thảy quan to quyền quý ở kinh thành thường xuyên ghé tới, cao tăng liền lập ra nhiều quy củ, một ngày chỉ làm một bữa, mà còn tiêu tốn rất nhiều bạc. Dù vậy, vẫn là cung không đủ cầu. Kỳ thật tất cả mọi người đến đó không hẳn vì thức ăn, mà là vì phật hiệu cao tăng.”
Tô Mạc gật đầu, “Anh nói không sai. Nơi này đồ ăn dẫu ngon miệng, cũng không đáng giá cùng tốn công tốn sức như vậy. Cho nên, người đến nơi này, cũng không hẳn chỉ vì đồ uống nơi đây, mà là có thể gặp người nào. Hơn nữa có thể ở trong này, cũng thể hiện đẳng cấp thân phận.”
Tiếng cười sang sảng đột nhiên truyền đến, Lục Diễn nhìn thấy một nam tử cổ áo mở rộng, lộ ra vòm ngực mang theo hương vị cuồng dã bước lại đây, ngồi xuống bên cạnh Tô Mạc, một bàn tay tự nhiên thân thiết mà khoác lên vai anh, cười nói, “Tô đổng đem nơi này của tôi cho là chốn nào?”
Tô Mạc hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn, miệng khẽ cong mỉm cười, “Nơi làm ăn đứng đắn.”
Trong giọng nói là sự quen thuộc cùng thân mật mà Lục Diễn cho tới bây giờ chưa từng nghe được từ anh, không hiểu sao ngực cảm thấy có chút không thoải mái.
Tô Mạc cũng không bởi vì gặp gỡ người quen mà xem nhẹ Lục Diễn, ngược lại rất nhanh thay hai người giới thiệu, “Hạ thiếu gia, đây là Lục Diễn.”
Nam tử được xưng là Hạ thiếu gia gật gật đầu với Lục Diễn, tỏ vẻ đã biết.
Tô Mạc lại hướng Lục Diễn nói, “Lục Diễn, Hạ gia ở thủ đô anh hẳn là nghe qua, vị này chính là cậu ba của Hạ gia, có điều tất cả mọi người quen gọi hắn Hạ thiếu gia.”
Hạ gia ở thủ đô, mặc dù Lục Diễn không phải người trong giới thượng lưu, cũng từng nghe qua, nếu như là cậu ba của Hạ gia thì có thể mở được quán bar đặc biệt như vậy cũng là chuyện đương nhiên.
“Gọi Hạ tam là được rồi.” Lục Diễn còn chưa mở miệng, Hạ thiếu gia đã giành nói trước.
Tuy rằng đối phương nói như vậy, nhưng Lục Diễn cũng không phải người không có mắt nhìn, như trước không kiêu ngạo không siểm nịnh mà gọi một tiếng, “Hạ thiếu gia.”
“Hôm nay Tô đổng sao lại có hưng trí đến nơi nhỏ bé này của tôi vậy?”
“Sao có thể nói là nhỏ bé chứ. Vừa rồi Lục Diễn còn nói với tôi, nơi này lịch sự tao nhã, là một chốn hiếm gặp đấy.”
“Thế nào, cậu có hứng thú sao? Tôi nói rồi, cậu nếu có hứng thú tôi có thể tặng cho cậu.” Hạ thiếu gia nhìn Tô Mạc cười nói.
Tô Mạc cũng mỉm cười, “Nếu tôi nói muốn, sẽ là mua. Cậu tặng tôi, tôi cũng không nhận. Cậu cũng đừng tưởng đơn giản như vậy liền chiếm được ân tình của tôi. Tương lai nhân tình của người kế thừa Hạ gia đáng giá hơn nhiều so với nơi thanh tịnh này chứ. Huống chi, thiếu đi Hạ tam cậu, nơi này dù tốt, cũng sẽ biến thành vắng vẻ, mà không phải đông như thế này.”
Hạ thiếu gia lắc lắc tay ngón trỏ, “Quả nhiên là gian thương.”
Sau Tô Mạc dẫn dắt đề tài, để Lục Diễn cùng Hạ thiếu gia bắt chuyện với nhau.
Cách nói năng, kiến thức và nhất là thái độ của Lục Diễn đều hợp khẩu vị Hạ thiếu gia, hơn nữa lại là người Tô Mạc dẫn đến, rất nhanh liền quen thuộc.
Đến lúc này, Lục Diễn tự nhiên cũng hiểu được mục đích thực sự hôm nay Tô Mạc dẫn hắn đến đây, chỉ sợ sẽ là vì Hạ thiếu gia trước mắt này. Lục Diễn biết rõ bất luận ở đâu, muốn đặt chân lên đỉnh cao, quen biết là điều không thể thiếu, nhất là người có bối cảnh như vậy, Tô Mạc hao tâm tổn trí thay hắn an bài hắn tự nhiên sẽ không cô phụ ý tốt của đối phương.
Nhìn mặt mà hành động vốn chính là bản lĩnh của Lục Diễn, hai bên trò chuyện hợp ý, rất nhanh lấy được cảm tình của Hạ thiếu gia. Thậm chí còn nói giỡn với Tô Mạc cậu bạn thú vị thế này sao không sớm mang đến làm quen. Hai người rất nhanh trao đổi phương thức liên lạc, hẹn có thời gian lại cùng uống rượu chơi bóng.
Khách và chủ đều vui vẻ.
Lúc rời đi thời gian đã không còn sớm, giữa chừng khách hai bàn kia cũng lại đây chào hỏi, quả nhiên đều là hướng về phía Hạ thiếu gia mà tới. Chẳng qua so với Tô Mạc cùng Lục Diễn, thái độ Hạ thiếu gia đối với bọn họ có thể nói lãnh đạm vô cùng.
Bởi vì phải lái xe, Tô Mạc không uống bao nhiêu rượu; Lục Diễn tuy rằng uống không ít, nhưng hắn tửu lượng cao. Cho nên khi ngồi vào xe, hai người đều còn rất tỉnh táo.
Có điều Tô Mạc cũng không quen nói nhiều khi lái xe, cho nên bọn họ như trước trầm mặc trở về.
Đến cửa tiểu khu lần trước đưa Lục Diễn về, Tô Mạc ngừng xe lại, Lục Diễn lúc này mới trầm ngâm mở miệng, “Đêm nay… Tô đổng hao tâm tổn trí rồi.”
Tô Mạc thản nhiên đáp, “Giới giải trí là chốn phức tạp, anh đi được càng cao lại càng nhiều người muốn kéo anh xuống, muốn xem anh bị chê cười. Mặc dù Tinh Không trong giới có lực ảnh hưởng nhất định, nhưng có một số việc lại không dễ công khai ra mặt. Quen biết nhiều với anh mới có lợi.”
Lục Diễn gật gật đầu, “Tôi hiểu.”
Tô Mạc tiếp tục nói, “Hạ Minh không chỉ có bối cảnh thâm hậu, bản thân hắn cũng là một người rất có bản lĩnh. Năm đó trong ba anh em Hạ gia, hắn là người không được xem trọng nhất, nhưng hiện giờ, hắn cũng là người duy nhất có đủ khả năng kế thừa Hạ gia, có thể thấy được bản lĩnh ở hắn. Bất quá người này cũng rất có nghĩa khí, chỉ cần hắn xem là bạn bè, liền sẽ không tiếc mạng sống. Hơn nữa hắn kết giao bạn bè, chưa bao giờ nhìn thân phận bối cảnh, chỉ nhìn hợp hay không hợp khẩu vị của hắn, cho nên hắn quen biết đủ hạng người. Quan trọng nhất là, hắn đối với phim ảnh cũng rất hứng thú, nói không chừng hai người về sau thực sự có cơ hội hợp tác. Chỉ cần được hắn tán thành, những thế lực ngầm sẽ không dám không khách khí với anh.”
Lục Diễn nghĩ thầm rằng chẳng lẽ là bởi vì sóng gió thảm đỏ lần trước? Lúc ấy sự tình có thể nhanh như vậy mà giải quyết trọn vẹn hắn chỉ cho là Tần Phong sớm làm chuẩn bị, cũng không hỏi cụ thể là làm như thế nào, không biết lúc ấy Tô Mạc có biết nội tình cũng như tác động vào hay không. Hôm nay xem ra khả năng là có, mà còn còn cố ý an bài như vậy, Lục Diễn có chút không biết nên nói gì cho phải.
Nếu Tô Mạc không nói rõ, Lục Diễn cũng không tiện hỏi, liền thuận miệng nói, “Thoạt nhìn Tô đổng cùng Hạ thiếu gia giao tình rất tốt.”
Tô Mạc cười cười, “Vào lúc hắn nghèo túng nhất, tôi đã từng giúp đỡ, cho nên hắn vẫn luôn nhớ kỹ phần ân tình này, đối với tôi cũng thực khách khí.”
Lục Diễn cảm thán, “Tô đổng mắt nhìn người vĩnh viễn đều tốt. Như vậy Tô đổng làm sao lại biết tôi có thể cùng Hạ thiếu gia kết giao?”
Tô Mạc nghiêng đầu nhìn hắn, “Chỉ cần anh nguyện ý, tôi tin tưởng anh cùng bất luận kẻ nào đều có thể ở chung thật tốt.”
Lục Diễn nhướng mày, “Tô đổng đối với tôi tin tưởng vậy sao?”
Tô Mạc cười cười, “Anh cũng nói qua mắt nhìn người của tôi rất tốt, điểm này tôi chưa bao giờ phủ nhận. Qua nhiều năm như vậy, tôi còn chưa nhìn lầm một ai, tôi tin tưởng anh cũng sẽ không phải ngoại lệ.”
Lục Diễn cũng cười cười, không nói gì thêm.
Hai người trầm mặc ngồi trong xe, tùy ý ánh trăng thanh lãnh xuyên thấu qua kính chắn gió đọng lại trên người.
Bầu không khí như vậy quá mức tốt đẹp.
Tô Mạc không muốn rời đi, Lục Diễn chẳng biết tại sao cũng không nói ra phải về.
Thật lâu sau, vẫn là Tô Mạc mở miệng trước, thanh âm của anh trong bóng đêm an tĩnh càng có vẻ trầm thấp, lại thêm một phần hấp dẫn, “Lục Diễn, anh có nguyện ý nghiêm túc suy xét một chút đề nghị lần trước của tôi?”
Lục Diễn giống như bị loại cảm giác này mê hoặc, nhịn không được nói, “Tôi sẽ thận trọng suy xét.”
Tô Mạc âm thầm cong lên khóe miệng, rũ mắt đáp xuống, “Như vậy, ngủ ngon, tạm biệt!”
Lục Diễn cũng thấp giọng nói câu “Ngủ ngon”, rốt cục mở cửa xe đi ra ngoài.
Lúc này đây, Lục Diễn không để cho Tô Mạc dùng đèn soi đường cho hắn, mà là đứng ở chỗ cũ nhìn xe của anh đi xa.
Thẳng khi tiếng động cơ không còn nghe thấy, Lục Diễn mới xoay người đi vào tiểu khu.
Nếu đem trận giằng co này so sánh thành một chiến dịch, Lục Diễn nghĩ, hắn đã không còn nắm chắc phần thắng. Chính là nếu thật sự thua, hẳn là cũng là vui vẻ chịu đựng, thậm chí chỉ sợ đó mới chính là chiến thắng.
Chính là, bây giờ còn chưa phải thời điểm, còn chưa đủ!
Lục Diễn lần đầu tiên cảm thấy, có lẽ thật sự thua không hẳn là chuyện xấu.
Hoàn chương
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cám ơn các bạn ủng hộ, yêu mọi người, moa moa tazz. Mặt khác không ai cảm thấy thụ quân cố gắng học lời tỏ tình kỳ thật có chút manh sao? ^^
☆,