Hết đợt nghỉ tuần trăng mật, vợ chồng Cố Vạn Tinh về nước, nhân lúc này, cô liền lôi Sơ Ái đi trung tâm thương mại.
"Sao cô lại đến đây?" Sơ Ái thắc mắc, nhìn cô cũng không giống những người thích mua sắm.
Nhưng Phương Mộc Tĩnh lại nói:
"Phụ nữ mà, mua sắm một chút cũng đâu sai, dù sao thì tiền tôi xài cũng là tôi làm ra, không cần suy nghĩ nhiều."
Sơ Ái suy nghĩ, sau đó gật đầu đồng ý.
Ừm!
Phụ nữ vẫn nên độc lập tài chính, không nên phụ thuộc quá nhiều vào đàn ông.
Cô ấy cũng vậy, số tiền từ giao dịch thuốc của cô ấy đủ để cô ấy tiêu xài.
Hai người đi một vòng.
Cái này đẹp, mua!
Cái này hợp với mình, mua!
Mua, mua, mua!
Cuối cùng cô đi đến quầy trang sức nam.
Sơ Ái kéo cô lại, hỏi:
"Cô đi đến đây làm gì?"
Nam nha?
Cô nhướng mày, hiển nhiên nói:
"Mua đồ."
Sơ Ái bình tĩnh lặp lại:
"Ở đây bán đồ nam."
Cô gật đầu:
"Ừ, tôi biết."
Cô ấy nheo mắt, tiến lại sát cô, thầm quan sát:
"Cô mua cho ai?"
Cô khẽ liếm môi, đáp:
"Bạn."
"Vạn Tinh hả?"
"Không phải."
Sơ Ái chậc chậc hai tiếng, sau đó sáng bừng mắt:
"Cô có bạn trai?"
Phương Mộc Tĩnh: "..."
Rốt cuộc là từ chỗ nào suy ra cô có bạn trai vậy?
Cô mỉm cười, nhẹ giọng nói:
"Không phải, nói chung là mua tặng bạn, đi thôi."
Sơ Ái nhìn theo, ánh sáng trong mắt lóe lên.
Có mờ ám!
Thấy Phương Mộc Tĩnh đã đi xa, cô ấy vội chạy theo:
"Chờ tôi với."
.....
Cô đứng ở quầy bán đồng hồ, nhìn một chút sau đó giơ tay chỉ vào một cái:
"Lấy cho tôi cái này."
"Vâng ạ." Nhân viên nhanh chóng lấy đồng hồ ra.
Cô nhìn một chút, sau đó hỏi Sơ Ái:
"Thấy thế nào?"
Cô ấy gật đầu:
"Ừm, rất đẹp."
Cô hài lòng, nói với nhân viên:
"Gói giúp tôi."
Nụ cười trên mặt nhân viên càng tươi hơn:
"Vâng ạ."
Sơ Ái nhìn cô, khẽ lắc đầu:
"Bạn gì mà phải tặng cả hàng hiệu thế? Đắt như vậy...haiz."
Lúc nghe, trong đầu cô vô thức hiện lên một khuôn mặt.
Vội lắc đầu đánh bay suy nghĩ.
"Đồ của ngài đây ạ."
Nhân viên đưa một hộp quà được gói kỹ ra, cô đưa thẻ cho nhân viên.
Quẹt thẻ xong, cô nhận lại thẻ rồi cầm hộp quà rời đi.
"Quý khách đi thong thả."
Đi ngang khu trang sức cho nữ, cô nghe một giọng nói:
"Con và cậu chủ Cố kia sao rồi?"
Cô đánh mắt sang, liền thấy hai mẹ con Phương Tâm Văn.
Cô ta cúi đầu, ngượng ngùng nói:
"Đã gặp rồi nhưng anh ấy không để ý đến con."
Cậu chủ Cố?
Cố Vạn Tinh?
Lại thêm cách nói này...
Không phải là định câu dẫn Cố Vạn Tinh chứ?
Phương Mộc Tĩnh nhìn Sơ Ái, chỉ thấy khuôn mặt cô ấy hiện lên vẻ nghiêm túc.
Bên kia, mẹ Phương nói tiếp:
"Cố gia là hào môn, con chỉ cần được cậu ta để ý là tốt rồi."
Giọng điệu hiện lên vẻ tham lam vô đối, có một người mẹ như vậy, Phương Tâm Văn không tham cũng uổng.
Phương Tâm Văn nhìn mẹ mình, nói nhỏ:
"Nhưng nghe nói anh ấy đã kết hôn rồi."
Bà ta nhếch môi cười, đáy mắt không che nổi sự ham mê vật chất:
"Kết hôn còn có thể li hôn, con sợ gì, Cố gia chỉ có một mình cậu ta, còn không chiều theo cậu ta chắc."
Phương Mộc Tĩnh và Sơ Ái nghe thấy toàn bộ câu chuyện, cô nhìn bọn họ, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét, sau đó lại cảm thấy một luồng gió lạnh lẽo thổi tới, trên mặt Sơ Ái ngập vẻ nguy hiểm.
Cô cười lạnh, khẽ thở dài, chuyện này mà để Cố gia biết, Phương gia nhất định sẽ không xong đâu.
Phương Tâm Văn nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu. Hai người ngừng nói, chăm chú lựa trang sức, bên này Sơ Ái khẽ cười, nhưng trên mặt lại thấp thoáng vẻ tàn nhẫn:
"Tôi mà không đem cô ta lên bàn phẫu thuật để làm chuột bạch cho độc của tôi, tôi sẽ không tên là Sơ Ái."
Dám ngấp nghé ông xã của cô? Vậy cô ta xong đời rồi.
Sơ Ái kéo tay cô:
"Đi thôi, tôi đói bụng quá, mà này, em gái kia cô chả giống cô gì cả."
Cô nhướng mày, hỏi lại:
"Cô biết cô ta?"
"Vạn Tinh có nói với tôi. Lúc đó tôi đã khinh bỉ bọn họ rồi, không ngờ bây giờ...chậc chậc..."
Cô không để ý, phất tay:
"Cô muốn làm gì cũng được, không liên quan đến tôi."
"Ừ."
Có lời này của cô, Sơ Ái không sợ chuyện gì nữa, còn Phương Tâm Văn kia, cứ đợi đấy.
......
Hôm nay Hàn Đông Đường có một cuộc xã giao nên về tối, bảo cô đừng đợi.
"Phương tiểu thư, nến này đặt ở đâu đây?"
Cô buông đồ trong tay ra, nhìn một chút sau đó chỉ chỉ:
"Ở đó là được rồi."
Cả căn nhà được treo bong bóng, dây kim tuyến đủ màu sắc, trên tường bốn phía dán mấy chữ cực lớn: Happy Birthday.
Nhìn là biết đang tổ chức một bữa tiệc sinh nhật.
Cô nhờ người giúp việc bê thức ăn ra để trên bàn.
Có người khen:
"Phương tiểu thư nấu ăn ngon thật."
Những món đầy hương vị trên bàn đều do cô nấu, bọn họ chỉ phụ trách trang trí mà thôi.
Cô mỉm cười, mở tủ ôm bánh sinh nhật ra.
Bánh sinh nhật tầng cũng do chính cô làm, bên trên cũng viết Happy Birthday.
Người hầu thì thầm:
"Phương tiểu thư tốt với cậu chủ thật."
"Còn phải nói sao."
"Nhưng quan hệ của họ rất bình thường mà?"
"Bởi vì những chuyện bí ẩn cô không thấy thôi."
"Ồ."
Cô nhìn sang, bọn họ lập tức tản ra.
"Mọi người nhớ điều tôi nói rồi chứ?"
"Vâng, Phương tiểu thư."
.....
Gần giờ, Hàn Đông Đường mới về tới nhà, nhìn căn nhà tối om, trong lòng hắn dâng lên cảm giác mất mát.
Cô không đồng ý với hắn, vậy thì hắn chờ mong cái gì.
Cũng tại ả Hàm Duyệt An kia...
Càng nghĩ hắn càng giận.
"Phương tiểu thư đâu?"
Hắn hỏi một người hầu.
Người hầu đáp:
"Phương tiểu thư về trễ, đã nghỉ ngơi rồi ạ."
Đáy lòng thở dài, cảm giác mất mát dưới đáy lòng càng lớn.
"Được rồi."
Hàn Đông Đường bước qua cửa, đột nhiên 'bùm' một tiếng, pháo giấy bay khắp nơi, sau đó từ nơi hắn đứng, những ngọn đèn nhỏ lần lượt được bật lên, lung linh đủ màu sắc chậm rãi thắp sáng cả căn phòng, cũng thắp lên ánh sáng trong thế giới của hắn.
Hàn Đông Đường ngưng thở, nhìn tràng cảnh trước mặt, cả người cứng đơ chẳng dám động.
Sau đó, hắn thấy cô gái bước tới.
Cô đội mũ sinh nhật, tay cầm bánh kem cẩn thận đi tới, sau đó giơ bánh ra, lạnh nhạt nói:
"Sinh nhật vui vẻ."
Hàn Đông Đường dường như vẫn còn chưa định thần, chỉ ngây ngẩn nhìn cô, sau đó trong đầu 'ầm' một tiếng, pháo hoa bay đầy.
Cô...đang tổ chức sinh nhật cho hắn?
Thân thể như có dòng nước ấm chảy qua, đánh mạnh vào trái tim, khiến tâm tình hắn trở nên vô cùng kích động.
Hàn Đông Đường không biết nên diễn tả cảm giác này thế nào, chỉ là hắn thật sự... thật sự rất vui, rất kinh hỉ...
Cảm giác đón sinh nhật cùng người mình yêu, hắn cuối cùng cũng có thể cảm nhận.
Nhìn người đàn ông đứng như pho tượng trước mặt, cô nhíu mày, nói:
"Cầm, mỏi tay."
Hắn hoàn hồn, vội đỡ lấy bánh, sau đó cẩn thận hỏi:
"Em...đồng ý đón sinh nhật cùng tôi?"
Cô hỏi lại:
"Hôm nay không phải sinh nhật anh?"
Hắn gật đầu:
"Hôm nay sinh nhật tôi."
"Vậy anh còn hỏi?" Ngốc à?
"Tôi..." Hạnh phúc tới quá bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay.
Hắn buông áo ngoài xuống sofa, bước đến bên cạnh cô, đặt bánh xuống.
Người hầu tiến lên cầm lấy áo, sau đó lui ra hết, trong nhà nhanh chóng chỉ còn hai người.
Cô đưa ra một cái hộp, hơi mất tự nhiên nói:
"Tặng anh."
Hàn Đông Đường nhướng mày, đưa tay nhận lấy, mắt lại nhìn cô chăm chú.
Cô bị nhìn đến khó chịu, đánh mắt sang chỗ khác, nói:
"Tôi chỉ tùy tiện lựa thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều."
Đáy mắt hắn nổi lên ý cười nhàn nhạt, mở hộp quà ra. Nhìn món quà được bao bọc cẩn thận nămg yên trong hộp, ý cười càng đậm hơn.
"Tùy tiện? Tùy tiện mà có thể chọn ra nhãn hiệu này, em đúng là tùy tiện thật đấy."
Giọng nói trầm ấm pha lẫn ý cười của hắn vang bên tai cô, khiến tim cô vô thức đập mạnh, lui lại một bước, nhìn chằm chằm hắn:
"Anh có ý gì?"
Hắn bật cười, ôm hộp quà vô cùng cẩn thận:
"Không có gì."
Sau đó tiến lên, nhanh hơn cô một bước in lên trán cô một nụ hôn:
"Cảm ơn em."
Hàn Đông Đường như lột bỏ hết tất cả sự sắc bén lạnh lẽo, ở trước mặt cô nở nụ cười ấm áp, xuất phát từ trái tim sâu thẳm.
Cô bị hắn hôn đến cứng đờ người, lát sau mới hoàn hồn, sắc mặt đanh lại, nhưng cũng không nói gì.
Hắn nhìn bàn thức ăn, hỏi cô:
"Em làm à?"
Trên bàn, đã số là những móm cô từng nấu, hắn khen ngon.
Cô vậy mà lại nhớ.
Cô bước qua người hắn, chậm rãi nói:
"Tôi không biết anh thích ăn gì nên nấu đại."
Hắn mỉm cười, môi mấp máy không ra tiếp, nhưng cô biết hắn đang nói gì.
Hai bên gò má ửng lên bất thường, cô gằn lên:
"Hàn, Đông, Đường!"
Hắn bật cười, giơ tay xin hàng, sau đó kéo cô ngồi xuống ghế, còn mình thì đi về phía đối diện, ngồi xuống.
Cô đưa ly rượu lên, nhíu nhíu mày, sau đó ngượng ngập nói, "Sinh nhật vui vẻ."
Hắn bật cười, cụng nhẹ ly rượu, uống cạn sau đó nhìn xung quanh:
"Đều do em làm à?"
"Không phải." Cô nói thật, đây là người hầu làm, cô không làm.
Hắn chỉ cười, không nói.
Trong ánh sáng mờ ảo, nụ cười của hắn như đang mê hoặc người khác. Cô đánh mắt sang chỗ khác, không nhìn.
Hai người yên lặng ăn xong bữa tiệc. Sinh nhật không ồn ào, cũng không náo nhiệt, không hoành tráng như những gia tộc lớn khác, nhưng Hàn Đông Đường cảm thấy rất mãn nguyện, hôm nay hắn rất vui, đã rất lâu rồi, hắn không có cảm giác này.
Đêm khuya.
Hắn ngồi trên bàn làm việc, nhìn đồng hồ trong tay, sau đó mỉm cười, đưa đến khóe môi, in một nụ hôn.
Cảm ơn em.
______