Lúc Mike đem đồ ăn về thì Tần Liên đang nằm trên giường nghịch điện thoại, nghe tiếng mở cửa, cậu buông điện thoại xuống, nghiêm chỉnh nằm trở về.
Mike đi vào, khẽ liếc cậu một cái, kéo bàn chuyên dụng cho bệnh nhân ra, đặt thức ăn lên bàn, nhìn cậu nói:
"Ăn đi."
Tần Liên nhìn bát cháo trắng trên bàn, vẻ mặt đặc sắc vô cùng, sau đó nhẹ giọng hỏi:
"Chỉ có cái này?"
"Chỉ có cái này." Mike đáp lại.
Vậy là trợ lí Tần với vẻ mặt đau khổ ngồi gặm bát cháo.
"Anh ăn gì chưa?" Tần Liên hỏi.
"Chưa, cậu ăn đi." Nói như vậy, nhưng Mike lại thâm ý nhìn cậu.
Tần Liên hơi cau mày sau đó đột nhiên xúc một muỗng, đưa tới bên miệng Mike, ngập ngừng nói:
"Anh...ăn một miếng đi."
Mike hơi nhướng mày, khóe miệng dâng lên nụ cười, phối hợp với Tần Liên, cúi người há miệng ăn muỗng cháo, đầu lưỡi còn vươn ra, tà ý liếm khóe môi.
Tần Liên đột nhiên căng thẳng, hai tai nóng bừng, vội cúi đầu ăn cháo, che đi thần sắc mất tự nhiên.
Điên rồi.
Sao cậu lại không khống chế được chứ.
Mike mỉm cười, trong phòng bệnh vốn ngột ngạt, có một tình cảm ấm áp dịu dàng lặng lẽ dâng lên giữa hai người.
.....
Phương Mộc Tĩnh mang theo đồ trở về phòng bệnh.
Cô đi tới bên giường, nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
"Cởi áo."
Hắn hơi nhướng mày, chậm rãi cởi áo ra, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn cô.
Phương Mộc Tĩnh nhìn hắn chậm chậm chạp chạp, cũng không hối thúc, chỉ kiên nhẫn đợi.
Áo cuối cùng cũng cởi xong, bên cánh tay và lồng ngực trái đều được dùng băng gạc trắng băng lại, bây giờ lại ẩn ẩn thấm máu.
Sắc mặt cô nghiêm túc, không nhìn ra cảm xúc gì, cận thận gỡ băng ra.
Nhưng thực chất, dưới đáy lòng đang không ngừng run lên từng đợt.
Cô biết, hắn luôn sẽ đối mặt với nguy hiểm, nhưng nhìn hắn bị thương như thế này, trái tim vẫn không nhịn được co rút.
Miệng vết thương hơi sưng, nhìn qua có vẻ vô cùng dữ tợn.
Cẩn thận sát trùng miệng vết thương, sau đó băng bó lại.
Cả quá trình hai người đều im lặng. Hắn không dời ánh mắt khỏi người cô, còn cô không dời mắt khỏi vết thương của hắn.
Cảnh tượng không gượng gạo kỳ quái, mà phá lệ đẹp đẽ đến lạ.
"Được rồi, mặc áo vào đi."
Cô đem băng gạc thấm máu để vào khay, gỡ găng tay y tế chuyên dụng ra.
Nhìn hắn mặc lại áo, cô nói:
"Không được động mạnh, không được để vết thương thấm nước, ăn thức ăn nhạt, hạn chế đồ uống có cồn."
Cô một đường mà dặn, hoàn toàn là lời của bác sĩ nói với bệnh nhân.
Hàn Đông Đường nhếch môi, lộ ra nụ cười gian tà:
"Viện phó Phương, vẻ nghiêm túc của em thật quá mê người."
Cô nhíu mày, đầu ngón tay cầm khay hơi siết chặt:
"Tôi không đùa với anh."
Hắn bật cười:
"Được được, đều nghe em."
Tim cô đập mạnh, nhịp tim gia tốc, cả khuôn mặt đều lộ rõ vẻ mất tự nhiên:
"Anh nghỉ ngơi đi."
Nhìn cửa phòng đóng lại, Hàn Đông Đường không nhịn được bật cười vui vẻ.
Hai ngày sau đó, vết thương của hắn hồi phục rất tốt, nhưng Tần Liên vì vết thương quá nghiêm trọng nên mới chỉ có thể ngồi dậy, vẫn chưa thể đi lại.
Trong phòng bệnh, Hàn Đông Đường ngồi cạnh giường cậu ta:
"Cậu cứ chăm sóc tốt cho bản thân mình đi, có việc gì thì cứ gọi cho Mike, đừng gắng sức."
Hàn Đông Đường mặc dù lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng đối với thuộc hạ trung thành, nhất định sẽ không bạc đãi.
Tần Liên cúi đầu:
"Vâng."
Hai người nói chuyện một lát, sau đó Hàn Đông Đường đứng dậy, nói với Mike:
"Cậu đi theo tôi."
Mike nhìn Tần Liên một cái, sau đó đi theo hắn ra ngoài.
Hai người về phòng bệnh của Hàn Đông Đường.
Mike nhìn vào trong. Gã đàn ông bị hai người mặc áo đen đè lại trên đất, thái dương hai bên đều bị súng chỉa vào, trên mặt là vẻ sợ hãi cùng kinh hoàng.
Mike nhíu mày, nhìn Hàn Đông Đường:
"Lão đại?"
Hàn Đông Đường ngồi trên giường bệnh, lạnh lẽo nhìn gã ta:
"Đến giết tôi."
Bị ánh nhìn lạnh lẽo của Hàn Đông Đường ngắm trúng, gã đàn ông co lại, toàn thân run lên, run rẩy nói:
"Tôi...tôi chỉ nhận mệnh làm việc, Hàn...Hàn lão đại, xin tha cho tôi..."
Hàn Đông Đường mím môi cười, cười đến toàn thân gã đều đông cứng.
"Tha? Mày kể chuyện cười à?"
Từng chữ như hàn băng đâm thủng thần kinh gã ta, gã ta không ngờ rằng, người này bị thương nhưng một thân áp lực kia không hề tổn hại chút nào, gã càng không ngờ rằng, hắn sẽ hồi phục nhanh như vậy.
Hắn đã bị thương, nhưng tốc độ hồi phục kia là một thứ đáng kinh ngạc.
Bên chân gã đang chảy máu, một chân khác gãy đi, đều do người đàn ông đó làm.
Mike nhíu mày, đáy lòng dâng lên một trận tàn ác, tiến lên, lạnh giọng hỏi:
"Ai sai mày tới?"
Gã đàn ông run lẩy bẩy, thuộc hạ của Hàn Đông Đường, khí tràng cũng lớn như vậy.
"Tôi...không thể nói."
Nhưng gã không biết, nếu nói gã sẽ chết, không nói cũng sẽ chết.
Mike nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn thấp thoáng sát khí, quay sang nhìn Hàn Đông Đường xin chỉ thị.
"Lão đại, nên làm thế nào?"
Hàn Đông Đường như lơ đễnh nói:
"Không nói cũng không sao, trên người hắn ta có một cái thiết bị theo dõi, lấy xuống rồi giết đi."
Gã đàn ông trợn tròn mắt không thể tin.
Hắn...hắn làm sao biết?!
Thiết bị này, là trước khi gã ta đi, lão đại gã ta đã đưa cho gã, nói rằng hắn sẽ không thể phát hiện được, khi có chuyện gấp, cứ kích hoạt nó.
Nhưng tại sao, tại sao hắn lại biết?
Gã ta sợ hãi, hai tay cứng đờ, cả người bị kìm chặt trơ mắt nhìn thiết bị theo dõi bị Hàn Đông Đường nói ra vị trí, sau đó bị Mike lấy đi.
Gã ta quên mất, đây là Hàn Đông Đường.
Nếu ai cũng có thể giết hắn, hoặc lừa gạt hắn, thì hắn đã chẳng sống đến bây giờ, lại khiến mọi người trong Hắc đạo kính sợ.
Hàn Đông Đường cầm thiết bị theo dõi, vân vê một lát, sau đó khẽ dùng sức.
Rắc!
Thiết bị theo dõi vỡ tan trên tay hắn. Hắn nâng ánh mắt, đứng dậy, đến trước mặt gã ta, gã ta run sợ ngẩng đầu lên.
Hắn nói:
"Lão đại của mày bị thương nặng như vậy, mà cũng có tâm tư đi tính kế giết tao, không tồi, xem ra hắn ta cũng chê mình sống lâu quá rồi."
Hắn vốn định để chuyện này tính sau, nhưng không ngờ, hắn ta lại gấp gáp như vậy.
Vậy thì tiễn hắn ta một đoạn thôi.
Hàn Đông Đường giơ tay, cánh môi tà ác nhếch lên.
Trong không khí, hai tiếng 'bụp' vang lên, hai bên thái dương gã đàn ông xuất hiện hai lỗ đen hoắm, chậm rãi chảy máu.
Gã ta tròn mắt, thân thể 'phịch' một tiếng, ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Trong không khí, thoang thoảng mùi máu tươi, hòa lẫn mùi thuốc súng, cộng thêm hình ảnh này, vô cùng dọa người.
"Mike, tổng bộ đó, cậu giải quyết đi."
Mike đương nhiên biết hắn đang nói đến gì, gật đầu nhận mệnh.
Cửa phòng bị đẩy ra, một vệ sĩ đi vào:
"Lão đại, Phương tiểu thư đang đi tới."
Sắc mặt lạnh lẽo không đổi của Hàn Đông Đường khẽ biến, vội ra hiệu cho hai tên áo đen mang người đi, còn Mike lấy trên người xuống một lọ thuốc, đổ trên vết máu.
Vết máu nhanh chóng bốc hơi biến mất, còn Hàn Đông Đường thì đã sớm nằm lên giường, nhưng một giây sau, lại cảm thấy không đúng.
Sau lưng hơi ướt, lúc này đang dấy lên cảm giác lạnh lẽo.
Trong đầu vang lên hai từ: Không xong!
Khoảng thời gian này, vết thương đều do cô xử lí, tình trạng như thế nào cô đều rõ.
Bây giờ vết thương nứt ra, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Mike thấy sắc mặt của hắn không hợp lí lắm, vội chạy ra cửa.
Cánh cửa bị đẩy ra, cô gái mặc áo blouse trắng đi vào.
Cô cầm khay, thấy Mike đứng bên cửa thì kinh ngạc, sau đó hỏi:
"Anh cũng ở đây à?"
Mike cúi đầu, nói:
"Vâng, lão đại gọi tôi đến bàn giao chút việc."
Cô cũng không nghi ngờ gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó đi vào.
Đến gần giường bệnh, cô hơi hít sâu, sau đó nhíu mày.
Trong không khí, thoảng mùi máu, rất nhẹ, nhưng cô có thể ngửi ra, hoàn toàn là do nghề nghiệp của cô.
Hàn Đông Đường sâu kín liếc cô, sau đó hơi căng người.
"Đến giờ thay băng. Cởi áo."
Vẫn là giọng điệu đó, nhưng bây giờ Hàn Đông Đường lại cười cười, không phối hợp như thường ngày.
"Hôm nay cứ để Mike thay cho tôi đi."
Cô cau mày, dò xét nhìn hắn:
"Anh có chuyện gì?"
Bình thường, hắn còn không chờ được, thấy cô là muốn cởi áo ngay, nhưng bây giờ lại nói như vậy, nhất định là có chuyện.
Hắn hơi suy nghĩ, sau đó nói:
"Em làm việc bận rộn, cứ để Mike giúp đi."
Mike ăn ý tiến lên:
"Phương tiểu thư, cô cứ để tôi đi, tôi biết thay."
Mày cau càng chặt, cuối cùng cô tiến lên, bàn tay trắng nõn dùng sức, đè hắn xuống.
Hàn Đông Đường không ngờ cô sẽ làm vậy, phản ứng không kịp, cả người đều cúi xuống, lại khẽ rên một cái.
Hắn thầm kêu lên, sau đó lại nghe thấy tiếng hít sâu của cô, dường như cả bàn tay cầm khay đều đang run lên.
Hắn vội ngồi dậy, nhìn cô, lắp bắp:
"Em..."
Sắc mặt cô lạnh lẽo, trong mắt ẩn chứa tia tức giận và lo lắng, chỉ hắn:
"Anh!"
"Sao vết thương lại như thế này?"
Cô gằn giọng, mím môi nhìn hắn, cảm giác lửa giận đang bốc lên, nhưng giọng cô lại lạnh băng.
"Tôi có thể không nói không?"
Hắn không muốn cô biết chuyện mình vừa làm.
Hắn tưởng cô sẽ tức giận, nhưng cô lại không.
Nghe hắn nói, cô hơi sững người, sau đó bật cười, cả hai bàn tay đều run lên, nheo mắt nhìn hắn.
"Có thể."
Hắn bất ngờ, nhưng lại nghe cô nói tiếp:
"Cơ thể là của anh, anh không muốn bảo quản, tôi cũng hết cách."
Giọng nói cô đều lại, nhưng hắn biết, cô đang rất tức giận, vì xung quanh người cô đang bao phủ bởi một tầng áp thấp.
Đáy lòng kêu lộp bộp. Hắn chỉ hận không thể cắn lưỡi mình, vội nói:
"Tôi không có ý đó, em..."
Cô quay người, đi lại, dúi khay vào người Mike, lạnh giọng:
"Cậu làm đi. Sau này cậu cứ thay cho hắn đi, tôi không làm nữa."
Cô vì hắn mà lo lắng, quan tâm chăm sóc hắn chu đáo tận tình, vậy mà bây giờ hắn lại biến mình thành như vậy.
Hắn xem sự quan tâm của cô là trò đùa à?
Hàn Đông Đường vội nhảy từ trên giường xuống, chạy theo cô.
"Tiểu Tĩnh."
Cô quay lại, nhìn chằm chằm hắn:
"Đừng để tôi thấy anh.
Hàn Đông Đường biết cô giận rồi.
Cũng biết mình toi rồi.
"Lão đại."
Hắn không vui nhìn sang, nói:
"Thay."
Phải mau chóng hồi phục.
Mike đổ mồ hôi lạnh, tiến lên theo hắn đi lại giường bệnh.
....
Cô đang đi nửa đường thì gặp Cố Vạn Tinh, anh thấy sắc mặt cô không tốt, hỏi:
"Sao thế? Hàn Đông Đường lại làm gì à?"
Có thể khiến cô tức giận, bây giờ không nhiều nha.
Cô trừng anh, đè âm thanh xuống, gằn mạnh:
"Đừng nhắc đến hắn ta. Phiền phức!"
Nhìn bóng lưng cô gái, Cố Vạn Tinh vô tội chớp mắt.
Anh có làm gì đâu.
Sao lại quát anh?
Đi tìm cô vợ nhỏ an ủi.
Thật buồn.
______