Dù Phương Mộc Tĩnh nói không cần hắn giải quyết, nhưng Hàn Đông Đường vẫn thầm lặng điều tra.
Mike đứng một bên, thay thế vị trí của Tần Liên, rõ ràng rành mạch nói cho hắn nghe thông tin tra được.
Hàn Đông Đường nghe xong, đôi mắt nheo lại, ánh sáng bên trong đôi mắt lặng lẽ rút đi, chỉ còn lại bóng tối và sự lạnh lẽo.
"Lão đại?"
"Cố gia đã đánh tiếng?" Hắn lên tiếng hỏi.
Mike gật đầu, "Vâng."
Chuyện Phương Tâm Văn muốn tiếp cận Cố Vạn Tinh bị Cố gia phát hiện.
Còn làm sao mà phát hiện?
Đương nhiên là Sơ Ái nói.
Ba mẹ Cố biết được, tức giận cho người theo dõi cô ta, cuối cùng cũng bắt gặp được cảnh cô ta bám theo Cố Vạn Tinh, giả vờ yếu đuối, bắt chuyện làm quen, sau đó còn có vài động tác thu hút ánh nhìn.
Cố Vạn Tinh cay mắt cô ta, trong tim chỉ có bà xã đáng yêu nhà mình, không thèm để ý đến con lăng quăng kia nên lập tức rời đi.
Mẹ Cố tức giận, ở bên tai ba Cố mắng cô ta, lại phàn nàn gì mà, người phụ nữ như vậy, bây giờ vẫn còn tồn tại sao? Không biết Vạn Tinh đã có vợ à? Sao lại không biết xấu hổ như vậy? Cô ta một góc cũng không bằng Tiểu Ái, lại muốn trèo cao!
Ba Cố nghe xong, gật đầu liên tục, sau đó vuốt lưng mẹ Cố, giọng điệu nhẹ nhàng khuyên nhủ:
/Bà đừng tức giận, tôi đã cho người xử lí rồi./
Mẹ Cố lập tức yên lặng, quay sang nhìn ông:
/Xử lí thế nào?/
Ba Cố nói:
/Phương thị./
Mẹ Cố lập tức hiểu ra, gật đầu nhìn ông bằng ánh mắt thâm tình.
/Phải như vậy chứ./
--
Hàn Đông Đường nhíu mày, ánh mắt tối lại:
"Con gái ông ta làm, bây giờ lại tìm Tiểu Tĩnh giải quyết?" Âm thanh có chút lạnh, mang theo hơi thở tàn nhẫn.
Mike mỉm cười, giọng điệu có chút vui vẻ trên nỗi đau người khác:
"Lão đại, Phương tiểu thư đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, bây giờ ông ta lại không biết xấu hổ như vậy, chậc chậc..."
Hàn Đông Đường gõ ngón tay lên bàn, suy tư, sau đó nói:
"Nếu đã vậy thì tặng ông ta một món quà nhỏ đi."
Để ông ta biết, người nào nên động, người nào không nên.
Tiểu Tĩnh của hắn, cũng dám lợi dụng.
Mike gật đầu, "Vâng ạ."
"Cậu lui trước đi."
Mike cúi người, chào một tiếng, sau đó ra khỏi thư phòng.
Đi gặp bảo bối nhà mình thôi.
.....
Hàn Đông Đường quay về phòng ngủ, nhưng cô không có ở đây.
Hắn định ra ngoài tìm cô, thì ánh mắt vô tình quét qua bàn trang điểm, dừng lại trên một hộp quà tranh trí bắt mắt.
Quà?
Hàn Đông Đường tiến lên, cầm hộp quà lên.
Đôi mày hơi cau lại, hắn giơ tay kéo mảnh ruy băng trên hộp quà ra.
Bàn tay chậm rãi mở nắp hộp, bên trong có một tấm thiệp, phía dưới tấm thiệp có hai cái hộp nhỏ.
Cửa phòng mở ra, Phương Mộc Tĩnh đi vào, thấy hắn đứng trước bàn trang điểm thì giật mình. Sau đó ánh mắt dời xuống tay hắn, cả cơ thể khẽ giật.
Hàn Đông Đường thấy cô vào, buông hộp quà xuống, đi về phía cô.
"Em đi đâu vậy?"
Cả khuôn mặt cô đỏ bừng, phía trán còn lấm tấm mồ hôi.
Cô một tay chống eo, một tay phất gió, hơi thở có chút gấp, nói:
"Em đang làm bánh, nhưng thời gian sai lệch một chút, cháy đen rồi."
Hắn nhìn vẻ mặt cô, bàn tay giơ lên nhẹ nhàng lau đi vệt mồ hôi trên trán cô, ân cần hỏi:
"Em không sao chứ?"
Cô lắc đầu, "Không sao."
Hàn Đông Đường nhìn nhìn cô, sau đó hỏi:
"Hộp quà kia là gì vậy?"
Cô ngẩn người, sau đó mới nhớ tới hộp quà hắn vừa cầm trên tay.
"À, cái đó...là quà sinh nhật cho anh."
Lúc này tới lượt Hàn Đông Đường ngẩn người.
Quà sinh nhật?
Hắn hơi nghĩ nghĩ. Hình như, sinh nhật hắn vừa qua mà nhỉ? Vả lại, cô cũng đã tặng quà
Thấy hắn nhìn mình, khuôn mặt cô hơi trầm xuống.
"Là đợt sinh nhật năm chúng ta chia tay."
Hàn Đông Đường kinh ngạc, đưa tay cầm lấy hộp quà, rút bên trong ra một tấm thiệp, bên trong viết: Sinh nhật vui vẻ.
Trái tim Hàn Đông Đường co rụt lại, mơ hồ đau đớn, hắn có thể tưởng tượng ra tình cảnh khi đó.
Cô gái ôm hộp quà định tặng cho bạn trai, cuối cùng bạn trai lại đột ngột bảo chia tay.
Hắn khẽ hít sâu, nhắm mắt lại, cánh tay vươn ra, kéo Phương Mộc Tĩnh vào lòng.
Giọng hắn hơi khàn, nghe ra sự run rẩy rất nhỏ:
"Xin lỗi..." cùng cảm ơn em.
Cô bật cười, hai tay ôm lấy hắn, nói nhỏ:
"Không sao, dù sao cũng qua rồi, sau này, năm nào em cũng tặng quà sinh nhật cho anh."
Hắn vùi đầu vào tóc cô, thì thầm:
"Em chính là món quà lớn nhất mà ông trời tặng anh."
Cô quý giá hơn cả những thứ bảo vật ngoài kia, khiến hắn nguyện dùng cả sinh mệnh để bảo vệ.
"Anh xem nó được không?"
Hắn chỉ tay vào hai cái hộp nhỏ phía dưới.
Cô khẽ gật đầu.
Hắn mở cả hai cái hộp ra, bên trong mỗi hộp là một sợi dây chuyền.
Nhìn từ màu sắc và kiểu dáng thì rất dễ nhận ra, đây là một cặp dây chuyền đôi.
Dây chuyền màu đen, mặt dây là một chiếc nhẫn.
Hàn Đông Đường ngạc nhiên, cầm chiếc nhẫn lên xem, mới phát hiện mặt trong mỗi chiếc đều có khắc chữ.
Hắn nhìn cô, cô mỉm cười, cầm lấy hai chiếc nhẫn đưa về phía có ánh sáng, chữ trong chiếc nhẫn lập tức hiện ra dưới ánh sáng.
Một chiếc có chữ 'Đường', một chiếc có chữ 'Tĩnh'.
Hàn Đông Đường nhìn cô.
Đồ định chế?
Cô mỉm cười, đưa tay xuống, nói:
"Vốn là tặng cho anh, nhưng lúc đó đã không còn cơ hội."
Hàn Đông Đường tỉnh dậy trong cơn thất thần, nói:
"Bây giờ tặng vẫn còn kịp."
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, khó hiểu.
Hắn vươn tay, lấy một sợi dây có chữ 'Đường' trong tay cô, đeo lên cổ cô, còn sợi có chữ 'Tĩnh' thì ra hiệu cô đeo lên cho mình.
Phương Mộc Tĩnh ngẩn người, nhưng lại theo lời Hàn Đông Đường đeo lên cổ hắn.
Hắn nhìn cô, đưa tay cầm lấy mặt dây chuyền, cười nói:
"Xem đi, vẫn chưa muộn."
Cô bật cười, trái tim nóng lên, cả người đều ấm áp thoải mái, mà cỗ không vui kia, cũng biến mất lúc nào không hay.
Thật biết cách dỗ người.
.....
Hôm sau cô không cần đến bệnh viện, liền ở trong nhà nghỉ ngơi, Hàn Đông Đường thấy cô không đi làm liền không đến Hàn thị, ở nhà cùng cô.
Lúc đó, cô cười cười, chọc ngực anh:
"Anh không sợ tập đoàn phá sản à?"
Hắn bật cười, nắm lấy ngón tay cô, hôn lên:
"Yên tâm, tài sản của anh đủ để con chúng ta sống an nhàn cả đời."
Phương Mộc Tĩnh đỏ bừng cả mặt:
"Con gì chứ?"
Hắn ngồi xuống ghế sofa, thuận thế kéo cô, để cô ngồi lên đùi mình, nhướng mày:
"Em không muốn sinh con cho anh?"
Cô quay đầu đi, giả vờ giận dỗi nói:
"Không muốn."
Hắn quay mặt cô lại, hôn một cái lên môi cô, âm thanh đè thấp, mang theo sự trầm khàn:
"Chuyện này, cũng không phải hoàn toàn do em quyết định."
Cô bật cười khanh khách, né tránh nụ hôn của hắn, sau đó lại kéo tay hắn, hỏi nhỏ:
"Đông Đường, anh thích con trai hay con gái?"
Hàn Đông Đường hơi suy tư, sau đó nói:
"Là em sinh ra anh đều thích, nhưng mà..."
Cô chớp mắt, chờ hắn nói tiếp:
"...anh vẫn thích con gái hơn."
Cô nhăn mày, "Tại sao? Không phải đàn ông các anh luôn cần người nối dõi tông đường à?"
Hắn khẽ cười, chạm vào đầu mũi cô, giọng nói cưng chìu:
"Con trai, ừm, đại khái sẽ giành em với anh."
Cô ngớ người:
"Đều là con của anh mà, ai đời lại đi nói con mình như thế."
Hắn bật cười:
"Nhưng chỉ cần em sinh ra, anh nhất định sẽ thương yêu vô tận."
Cô mỉm cười hạnh phúc, vùi mặt vào ngực hắn.
....
Buổi chiều, cô nói mình muốn đi siêu thị mua ít đồ, Hàn Đông Đường liền lái xe đưa cô đi.
Trước khi xuống xe, cô nói:
"Em mua ít đồ, sẽ rất nhanh."
"Ừ."
Hàn Đông Đường khẽ gật đầu, cũng không quá lo lắng.
Quả thật cô mua rất nhanh, nhưng vừa ra khỏi cửa, liền có hai gã đàn ông đi tới.
Cô giật mình, vừa định đi nhanh thì hai gã đàn ông chạy lại, kép lấy tay cô, một gã nhanh chóng đưa tay, cầm theo một cái khăn trắng bịt miệng cô lại.
"Ưm...ưm...ưm..."
Phương Mộc Tĩnh hoảng hốt lắc đầu, nhưng cô chỉ cảm thấy đầu mình nặng dần, trước mắt tối sầm lại, sau đó trực tiếp ngất xỉu.
Khu vực này khá vắng người, liền bị bọn chúng biến thành nơi hành động.
______