Mộng Phạn nghe vậy sững người, chiếc đ ĩa đựng đồ ăn trong tay định mang đi rửa cũng rơi xuống đất vỡ làm hai nửa.
"Súng ....súng thật ạ?"
"Nhã Nhã nói mang lên phòng tôi cất sao?"
"Đúng vậy, hình như là mang cất vào thư phòng.
Sau đó thiếu phu nhân về lại phòng thay đồ tồi ra ngoài luôn."
Mạc Tu Kiệt nghe vậy liền quay đầu chạy vội lền tầng vào thư phòng lục hộp đạn ở ngăn kéo.
Lộ Khiết cũng chạy lên theo, đi đến nhìn thấy Mạc Tu Kiệt đang kiểm tra hộp đạn.
"Nhã Nhã thật sự lấy súng đi sao?"
"Bị mất một hộp đạn."
"Nhã Nhã lấy súng đi làm gì?"
Mạc Tu Kiệt nghĩ một hồi liền nhớ đến hai hôm trước Mộng Phạn có đặt một bưu phẩm ở bàn nói rằng có người giao cho An Tịnh Nhã, nhưng lúc anh đi đến nhìn thì không thấy đề tên người gửi.
Lúc đó cũng không nghĩ nhiều, lúc này nghĩ lại liền biết bưu phẩm đó có vấn đề.
Anh vội chạy đến phòng An Tịnh Nhã sau đó cùng Lộ Khiết chia nhau tìm hộp bưu phẩm, cuối cùng là Lộ Khiết tìm thấy mấy mẩu vụn rơi bị khẹt lại ở bàn trang điểm.
Mạc Tu Kiệt cũng cầm đến con búp bê có mái tóc màu đỏ tươi ở đầu giường.
Sau đó Mạc Tu Kiệt kiểm tra xe ở gara, sau khi biết là An Tịnh Nhã lái xe nào đi thì liền Cố Trạch Dương, nói cậu nhanh quét vị trí ở con chíp gắn trên xe.
Nhận được địa chỉ là bến cảng Đông, Mạc Tu Kiệt lại vội vàng cùng Lộ Khiết đi đến đó, trong điện thoại cũng nói Cố Trạch Dương đưa thêm vài người tới.
.....
Mắt thấy người của mình đều bị một mình An Tịnh Nhã đánh cho không đứng lên được, Angel đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó đi đến nhặt khẩu súng màu bạc lên.
Cũng đúng lúc này An Tịnh Nhã đánh gục được tên cuối cùng quật đến trước mùi chân Angel.
Angle tư thế chuẩn cầm khẩu súng nhếch môi cười cùng An Tịnh Nhã, "Thế nào, đánh tiếp đi? Đúng thật là tap không nên xem thường mày, cứ nghĩ mày mất trí nhớ thì không đánh được, không ngờ vẫn còn tay chân nhanh nhẹn như vậy."
An Tịnh Nhã ngược lại không sợ hãi, đá chân một tên ngáng đường sau đó tiến đến gần mũi súng màu bạc.
"Bắn đi." An Tịnh Nhã nhướng mày lên tiếng khiêu khích làm Angel run tay một cái mà kinh ngạc.
Albert vừa rồi ra tay cản An Tịnh Nhã cũng bị đánh lúc này mới đứng dậy được, căng thẳng nhìn Angel, "Angel, bỏ súng xuống đi."
Angel lúc này ánh mắt hứng thú mà hướng đến Albert, lại cất giọng nói, "Mày nhìn hắn ta xem có còn nhớ hắn không? Hắn chính là người tao vừa nói với mày, vụ tai nạn ba năm trước chính hắn là người đã ra tay."
Albert cau mày vội vàng nhìn đến An Tịnh Nhã định giải thích, lại thấy An Tịnh Nhã như có vẻ chẳng quan tâm gì đến điều đó.
"Albert, anh cũng nhìn xem.
Anh đến bây giờ vẫn còn thích cô ta, cô ta lại ngay cả tên anh cũng không nhớ, còn đem anh đánh thành bộ dạng này.
Anh có khác gì một con chó lụy tình ngu ngốc không."
"Angel." Albert cuộn chặt nắm đấm quát lên một tiếng, ánh mắt hoa đào lúc này đã không còn vẻ hào hoa phong nhã như mọi ngày nữa.
"Vậy anh chứng minh đi, chứng minh mình không phải von chó lụy tình đi.
Bên kia còn một khẩu súng.
Thế nào? Có dám không?"
Không gian lúc này liền rơi vào trầm lặng một cách lạ lùng, bên tai ngoài tiếng sóng biển thì không còn bất cứ âm thanh nào.
An Tịnh Nhã cũng đột nhiên hướng ánh mắt trong sáng nhìn đến Albert, đôi mắt biết cười giống như ba năm về trước lúc mà Albert lần đầu tiên nhìn thấy.
Albert nhìn đến một khẩu súng khác ở phía góc con thuyền, sau đó bước dài đi tới đó nhặt khẩu súng lên.
Angel thấy vậy bật cười một tiếng, chỉ là nụ cười còn chưa rút liền thấy khẩu súng đó hướng vào đầu mình.
"Angel, ba năm trước cũng là chị đến kích động tôi, kì thực lúc đó đúng là tôi bị kích động thật, nhưng chị có nghĩ đến, tôi của ba năm trước và tôi của ba năm sau có gì khác nhau không? Kế hoạch ba năm trước của chị rất hoàn hảo, mượn tên tôi hại Anthea, sau đó lại đến kích động tôi khi tôi bị cô ấy từ chối.
Chỉ là tôi nhận ra quá muộn, nhận ra con người xảo quyệt của chị quá muộn."
"Chắc chị cũng không biết, Cao Minh Thành cũng đã sớm biết đám người đó là do chị thuê chứ không phải tôi, nhưng anh ta lại không nói cho tôi biết, đúng là đồ đàn ông ích kỷ.
Nếu anh ta sớm nói cho tôi biết, tôi cũng sẽ không nghe chị gây ra vụ tai nạn đó, mọi chuyện cũng sẽ không thành ra như bây giờ."
"Chị bỏ súng xuống đi, kết thúc mọi chuyện đi."
Angel nghe vậy trái lại không lo lắng nà bật cười, "Cậu có biết tại sao tôi lại không dùng súng của mình không? Nó vốn không có đạn."
Albert nghe vậy vội vả bỏ súng xuống lấy hộp đạn ra kiểm tra, bên trong đúng thật là không có đạn.
Angel bật cười ha hả, chỉ là không nghĩ đến tình huống tiếp theo Albert lại lao đến chỗ cô ta giật súng.
Albert vừa nắm chặt tay Angel chuyển hướng đi nơi khác vừa quay lại hét lớn với An Tịnh Nhã.
"Mau chạy đi.
Bên dưới có ca nô của tôi, mau đi đi."
An Tịnh Nhã lại giống như không nghe thấy, đôi mắt vẫn đầy vẻ tà ác mà nhìn Angel cùng Albert giành giật súng.
Sau đó bước chân cô như bị thôi miên mà tiến đến gần họ, chỉ là bước chân của cô cứng ngắc giống như một con rô bốt bị người ta điều khiển.
Có tiếng nói nói cô làm theo điều Albert, mau chạy xuống dưới.
Nhưng lại có phần trí thức thôi thúc cô không được rời đi, muốn cô tớ gần họ, muốn chính ta cô giết Angel.
Có một giọng nói chứa đầy bi thương không ngừng thôi thúc cô, nói với cô mau trả thù, mau giết Angel, trả thù cho con trai, cho hai vị muội muội.
Nhưng An Tịnh Nhã vốn chẳng phải An Hi trọn vẹn, cô có tình yêu thuần khiết không thù hận của mình, cô không muốn giết người, cô không muốn trả thù.
An Tịnh Nhã như thấy mình rơi vào một không gian u tối, một tai vọng lại những tiếng rống đầy bi phẫn.
"Con trai của tôi, đứa nhỏ chỉ vừa mới chào đời."
"Nhìn người thân của mình bị người ta thay nhau làm nhục trước mặt mình, cô có hiểu cảm giác đó không."
"Đứng trong biển lửa đợi người thương tới cứu, liệu cô có hiểu cảm giác sợ hãi đó không.
Đúng vậy, người đốt lên ngọn lửa đó là tôi, nhưng hắn đã không tới, hắn không tới dập ngón lửa đó, để ngọn lửa cháy thiêu rụi trái tim tôi.
An Tịnh Nhã, cô có hiểu không? Hắn nói yêu tôi rất nhiều, nhưng vì cô ta, hắn nhẫn tâm coi tôi là kẻ dưng xa lạ, vất bỏ too không khác gì một món đồ chơi.
Ngay cả con trai của chúng tôi, hắn cũng đã sớm quên cái chết đó rồi."
An Tịnh Nhã muốn nói, rất muốn nói, con trai của cô chưa chết, nhưng cô lại không thể mở miệng ra nói được, chỉ có thể đứng im lặng trong không gian u tối rơi nước mắt, chịu nỗi đau trái tim dày vò.
Trái tim của cô nói, Cao Minh Thành đối với cô là một lòng một dạ, anh chưa bao giờ làm tổn thương cô, anh vẫn luôn một lòng yêu cô, nói cô mau chóng trở về đợi anh.
"An Tịnh Nhã, tôi mỗi ngày đều ngóng hài tử chào đời, đến lúc nó chào đời, thứ tôi đợi được chỉ là câu nói, đứa bé chết rồi, cũng đem chôn rồi.
Sau đó tôi lại nghe người ta sỉ nhổ, nói tôi không thể sinh con, nói tôi cả đời cũng không bao giờ được nghe hài tử gọi một tiếng mẫu hậu.
Cô có hiểu cảm giác, lúc đứng trên tường thành, hắn nói, hắn không cần giang sơn, hắn chỉ cần ta.
Nhưng đến cuối cùng, hắn để ngồi vững ngai vàng mà không tiếc vứt bỏ ta.
Người đàn bà kia, là cô ta, cô ta .....chính cô ta, đều là do cô ta.
Đều là dọn bọn chúng hại chúng ta.
Mang theo thân xác dập nát, không thể đầu thai trọn vẹn, không thể hưởng hạnh phúc như người khác.
Ha Ha ha....."
Âm thanh mỗi lúc một vang vọng, có uất ức, có tủi nhục, có bi thường, có cả hờn giận, sau đó là tiếng cười bất lực.
Ngay lúc An Tịnh Nhã chuẩn bị gật đầu, một tiếng súng vang vọng đến, cũng là lúc đó cô bừng tỉnh, nhìn thấy Albert từ từ ngã xuống, trên ngực là vết máu loang lổ.
Angel cũng bị giật mình, hai mắt trợn tròn đỡ lấy cánh tay Albert, lại chỉ thấy hai tay mình dính máu, hoảng sợ mà hất tay Albert ra vội vàng lùi lại.
Albert nhìn máu từ vết thương trên ngực mình không ngừng chảy ra, quay mặt hướng đôi mắt hoa đào ươn ướt nhìn đến An Tịnh Nhã, sau đó lại nhoẻn miệng cười.
An Tịnh Nhã cũng bị giật mình mà lùi lại một bước, ánh mắt đan xen biểu cảm không rõ cảm xúc.
"Anthea, mau đi...đi..."
Albert thì thào một tiếng, bàn tay dính đẩy náu đưa ra trước ra hiệu cho An Tịnh Nhã mau rời đi.
"Anh Albert....!" An Tịnh Nhã gọi một tiếng sau đó tiến lại gần.
Albert nghe thấy An Tịnh Nhã gọi như vậy cũng nhất thời sửng sốt.