Ngày hôm sau An Tịnh Nhã hỏi thăm phòng bệnh của Albert sau đó đi đến thăm anh ta.
Vết thương của anh ta ở ngực nhưng may cũng không phải chỗ hiểm, chỉ là mất chút máu nên nhìn có chút suy nhược.
Nhưng khi An Tịnh Nhã nhìn thấy anh ta nhàn nhã tựa đầu vào giường bệnh bóc quýt ăn, sắc mặt nhợt nhạt nhưng nhìn trạng tháu rõ ràng là tràn đầy sức sống.
Thấy An Tịnh Nhã đi vào, Albert vẫy vẫy tay nở nụ cười, đôi mắt hoa đào màu tím cười đến híp lại, "A, Anthea yêu dấu, ăn quýt không?"
An Tịnh Nhã đi đến ghế ngồi xuống, cau mày phàn nàn.
"Ăn nói đàng hoàng, trai chưa vợ nhưng gái có chồng."
Albert bày ra vẻ mặt bé ngoan bị mắng, quýt bóc ra đưa lên đến miệng rồi cũng không dám ăn.
"Có thể đừng nghiêm túc như vậy không."
An Tịnh Nhã trừng mắt, sau đó thật sự nở nụ cười.
"Albert, cảm ơn anh."
"Không có gì, dù sao cũng không chết."
"Đừng có nói như vậy.
Cũng xin lỗi anh, chuyện ba năm trước."
"Từ chối hay đồng ý là quyền của em, nhưng nà đúng là, chỗ này nè...." Albert cầm miếng quýt chỉ vào vị trí tim mình, "Nó thật sự đã rất sững sờ, lần đầu tiên bị tổn thương đó."
Sau đó lại bắt đầu càm ràm, "Aizz, tên Cao Minh Thành đáng chết.
Nếu hắn chịu nói ra....!Hắn rõ ràng biết chuyện năm đó không phải do anh làm, nhưng hắn một hai im lặng không chịu nói với em."
An Tịnh Nhã im lặng không trả lời, ánh mắt chuyển đến giỏ hoa quả, sau đó tự mình bổ ra một quả cam chua ăn.
Albert thấy vậy cũng ăn một miếng, nhưng vì quá chua mà suýt chút nữa phun hết ra, nhìn đến An Tịnh Nhã lại vẫn thấy cô ăn ngon lành như không có gì.
"Sao vậy? Mất vị giác rồi sao?"
An Tịnh Nhã nuốt miếng cam cuối cùng, "Không có, đột nhiên thèm chua thôi."
"Anh ấy đang ở đâu?" An Tịnh Nhã điềm nhiên lấy một quả cam nữa bổ, tiếp tục hỏi.
Albert tiếp tục sự nghiệp ăn quýt của mình, "Không biết."
An Tịnh Nhã nâng mắt lên nhìn, sau đó lại hạ xuống, "Đang làm cái trò gì không biết."
Albert nheo mắt lại, thâm ý là hỏi, "Em không sợ anh ta là thật sự đến với Angel sao?"
Động tác bổ cam của An Tịnh Nhã không hề dừng lại, biểu hiện cho sự chắc chắn trong câu trả lời của cô, "Sẽ không."
Mặc dù cô biết là có người có suy nghĩ ngược lại với cô.
Nếu không chấp niệm cũng không mạnh như vậy.
"Angel, ngay từ đầu cô ta đã thua rồi sao?" Albert bâng quơ nói một câu, ném miếng quýt nên sau đó bắt trúng mà nhai.
"Cô ta...ngay từ đầu đã không có cơ hội thắng."
An Tịnh Nhã đặt lại con dao vào chỗ cũ, cầm theo nửa miếng cam đã gọt vỏ, "Cái này em xin nhé."
"Không phải ông cậu của em rất quan tâm em sao? Chẳng lẽ anh ta không mua nổi cho em một cân cam."
An Tịnh Nhã quay đầu mỉm cười nói chào tạm biệt, "Nhìn anh có tinh thần như vậy rất tốt, em cũng sẽ không cảm thấy áy náy nữa.
Ra viện rồi muốn về nước không?"
"Albert vuốt cái bụng hơi lo của mình, "Còn đang suy nghĩ.
Sap vậy, nhanh như vậy đã muốn đuổi người rồi sao?"
An Tịnh Nhã mỉm cười không đáp, vẫy vẫy tay chào tạm biệt đi ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng thì Albert cũng nhe răng trợn mắt che vết thương ở ngực, đau a~~
An Tịnh Nhã ngày hôm đó xuất viện về nhà luôn, trạng thái tinh thần vừa nhìn đã biết là rất tốt, ăn khỏe, còn vừa xem ti vi vừa cười nghiêng ngả.
Hôm sau cô lại giành ra thời gian buổi sáng đến thăm ba mẹ Cao, cũng đồng ý với bác sĩ để ông ấy bắt đầu làm trị liệu kch thích sóng não cho họ.
Hai người họ đã được chuyển về phòng bệnh thường nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
An Tịnh Nhã thuê phòng bệnh lớn chia ra bởi vách ngăn nhỏ để ba mẹ Cao cùng năm chung một phòng, cô cũng sẽ thường xuyên đến thăm họ.
Cũng đặc biệt thuê hai y tá riêng có thể luôn túc trực bên cạnh giường bệnh của họ.
Sau khi cô sắp xếp cho ba mẹ Cao xong cũng qua giờ cơm trưa, cô đến một nhà hàng gần đó dùng bữa sau đó đến công ty.
Lại nói đến Triệu Chấn Đông, quả thực sắp coi mình thành người điều hành Cao thị rồi.
An Tịnh Nhã vừa đến công ty liền nghe thông báo Triệu Chấn Đông tự ý triệu tập hội đồng quản trị bàn bạc vấn đề thay đổi người điều hành.
An Tịnh Nhã quay sang nữ thư ký hỏi, "Thư ký Giang đâu?"
"Thư ký Giang sáng giờ vẫn chưa đến."
An Tịnh Nhã vội lấy điện thoại ra gọi nhưng đầu bên kia đều báo số máy bận, như vậy Giang Minh Triết hẳn là bị người có Triệu Chấn Đông áp chế để ông ta thuận lợi mua chuộc ban hội đồng quản trị.
Giang Minh Triết tuy chỉ là thư ký cấp cao của phòng thư ký, nhưng đu bên cạnh Cao Minh Thành nhiều năm như vậy đã sớm có địa vị ngang những lãnh đạo cao cấp.
Rất nhiều lần anh đều thay Cao Minh Thành ra mặt giải quyết ổn thỏa rất nhiều chuyện.
Mà An Tịnh Nhã cô có thể thuận lợi điều hành Cao thị hay không, một phần cũng là phải nhờ vào năng lực của Giang Minh Triết giúp đỡ.
Cô lại nhanh chóng ấn số khác, Mạc Tu Kiệt rất nhanh nghe hiểu vấn đề, sau đó nhanh chóng gọi Cao Trạch Dương đến cho người tìm Giang Minh Triết.
An Tịnh Nhã cũng cấp tốc đi đến phòng hội nghị, ngay lúc cô mở mạnh cửa đi vào, mọi người đều giật mình mà nhìn ra cửa, sau đó có vài người như chột dạ mà tránh ánh mắt của cô.
Cô giấu đi sự tức giận của mình, bình tĩnh mỉm cười đi vào, còn liếc mắt đến phòng hội nghị bên tổng bộ qua màn hình kết nối.
"Dượng à, con biết dượng lo lắng cho sức khỏe của con, nhưng cuộc họp quan trọng như vậy cậu cũng phải nói với con một tiếng chứ." Sau đó lại nhìn đến mọi người dịu dàng hỏi, "Mọi người bàn đến đâu rồi.
Nếu không có vấn đề gì vậy chúng ta tiếp tục."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó hạ thấp âm lượng đến mức nhỏ nhất mà thì thầm, "Phu nhân hôm nay lạ."
"Không trang điểm đậm."
An Tịnh Nhã quả thật không có trang điểm đậm nữa, tuy nhiên vẫn dặm thêm phấn nền để che đi sự nhợt nhạt, mái tóc cũng buông thả tự do, từng nếp xoăn sóng nhẹ nhàng mà rủ xuống vai cô.
"Dượng quả thật là có ý như vậy, nghe nói con hôm qua nhập viện, dượng còn tính hôm nay sẽ đến thăm con."
"Cảm ơn dượng.
Cũng không có bệnh gì nặng, chỉ là nhận được tin vui thôi.
Nếu mọi người muốn biết tôi cũng không ngại nói với mọi người."
"Vậy sau khi bàn chuyện xong con cũng chia sẻ tin vui với mọi người một chút."
An Tịnh Nhã nhìn Cao Trạch Tông ngồi bên kia cách một màn hình, hai người đều nhìn nhau, nhưng đều không lộ ra biểu cảm gì khác lạ.
An Tịnh Nhã cũng có thể hiểu, Cao Trạch Tông đã sớm nói bản thân không can dự vào chuyện kinh doanh của gia tộc nên sớm đã không có quyền hạn, cũng chỉ một lòng muốn phục vụ tổ quốc, hiện tại ngồi ở đây cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Vì vậy trong tổng bộ không có tiếng nói, ngồi ở kia cũng chỉ là để không bị trống vị trí chủ tịch, quyền hạn cũng bị giới hạn rất nhiều.
Lại nói đến các nhánh chính của Cao thị, ba Cao còn đang nằm viện, Cao Trạch Tông từ đầu không can dự, bên dưới còn hai quý phu nhân giao quyền hạn cho chồng, cao nhất là quyền hạn của Triệu Chấn Đông.
Trong ban hội đồng tổng bộ là các chi bô lão của Cao thị, tư tưởng cổ hủ đương nhiên sẽ không hài lòng với những người trẻ tuổi như cô, ngược lại là một Triệu Chấn Đông kinh nghiệm thủ đoạn đầy mình sẽ làm hài lòng lợi ích của họ hơn.
Quả nhiên là như vậy, các bô lão kia nhìn An Tịnh Nhã như hổ đói nhìn thấy thịt, muốn ăn tươi nuốt chửng cô vào bụng.
Trong đó một người có mái tóc gần bạc trắng nói:
"Đây là vợ Minh Thành sao, đúng là hình thức không tồi."
Hình thức không tồi?! An Tịnh Nhã giật khóe miệng một cái, hóa ra là đang chửi cô chỉ là cái bình hoa.
Vài người cũng phụ họa nà gật đầu, "Cũng nhìn xem các cô của mình như thế nào, họ mỗi ngày đều vui vẻ mua sắm không phải sao? Minh Thành bị tai nạn, tình hình thế nào rồi?"
An Tịnh Nhã khéo léo đáp lại, "Tình hình vẫn như cũ, vết thương không nặng nhưng cần quá trình hồi phục."
"Ừ, vậy tạm thời Cao thị cứ để Chấn Đông quản đi.
Nên ở nhà thì ở nhà, dù sao nhánh chính của Cao thị cũng đang thiếu hụt, nếu không có người thừa kế vậy cũng chỉ có thể nhanh chóng để người khác tiếp quản, sớm ngày làm quen để thay đổi người thừa kế.
Nếu Minh Thành tỉnh lại vậy sẽ tính sau.
Còn tạm thời cứ vậy đi."
An Tịnh Nhã cũng không nhắc lại việc bản thân nắm giữ toàn bộ cổ phần Cao thị nữa, ngược lại vỗ nhẹ bụng một cái, ánh mắt dịu dàng mà ấm áp.
"Vậy tin vui này cũng chỉ nên nói sớm một chút, đợi đến lúc họp xong mới nói chỉ sợ ai cũng mất vui."
"Tôi có thai rồi.
Cao thị không lo thiếu hụt người thừa kế, tập đoàn này tôi cũng chỉ có thể bỏ ra sức lực mà điều hành thôi.
Dù sao, cũng là để cho thái tử gia tương lai này có đúng không." An Tịnh Nhã cười đến vô hại vuốt be cái bụng vẫn còn phẳng của mình.