Kỳ thực lễ cười lần hai của hai người hôm đó xảy ra những chuyện này, Cao Minh Thành là về sau hôn mê tỉnh dậy mới lên kế hoạch.
Bởi vì...anh đã nhớ lại, toàn bộ.
Hôm đó Cao Minh Thành vốn là có nhiệm vụ đến sân bay đón ba mẹ Cao, nhưng lúc ra xe lại có nhân viên đến nói với anh con đường gần nhất đến sân bay đang bị tắc đường do có một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, trong vài giờ tới chưa chắc đường đi sẽ thông trở lại.
Vì vậy anh đã lái xe đi còn đường ngược lại, chọn con đường dài hơn một chút đi đến sân bay.
Sau đó có một chiếc xe bán tải lao nhanh đâm vào đầu xe anh, anh cũng vì vậy mà mất đi ý thức, tùy tiện bị người ta mang đi, hiện trường cũng được dọn dẹp như chưa có gì xảy ra.
Mà ba mẹ Cao bên kia sau khi xuống sân bay lại không liên lạc được với con trai, đợi một lúc lâu cũng chưa thấy đến.
Sau đó họ gặp được một người quen cũ, người này được tài xế trở ra sân bay đi công tác, lúc đó cho họ đi nhờ đến hôn lễ.
Đi nửa đường liền gặp tai nạn, cả tài xế kia cũng bị thương nặng.
Cao Minh Thành sau khi bị đưa đến căn biệt thự kia, sau vài tiếng đã tỉnh lại, trùng hợp lúc đó Angel đang cùng bác sĩ của cô ta thảo luận, lúc đó trong đầu anh liền gợi lên vài ký ức có thể nói là quan trọng.
Từ những ký ức đó anh biết được bản thân mình đã sớm nhận ra Triệu Kha Nguyệt cùng Triệu Chấn Đông có vần đề, lần đó cùng An Tịnh Nhã về nước kì thực chính là ngăn Triệu Chấn Đông nhúng ta vào tập đoàn Cao thị trong nước.
Nói đến Triệu Kha Nguyệt, anh nhớ đến bản thân từng điều tra qua cô ta sau vụ việc An Tịnh Nhã bị bắt cóc, biết được cô ta mới là người đứng sau dàn dựng lên tất cả việc đó.
Nhưng lúc đó anh không đoán ra Triệu Kha Nguyệt làm vậy có mục đích gì, chỉ sau khi từ An Tịnh Nhã biết cô cự tuyệt Albert anh mới đoán Triệu Kha Nguyệt hẳn là thích Albert, nhưng Albert lại thích An Tịnh Nhã vì vậy nên cô ta dàn dựng nên vụ bắt cóc kia rồi đổ cho anh ta, hòng để anh ta cùng An Tịnh Nhã cắt đứt.
Cuối cùng anh nhớ đến vụ tai nạn ba năm trước, lúc này đầu óc thanh tỉnh liền rõ, Triệu Kha Nguyệt sớm là mượn tay Albert giết người.
Về sau lần thứ hai Albert đến biệt thự này, Triệu Kha Nguyệt không ở nhà, Cao Minh Thành liền mở mắt nhìn chằm chằm Albert.
Albert lúc đó không ngạc nhiên ngược lại còn cười nói, "Quả nhiên là như vậy."
Anh cùng Albert nói chuyện, tên này liền trách anh sớm nói ra nguyên do An Tịnh Nhã cự tuyệt anh có phải mọi chuyện đã không đi xa đến mức này không.
Cũng biết bản thân anh ta lúc đó còn trẻ lại là nam nhân kiêu ngạo, bị người mình thích từ chối còn là dùng lời lẽ khó nghe từ chối, sau đó là một loại lời kích động cùng dụ hoặc của Triệu Kha Nguyệt ở bên tai, vụ tai nạn kinh hoàng ba năm trước cứ như vậy diễn ra.
Albert từ lúc đó liền thay Cao Minh Thành ở bên ngoài quan sát nhất cử nhất động của cha con Triệu Kha Nguyệt, đồng thời cũng là âm thầm ở bên ngoài bảo vệ An Tịnh Nhã.
Mà bác sĩ của Triệu Kha Nguyệt cũng sớm đã bị Cao Minh Thành thu phục, thuốc gì khai trừ trí nhớ đều là giả, co giật hôn mê gần chết cũng là giả, mục đích cuối cùng là để Triệu Kha Nguyệt hoàn toàn tin Cao Minh Thành sau khi hôn mê tỉnh lại một chút ký ức đều biến mất mãi mãi.
Giống như Cao Minh Thành đã từng nói, để kế hoạch thành công, ngay cả người thân nhất nên cạnh cũng phải bị lừa gạt, chỉ vì cuộc sống bình yên sau này, lúc hiện tại nhất định phải hy sinh một chút.
Anh không nói với An Tịnh Nhã, ánh mắt nhìn cô cũng phi thường lạnh nhạt và lạnh lùng, Triệu Chấn Đông chưa khi nào nghi ngờ, trong vòng vài tháng qua liền dùng Cao Minh Thành để thâu tóm toàn bộ Cao thị.
Cao Minh Thành có lúc đã nghĩ, An Tịnh Nhã mang thai thời điểm này cũng thật là tốt, để cô ở chỗ Mạc Tu Kiệt tĩnh dưỡng an thai, việc bên ngoài Mạc Tu Kiệt đều sẽ bảo vệ cô hết thảy.
Nhưng bây giờ anh hối hận rồi, nhìn hai đứa con nằm trong lồ ng kính thoi thóp từng hơi thở, trên người dây dợ chằng chịt, không biết lúc nào liền ra đi.
Cùng với An Tịnh Nhã vẫn còn đang đấu tranh trong phòng phẫu thuật đã qua mười hai tiếng.
Anh cảm thấy bản thân bất cứ lúc nào linh hồn cũng muốn tan thành mảnh vụn, đau đớn đến thở cũng đều khó khăn.
Mạc Tu Kiệt từ đằng sau bước đến lạnh lùng nói, "Triệu Kha Nguyệt ở nhà kho phía Tây ngoại thành, cậu không tới vậy tôi liền tới."
Vừa rồi Albert kịp thời lái xe đến tông vào xe của Triệu Kha Nguyệt, Triệu Kha Nguyệt sớm bất tỉnh sau đó bị người của Mạc Tu Kiệt đưa đi, cảnh sát tìm nửa ngày cũng chưa tìm thấy.
.........
Ở căn nhà phía Tây ngoại thành.
Bên ngoài đều là mây mù che kín bầu trời, mưa rả rích rơi nặng từng hạt, không khí cảm nhận đều là sát khí dày đặc.
Cao Minh Thành lái xe đến căn nhà kho rồi khập khiễng đi vào.
Triệu Kha Nguyệt vẫn còn mặc bộ váy cưới màu trắng cắt rách từng miếng, đầu tóc rối bù, hai mắt trợn to đỏ lừ hung ác hướng Cao Minh Thành nhìn chằm chằm.
Cao Minh Thành cách Triệu Kha Nguyệt chỉ năm bước chân, đôi mắt anh lúc này lạnh đến xương tủy đều có thể cảm nhận được.
Triệu Kha Nguyệt đột nhiên bật cười lớn, hếch mặt nhướng mày cười nói, "Đến giết tao sao? Vậy giết nhanh một chút, tao chết rồi làm ma cũng lôi chúng mày theo."
"Tại sao cô phải làm vậy?" Cao Minh Thành biết, câu hỏi này lúc này có bao nhiêu vô nghĩa, nhưng lúc này anh mở miệng thì lại chỉ có câu nói vô nghĩa này phát ra.
"Làm sao, tao thích có được tính không?"
"Cố vốn không yêu tôi, An Tịnh Nhã cũng không làm gì cô, con của chúng tôi đối với cô càng không có tội, cô tại sao phải làm vậy?"
"Anh biết tôi không yêu anh?" Nói xong lại bật cười lớn.
"Tôi sớm nhìn các người không vừa mắt có được hay không? Tôi và cô ta có chỗ nào kém nhau, cô ta tại sao lúc nào cũng may mắn, cũng hạnh phúc hơn tôi.
Còn tôi thì lại chỉ như một con rối, không thể yêu, không thể cầu.
Cô ta lúc nào cũng cười nói vui vẻ, ra vẻ ta đây thanh thuần tinh khiết.
Cô ta rõ ràng là giả tạo, nhưng ai cũng hướng cô ta mà yêu thương.
Còn tôi, ha ha, bị chính ba ruột mình cng bức khi chỉ vừa mười một tuổi, từ nhỏ đã phải sống bên cạnh một người đàn bà mà chẳng phải mẹ mình, bị điều khiển như một con rối, không thể yêu, càng không thể giả tạo cười thuần khiết trong sáng như An Tịnh Nhã.
Các người đều mê nụ cười của cô ta, đều mê đôi mắt hồ ly tinh của cô ta, lão già đó cũng mê cô ta, ha ha ha, điên rồi, tất cả các người đều điên rồi, đều bị An Tịnh Nhã lừa gạt hết rồi."
Cao Minh Thành sững người kinh ngạc, anh không biết những cái này.
Cách đây năm tháng, điều anh biết chỉ có việc Triệu Kha Nguyệt là con ruột của Triệu Chấn Đông từ Albert, nhưng việc ông ta cùng con gái ruột của mình làm ra loại chuyện đó, anh vẫn là bây giờ mới biết, cũng không hề biết Triệu Kha Nguyệt chỉ vì ghen tị với An Tịnh Nhã liền làm đến mức này.
Chỉ vì lòng đố kỵ của con người, chỉ vì Triệu Kha Nguyệt trải qua sự việc kia, cô ta liền trở nên điên cuồng như vậy.
Cô ta đáng thương? Cô ta vốn dĩ là đáng thương, nhưng hiện tại, đây không khác gì là quả báo cho lòng đố kỵ của cô ta.
An Tịnh Nhã không giả tạo, cô chỉ hướng anh làm nũng mà thôi, cô hay cười bởi vì cô rất lạc quan, mất mẹ lại ngày ngày nhìn ba mình yêu thương chăm sóc của người phụ nữ khác cùng con của bà ta, cô sớm đã tôi luyện lên nụ cười này, nó là nụ cười giúp cô quên đi nỗi đau bất hạnh lúc nhỏ, giúp cô vượt qua khó khăn.
Nhưng bây giờ anh biết thì đã sao, Triệu Kha Nguyệt vẫn là người khiến vợ con anh lúc này đều lâm vào nguy hiểm, hơn thế nữa, cô ta là một mảnh ghép trong chấp niệm của An Tịnh Nhã.
Cao Minh Thành lấy trong người khẩu súng bạc mà vừa rồi ở bệnh viện Mạc Tu Kiệt đưa cho, nhìn Triệu Kha Nguyệt đang cười điên cuồng.
"Nếu cô không khiến cô ấy gặp cô nguy hiểm, tôi sớm cũng sẽ tha cho cô một mạng."
Trên bầu trời lúc này liền xẹt qua một tia sét rạch ngang bầu trời, sau đó là tiếng sấm vang trời rung cả nền đất.
Ngay trước khi tiếng súng vang lên, một người đàn ông từ ngoài chạy vào hét lớn.
"KHÔNG ĐƯỢC GIẾT CÔ TA."
Sấm sét bên ngoài vẫn là chưa từng dừng lại, người đàn ông kia cả người ướt đẫm chạy vào xô mạnh hai người bảo tiêu của Mạc Tu Kiệt rồi chạy đến cướp lấy khẩu súng của Cao Minh Thành, thở hổn hển lên.
"Tôi không phải đã từng nói với cậu là ngăn cản sao? Tôi kêu cậu ngăn cản chứ không kêu cậu giết người."
Cao Minh Thành nhất thời thấy người đàn ông này quen mắt, nhưng không nhận ra là ai.