Bốn chữ "thật hết nói nổi" chính là bộ dáng của cô gái.
Cô gái đưa tay xoa đầu Mạc Tu Kiệt, giọng dịu dàng: "Em không có bị bệnh, là bạn em, Nhã Nhã.
Chính là cô gái lần trước em kể cho anh, sau đó anh tìm giúp em luật sư Trần ấy."
Gương mặt Mạc Tu Kiệt trầm ngâm một chút, bất quá cũng không có lâu, chỉ vỏn vẹn vài giây liền quay trở về bộ dạng "thiếu niên chưa lớn".
"Em không thương anh, em chỉ thương cô ấy thôi.
Em mỗi ngày đều lo lắng cho cô ấy, bỏ rơi anh." Mạc Tu Kiệt lúc này giống người đàn ông rảnh rỗi, ngồi bó gối vẽ vòng tròn nhỏ vòng tròn to trên sàn nhà.
"Anh cũng biết, cô ấy hiện tại đang trong thời gian trị liệu.
Em là bạn tốt của cô ấy, quan tâm cô ấy nhiều mồ chút là chuyện rất bình thường."
"Anh không bằng cô ấy.
Khiết Khiết hết thương anh rồi.
Bà xã không yêu anh nữa rồi."
Mạc Tu Kiệt cơ hồ đã bắt đầu ngồi lảm nhảm, nhảm đến mức lời nào nói ra đều khiến Lộ Khiết méo miệng.
"Nhã Nhã muốn em tìm giúp cô ấy một bác sĩ chuyên khoa về mắt.
Em hiện tại thật sự rất bận, là thật sự không có thời gian.
Mau, anh mau ra ngoài đi, em vẫn còn vài bản thiết kế nữa cơ."
"Anh có thể giúp em tìm bác sĩ, cũng có thể giúp em không phải nộp bản thiết kế ngay...."
"Mạc Tu Kiệt, anh đừng có nhõng nhẽo nữa." Lộ Khiết đỡ trán má thở dài, hoàn toàn là bất lực.
"Được rồi." Mạc Tu Kiệt bỗng nhiên đứng dậy không nhõng nhẽo nữa.
Sau đó một bộ mặt nghiêm túc lạnh tanh đi về hướng cửa, mục đích là nghe lời rồi, đi ra ngoài không làm phiền nữa.
Bất quá....!đây mới thực sự là nguy hiểm.
"Ông xã, anh không muốn ngủ với em nữa à?"
Không muốn nữa.
Em làm việc tiếp đi, cứ kệ anh."
Đây, đây mới là độc chiêu, dỗi, dỗi thật sự.
Lộ Khiết cũng là theo kịp tiết tấu, giọng thở dài buồn rầu nói: "Người ta không thương tôi nữa rồi."
"Bà xã, còn không mau đi ngủ." Cuối cùng vẫn là Mạc tổng của chúng ta là người xuống nước trước, leo lên giường nằm giở chăn, tay vỗ vỗ bên kia giường, đưa ánh mắt lấp lánh nhìn Lộ Khiết.
Sau khi nằm lên giường, bất quá là chằn chọc mãi không ngủ được.
Bị một bàn tay đột nhiên chạm vào bụng, Lộ Khiết đang mải mê suy nghĩ nhất thời giật mình.
Mạc Tu Kiệt là ở bên tai Lộ Khiết phả hơi nói nói bằng chất giọng ma mị: "Bà xã, anh đói...."
"Anh đừng quậy nữa.
Chúng ta còn chưa có trở thành vợ chồng đâu." Lộ Khiết nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
"Không phải chỉ cần em đồng ý, chúng ta ngay lập tức có thể trở thành vợ chồng sao?"
Mạc Tu Kiệt chính là ở bên mà lim nhẹ vành tai Lộ Khiết khiến cô cả người đều run lên.
"Tu....Tu....!Kiệt, em thật sự...!là không được...."
"Anh có quen biết một bác sĩ rất giỏi chuyên khoa về mắt.
Ông ấy chưa có ca mắt nào mà không chữa được.
Anh đảm bảo, ông ấy có thể giúp bạn em chữa lành mắt."
"Anh ...đừng có dụ dỗ em."
"Bà xã!~"
Âm thanh Mạc Tu Kiệt nhất thời trở nên ôn nhu một cách mập mờ, chính là có hiệu quả khiến cả người Lộ Khiết đều mềm ra.
Vài ngày sau, lúc Lộ Khiết đến tìm An Tịnh Nhã, báo cho cô một tin tốt.
"Mình đã tìm hiểu qua về ngài ấy, tất cả những ca mắt của ngài ấy đều là được chữa khỏi thành công.
Nhã Nhã, mắt của cậu cuối cùng cũng có hy vọng rồi."
"Mắt mình trừ khi có giác mạc phù hợp, nếu không cũng vô dụng."
"Tiếc rằng, giác mạc của mình lại không phù hợp."
"Cậu nói gì vậy?" An Tịnh Nhã chính là tức giận mà nói.
Cô rụt tay mình đang được Lộ Khiết nắm trong tay ra, nghiêm nghị mà nói: "Khiết Khiết, cho dù giác mạc cậu có phù hợp, mình cũng sẽ không nhận."
"Biết ...!biết mà...!À đúng rồi, Cao tổng dạo gần đây đối xử với cậu như thế nào.
Dạo này mình bẫn quá không quan tâm đ ến cậu được."
"Anh ta, hai ngày trước đã đi công tác rồi.
Cậu đấy, mình đã nói không sao, cậu đừng lo lắng quá, còn phải tập trung vào đề kiểm tra cuối kì này nữa.
Không phải cậu sắp phải thi tốt nghiệp rồi sao?"
Lộ Khiết chính là cô gái như vậy, trái tim ấm áp, rất tình cảm, rất nhẹ nhàng, là luôn quan tâm đ ến cô.
An Tịnh Nhã luôn cảm thấy, cô chính là nợ người chị em này rất nhiều, một câu cảm ơn cũng không đủ.
"Khiết Khiết...."
"Sao vậy?" Khiết Khiết tưởng An Tịnh Nhã bị làm sao, lo lắng hỏi cô.
Nhưng An Tịnh Nhã lại không biết nên nói gì, cuối cùng cô chỉ lắc đầu nói: "Không sao.
Cảm thấy yêu cậu nhiều hơn thôi."
An Tịnh Nhã choàng tay qua vai Lộ Khiết ôm cô ấy một chút.
Khiết Khiết vỗ nhẹ tay lên vai An Tịnh Nhã: "Được rồi, không sao hết, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Buổi tối hôm đó....
Mộng Phạn hiếm khi thấy An Tịnh Nhã ngồi ngẩn người ở ngoài ban công.
Hôm nay trời có chút gió to, Mộng Phạn trở vào trong lấy áo choàng mang ra choàng lên người An Tịnh Nhã.
"Thiếu phu nhân, bên ngoài trở gió to rồi.
Em đưa cô vào trong nhé."
"Đợi một chút."
Mộng Phạn bỗng nhiên sững người lại.
Vẻ mặt An Tịnh Nhã lúc này đột nhiên khiến cô ấy có chút sợ hãi.
Gương mặt lạnh tanh như không có cảm xúc, nhg đôi mắt lại như chất chứa bao hận thù, lời nói lại vô cùng lạnh lùng và xa cách không giống như mọi ngày.
Mộng Phạn e sợ lên tiếng: "Thiếu phu nhân..."
Nhưng An Tịnh Nhã vẫn là ngồi đó, im lặng không có trả lời.
Trên trời bỗng nhiên rạch một đường sáng rực khiến ai nấy nhìn thấy đều phải giật mình sợ hãi.
Mộng Phạn là thiếu nữ đương nhiên sợ đến ngồi sụp xuống.
An Tịnh Nhã lại vẫn điềm nhiên ngồi ngẩn người như cũ.
"Thiếu phu nhân...." Giọng Mộng Phạn cơ hồ đã là vừa mếu khóc vừa nói.
Nhưng An Tịnh Nhã một cái phản ứng lại cũng không có.
Mộng Phạn là sợ đến ngây người.
"Thiếu phu nhân!....!Có ai không? Có ai không?"
Mộng Phạn vội vàng hướng ra phía ngoài cửa phòng gọi người tới giúp.
Chính là cùng lúc này cửa phòng mở ra, một thân ảnh cao lớn đi vào.
Mộng Phạn vội vàng nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân...."
Cao Minh Thành là vừa đi công tác về, nghe Vy nhíu mày hướng mắt nhìn về phía An Tịnh Nhã đang ngồi ngoài ban công: "Làm sao?"
"Thiếu gia, thiếu phu nhân rõ ràng là vẫn tỉnh, nhưng tôi gọi mãi mà cô ấy không có phản ứng.
Vừa rồi, cô ấy....." Còn rất đáng sợ nữa.
Mộng Phạn còn chưa dứt lời, Cao Minh Thành đã đi vội đến bên xe lăn của An Tịnh Nhã.