Đêm hôm qua mưa to gió lớn như vậy, ngày hôm sau trời lại có thể trời cao mây xanh, cũng...!là cảnh đẹp.
An Tịnh Nhã đến gần trưa mới tỉnh, tỉnh dậy chỉ thấy cả người đều mệt mỏi choáng váng, ngay cả người cũng dậy không nổi.
"Thiếu phu nhân, cả đêm hôm qua cô sốt cao, thiếu gia đã rất lo lắng, còn thức suốt đêm chăm sóc cô.
Thiếu gia, thật sự là thương cô."
Mộng Phạn, thiếu nữ tuổi , ăn ngay nói thẳng.
Mắt thấy những gì, não suy ra cái gì đều là đem nói hết ra ngoài.
Nói lời thật như vậy, An Tịnh Nhã nghe xong lại cảm thấy có chút buồn cười, cô ngày lại ngày cảm giác chán ghét đối với Cao Minh Thành là lại tăng lên.
"Thương?!"
Chữ "thương" này An Tịnh Nhã nói ra cũng thật là nhỏ, giọng điệu lại giống như đang khinh bỉ cùng mỉa mai, một chút cái gọi là cảm kích chính là không có.
An Tịnh Nhã nằm nghỉ đến ngày hôm sau, cảm thấy trong nhà nằm cũng quá ngột ngạt liền nói Mộng Phạn đưa mình ra ngoài vườn đi dạo.
"Thật thơm." Miệng cười tươi, An Tịnh Nhã hiếm khi lộ ra thần sắc vui vẻ như vậy.
Mộng Phạn thấy vậy đi đến ngắt một bông hoa hồng màu trắng, đưa đến tay An Tịnh Nhã.
"Thiếu phu nhân, hoa nở rất đẹp, trên cánh hoa vẫn còn đọng lại sương sớm."
An Tịnh Nhã cẩn thận vuốt nhẹ thân cây hoa, lại vô tình chạm phải gai của nó.
"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ? Xin lỗi, em lên chú ý hơn."
Mộng Phạn biết lỗi nhỏ giọng tự trách, còn muốn lấy lại hoa hồng khỏi tay An Tịnh Nhã sợ cô lại bị gai đâm lần nữa.
Bất quá An Tịnh Nhã không phải cô công chúa bánh bèo, bị đâm một cái liền kêu trời kêu đất.
"Không sao! Chỉ là một cái gai nhỏ, cũng không có gây chết người được."
Tay nhỏ vuốt nhẹ lên cánh hoa, An Tịnh Nhã mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Hoa hồng tuy đẹp, nhưng cũng thật lắm gái.
Tuy gai là không có gây chết người, nhưng bị đâm nhiều cũng là để lại vết thương.
Vẫn là loài hoa gai góc...."
"Thiếu phu nhân, có điện thoại từ thiếu gia."
Một người giúp việc vội cầm điện thoại từ trong nhà đi ra, đưa đến trước mặt An Tịnh Nhã điện thoại.
"Tay bị gai đâm, đau không cầm được.
Mộng Phạn, em nghe đi."
Mộng Phạn tròn mắt á khẩu không biết nói gì.
Thiếu phu nhân cũng thật là.
Vừa rồi nói không sao, vậy mà vừa nghe có điện thoại của thiếu gia liền nói dối tay bị gai đâm, là đau quá không cầm được điện thoại.
Mộng Phạn cũng không vạch trần, trực tiếp nhận điện thoại rồi nghe máy.
Chẳng là ngay sáng ngày hôm qua Cao Minh Thành đã phải ra nước ngoài công tác, dự tính đi vài ngày, đó là ít, còn nếu lâu là một tuần.
Vậy lên mỗi ngày đều là gọi điện thoại về.
"Thiếu gia, ngài yên tâm.
Có em ở đây, thiếu phu nhân nhất định sẽ luôn khỏe mạnh.
Dạ!.....!Được.....Dạ vâng!"
Đại khái Mộng Phạn chỉ nghe điện thoại, ngoan ngoãn gật đầu nghe lời, dạ dạ vâng vâng.
Sau khi nghe điện thoại xong liền thấy đã đến giờ uống thuốc của An Tịnh Nhã, quay lại dặn An Tịnh Nhã ngồi đây đợi cô ấy một chút.
Mộng Phạn rời đi không quá lâu, An Tịnh Nhã hiện tại chỉ còn một mình ngồi ở trong vườn hoa, ngồi một chút liền nghe thấy có tiếng chân lại gần.
Tiếng bước chân này rõ ràng là dẫm ở trên giày cao gót đế cao đạp trên nền gạch lát đi trong vườn hoa.
Rõ ràng không phải là tiếng bước chân của Mộng Phạn, cũng không thể nào là Lộ Khiết đến thăm cô, loại giày cao gót này....
"Chào! Tịnh Nhã.
Cô có nhận ra tôi không? Chết, xin lỗi, cô không nhìn thấy.
Tôi là...."
"Angel, Triệu đại tiểu thư."
Gương mặt Angel không khó chịu, nhưng nụ cười mỉa mai nơi khoé môi rõ ràng là không nở ra ra được.
"Tôi đã từng nghe nói, những người mù thường những giác quan khác sẽ thính hơn, quả nhiên là không sai."
Angel giọng nói nhẹ nhàng thanh toát như cái tên của mình, thiên thần.
Tính cách nhìn qua thì vô cùng "thân thiện", giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu, miệng luôn cười tươi như hoa nở, đúng như cái tên mà fan gọi cô ấy, Angle nữ thần.
"Không biết lời này của Angel tiểu thư có được xem như là một lời khen mà cô dành cho tôi không?"
Vừa nghe thấy câu nói này, gương mặt Angel rõ ràng thay đổi, có chút kinh ngạc sợ hãi.
Cách nói câu này, trước đây chính là Anthea đã từng nói với Angel, cho nên Angel nghe xong khó tránh khỏi tăng thêm một chút nghi ngờ.
Chưa tiếp xúc nhiều nên chưa biết rõ được tính cách An Tịnh Nhã là như thế nào, nhưng cách nói chuyện và cách dùng từ lại rất giống Anthea, Angel không nhịn được tay ở bên váy đã cuộn chặt lại.
"Đúng rồi.
Tôi hôm nay tới đây là có chuyện, suýt chút nữa thì quên mất.
Anh Minh Thành đi công tác rồi, tôi ngày mai đã lên kế hoạch trước rồi là sẽ mở tiệc tẩy trần, nhưng ở Lạc Thành này lại không có người thân.
Theo như phép tắc, An tiểu thư cũng được coi như là chị dâu họ của tôi.
Mong rằng An tiểu thư có thể đến dự, cho Angel tôi một chút mặt mũi với bạn bè."
Cách nói chuyện nhẹ nhàng, thân thiện đó, nhưng từ trước vạch từ sau, không có liên hệ.
An Tịnh Nhã cười trầm thấp một tiếng.
"Em họ à, đã gọi tôi một tiếng chị dâu họ, làm phiền có thể xưng theo phép tắc, gọi Cao thiếu phu nhân mà không phải là An tiểu thư có được không?"
Angel muốn cô đến bữa tiệc, giọng điệu rõ ràng là nhẫn nhịn thừa nhận cô là chị dâu, nhưng lời nó một tiếng hai tiếng đều gọi An tiểu thư, cũng thật không biết điều nha~
"Chị dâu họ, là em chưa quen.
Hơn nữa gọi như vậy cũng thật là xa cách, chi bằng chúng ta cứ xưng theo tự nhiên, cảm thấy vẫn thân thiết hơn."
Angel cười một tiếng thật vui vẻ, lại nói tiếp: "Coi như là chị đồng ý rồi nhé.
Ngày mai nhất định phải đến tiệc tẩy trần của em."
An Tịnh Nhã chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, không nói đồng ý cũng không từ chối.
Mộng Phạn mang thuốc ra, mắt thấy Angel hai mắt đều sáng lên, vui vẻ đi tới.
"Angel tiểu thư, cô tới khi nào vậy, sao không vào trong nhà ngồi." A! A! A! Angel chính là nữ thần trong lòng cô đó.
Mộng Phạn âm thầm gào thét trong lòng, hai mắt đều sáng rực rỡ đến là hạnh phúc.
"Tôi đến mời chị dâu họ đến bữa tiệc tẩy trần của mình.
Ngày mai, cô nhớ phải nhắc chị ấy nhé, nếu được cô đi cùng với chị ấy cho tiện."
"Cảm ơn Angel tiểu thư!"